Tiếu Ngạo Thần Điêu
Chương 12 : Quá trình học võ của Dương Quá
Cho nên những ngày tháng tiếp theo này là những ngày vô cùng “khó quên” của Dương Quá, bởi vì sư phụ “truyền thụ” cho hắn hai loại võ công là “ Đạn chỉ thần công” chuyên đối phó với “Ngũ độc thần chưởng”, và “Ngọc tiêu kiếm pháp” khắc chế cây phất trần của Lý Mạc Sầu. Mặc dù Dương Quá tư chất thông minh, lại có căn cơ rất tốt, lãnh hội hai loại võ công này rất nhanh, nhưng sư phụ lại là người truy cầu sự hoàn mỹ nên vô cùng không hài lòng với biểu hiện của Dương Quá, khiến trong quá trình học
Dương Quá nếm không ít khổ sở.
Khi học “Đạn chỉ thần công”:
“Vèo”, “Bụp” Dương Quá bắn 1 hòn sỏi xuyên qua 1 thân cây, va vào 1 thân cây khác, rơi xuống đất. Tôi nhìn thấy mà kinh ngạc, tên tiểu tử này quả nhiên là kỳ tài võ học, chỉ mới mấy ngày thôi mà lại có thể luyện được trình độ này nha. Dương Quá cũng rất vui mừng, reo lên: “Hoàng đảo chủ, vãn bối làm được rồi. Tiểu Trình, ta làm được rồi.”
“Dương Quá, ngươi thật lợi hại.” Tôi cũng không hẹp hòi mà khích lệ.
Đột nhiên “Vèo, bụp bụp bụp bụp…” mấy tiếng liền, viên đá do sư phụ bắn ra bay lướt qua người Dương Quá, làm rách tay áo của hắn, xuyên qua 5, 6 thân cây, rồi cấm ngậm vào thân cây thứ 7.
Hoàng Dược Sư: “Chỉ như thế mà đã tự mãn, làm lại.”
Dương Quá: “…”
“Ôi, sư phụ, Dương Quá đã tập luyện 4, 5 canh giờ rồi, chúng ta nghĩ…”
Lời chưa hết thì bị ánh mắt sắc lạnh của sư phụ liếc về phía tôi cắt đứt, còn nụ cười kia là gì? Không phải chứ?
“Anh Nhi, con cũng tập luyện đi.” Biết mà, mỗi khi sư phụ cười như vậy, thì không có chuyện gì tốt lành.
Sau đó:
“Không được, làm lại.”
“Làm lại.”
“Làm lại.”
…..
“Sao càng lúc càng kém như thế hả?”
“Hoàng đảo chủ, người có phải hơi quá đáng không? Tiểu Trình ngay cả 1 thân cây cũng không xuyên qua được, sao không thấy người nói gì. Vãn bối ít nhất đã bắn 1 hòn sỏi xuyên qua được 3 thân cây rồi.” Dương Quá cuối cùng bộc phát, nhưng nói gì thì nói, có cần kéo theo tôi vào không chứ?
Sư phụ híp mắt cười lạnh: “Sao? Không phục? Vậy thì chúng ta tỷ thí mấy chiêu?” Nói rồi, không đợi Dương Quá phản ứng, phi người khỏi chiếc ghế trúc, đánh về phía hắn.
Tất nhiên, Dương Quá bị đánh cho bầm dập cả người.
Còn lúc học “Ngọc tiêu kiếm pháp”:
“Vút, vút vút, chát” Tiếng cành cây trong tay Dương Quá chém gió “vù vù”, còn lợi hại hơn lợi kiếm, chém hằn lên thân cây mấy vệt sâu. Hắn như rất vui mừng nhưng rút kinh nghiệm từ những lần trước, nên hắn không reo lên mà chỉ quay sang nhìn tôi mỉm cười 1 cái.
“Vèo, vút” 1 cái đai lưng màu xanh lục, như con rắn bay đến, quất mạnh vào tay cầm cành cây của Dương Quá. Cành cây rơi xuống đất. Sư phụ gằng giọng nói: “Cười cái gì? Chưa được, làm lại cho ta.”
Dương Quá: “Tiền bối…”
“Sao? Không phục?” Chưa đợi Dương Quá trả lời, sư phụ đã trực tiếp đánh tới.
Dương Quá này, sao lại lên tiếng phản đối kia chứ, không thấy tôi nháy mắt ra hiệu sao? Hơi…
Kết quả, Dương Quá vẫn bị sư phụ “trao dồi võ nghệ” cho 1 trận, bầm dập.
Dương Quá mặc dù rất tức giận, nhưng vẫn cố gắng luyện tập. Tôi nhìn thấy thế thì lòng đau như cắt, thử hỏi sao tôi không đau lòng, hai môn võ công đó, sư phụ nếu muốn luyện đạt đến trình độ của người bây giờ cũng mất 3 năm, Dương Quá đạt đến trình độ đó chỉ mới có mấy ngày mà sư phụ còn chưa thỏa mãn, sư phụ rõ ràng là kỵ tài, nên cố tình làm khó dễ Dương
Quá mà.
Mỗi ngày trên người Dương Quá đều có thêm không ít vết thương mới chồng lên vết cũ. Khuôn mặt thì hốc hác hẳn ra, còn tốn của tôi không ít thuốc để xoa vết thương cho hắn.
Dương Quá ngại ngùng nói: “Tiểu Trình, cứ để ta tự làm là được rồi.”
Dương Quá định cướp lấy hủ “ngọc lộ cao” trong tay tôi, nhưng tôi nào đâu dễ dàng cho hắn cướp được.
“Không được, không được, ngươi bị thương trên mặt, làm sao có thể thấy mà thoa thuốc được, vẫn là để ta xoa giúp ngươi thì tốt hơn.” Dương Quá bị thương trên mặt, sư phụ thì không biết đi đâu mất, 1 dịp tốt như vậy tôi không tranh thủ ăn chút đậu hũ của Dương Quá, thì đợi bao giờ.
“Nhưng mà…”
“Còn nhưng nhị gì nữa, phải mau thoa thuốc nếu không trên mặt sẽ để lại sẹo, lúc đó ngươi mà xấu xí rồi cô cô của ngươi không cần ngươi nữa bây giờ.”
“…”
Lấy việc Tiểu Long Nữ sẽ bỏ mặc không cần hắn nữa khiến Dương Quá rất sợ hãi, cả người còn run nhẹ lên, đúng là khi con người ta yêu rồi đều mù quáng, sao Tiểu Long Nữ có thể vì 1 vết thương nhỏ trên mặt của Dương Quá mà không cần hắn nữa chứ, cũng không xem xem trên người hắn có bao nhiêu vết thương kia chứ.
“Không sao, không sao. Nếu Tiểu Long Nữ không cần ngươi nữa, thì cứ đến tìm ta. Ta tiếp nhận ngươi.”
“…”
“Ôi chao, Dương huynh đệ à, da ngươi cũng thật mịn nha, nhìn gần như vậy cũng không thấy lỗ chân lông.” Tôi nhân lúc thoa thuốc sờ sờ 1 chút trên mặt Dương Quá. Cảm giác còn tốt hơn lần trước, có thể thấy “ngọc lộ cao” của tôi không chỉ là thuốc trị thương bình thường đâu nhé.
“Tiểu Trình…” Sao mặt Dương Quá lại xanh mét thế này.
“Sao?” Tâm tình của tôi đang vô cùng vui vẻ, thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có 1 luồn áp xuất thấp đang thổi tới, khiến sống lưng tôi lạnh toát, cái cảm giác này rất quen nha. Quả nhiên.
“Anh Nhi, da của hắn rất mịn sao?”
Bàn tay đang đặt trên mặt Dương Quá của tôi cơ hồ bị đóng băng. Tôi lập tức rút tay lại, xoay qua nhìn sư phụ cười nịnh nọt: “Sư phụ a, da của
Dương Quá làm sao có thể đẹp bằng da của sư phụ cho được. Da mặt của hắn vừa thô vừa ráp, sờ vào cứ như là sờ vào vỏ cây vậy đó. Còn nhìn xem da sư phụ này, đừng nói chi là da mặt, ngay cả da tay thôi cũng mịn màng như vậy, thật sự rất giống như hột gà mới bốc vỏ nha, sờ vào còn cảm thấy mát lạnh như sờ vào ngọc hòa điền thượng hạng ấy chứ…Ba la… ba la…” Điều nhờ sư phụ dùng thuốc dưỡng da do tôi đều chế.
Dương Quá: “…”
Sư phụ được tôi nịnh nọt nên cảm thấy vui vẻ, cười cười, sờ sờ đầu tôi nói: “Được rồi, không cần nịnh nọt nữa.”
“Con nào đâu có nịnh nọt, những lời con nói là xuất phát từ tim gan phèo phổi nha, là lời thật lòng, thật hơn cả vàng rồng nữa.” Tôi rất tin tưởng vào dược liệu của mình.
Sư phụ “Uhm!” 1 tiếng rồi bước đến bàn trúc ngồi xuống, tôi nhanh chân chạy đến rót cho người một ly trà, người tiếp lấy hớp 1 ngụm.
“Sư phụ, cả buổi chiều hôm nay người đi đâu vậy, con kiếm cả buổi chẳng thấy người.”
“Đi gặp Lý Mạc Sầu!”
Tôi ngạc nhiên, bật thốt: “Sao?”
Dương Quá nghe nhắc đến Lý Mạc Sầu cũng ngạc nhiên, nói chen vào: “Hoàng đảo chủ đi gặp Lý Mạc Sầu?”
“Sư phụ đi gặp Lý Mạc Sầu làm gì?” Chẳng phải sư phụ không thích tự mình ra tay sao?
Sư phụ hoàn toàn không để tâm đến Dương Quá, nhàn nhạt nhìn tôi nói: “Lý
Mạc Sầu rất to gan, chẳng những dám tung tin đồn sằng bậy trên giang hồ, mà còn dựng 1 túp lều cỏ ở gần đây, nên ta dẫn Tiểu Hoa Nhi đến đó, cho nó đốt chơi.”
Dương Quá: “….”
“…” Dẫn Tiểu Hoa Nhi đến đó, đốt nhà chơi? Ực! Tôi cố gắng nuốt 1 ngụm nước miếng, cười gượng:
“Sư phụ anh minh!” Sao sư phụ lại gian manh như vậy kia chứ?
“Đã luyện công chưa?” A… sao tự nhiên sư phụ lại hỏi đến vấn đề này làm gì
“Haha… Luyện rồi, làm sao có thể chưa luyện được kia chứ? Haha…” Thật ra vẫn chưa luyện.
“Thật?” Oa, ánh mắt sư phụ thật đáng sợ, như nhìn thấy sự dối trá của tôi vậy.
Bình tĩnh, không thể run, nếu run là lộ hết. Tôi lập tức cười nói: “Thật chứ, làm sao đồ nhi có thể lừa dối 1 người mà đồ nhi tôn kính hơn cả trời như sư phụ được.” Trăm sai ngàn sai, vuốt mông ngựa không sai.
“Nếu vậy thì tốt, nếu để ta biết ngươi không lo luyện công, mà ở đây vui chơi …” Sư phụ liếc 1 ánh mắt sắc lạnh về phía Dương Quá “…thì sẽ có người rất thảm.” Sư phụ lại cười. Oa, đấu trí với những người nhà họ
Hoàng, thật đáng sợ.
Dương Quá: “… (||| – .-)”
“Haha, sư phụ, người đi cả ngày đã mệt rồi, để đồ nhi bóp vai cho người nha.”
Dương Quá ngồi 1 bên nghe sư trò hai người nói chuyện, càng nghe càng thấy lạnh sống lưng, liền đứng lên: “Vãn bối… vãn bối, ra ngoài trước…” nói rồi chạy nhanh ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
206 chương
72 chương
56 chương
410 chương
33 chương
33 chương