Tiếu ngạo giang hồ đại mạc cuồng đao
Chương 9 : Giết ra trùng vây
Kim Yến Nhi ngơ ngác nhìn Vương Hạo quay mặt lại, trong lòng trao dâng đủ loại tư tưởng. Cô gái trong thời đại này mười bốn tuổi đã có thể lập gia đình. Kim Yến Nhi cũng dự định khi nàng mười bốn tuổi sẽ bán đi tấm thân xử nữ của mình. Hơn nữa tư tưởng của Kim Yến Nhi thành thục vượt xa độ tuổi, cho nên mặc dù trong mắt Vương Hạo nàng vẫn là con nít, nhưng thực tế thì nàng đã biết yêu. Chỉ một câu " Ta sẽ giúp em " của Vương Hạo làm cho Kim Yến Nhi miên man bất định.
Vương Hạo thì không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại thì nhiệm vụ hàng đầu của hắn là làm sao đem Kim Yến Nhi đi ra ngoài an toàn ! Hắn liếc mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ này, nơi này vật có thể dùng để cản mũi tên cũng không nhiều lắm. Cuối cùng hắn thấy một cái nồi lớn màu đen, lập tức hai mắt phát sáng lên, đưa tay đem nồi thiết kéo xuống dưới, sau đó quay đầu hỏi Kim Yến Nhi :
- Yến tử, trong nhà em có dây thừng không ? Mau tìm đi !
Kim Yến Nhi vẫn còn đang ngẩn người, bị Vương Hạo rống lên một cái thì sửng sốt, vội vàng nói :
- À , có ! Em đi tìm xem !
Trong lúc Kim Yến Nhi đi tìm dây thừng thì Vương Hạo lại đem cái ghế ba chân duy nhất trong nhà xách lại đây. Kim Yến Nhi tìm đến dây thừng, Vương Hạo bảo nàng nằm cuộn trong trong nồi thiết. Thân hình của Kim Yến Nhi nhỏ nhắn, nếu cố gắng cuộn tròn thì cũng có thể chứa nổi. Sau đó Vương Hạo đem nồi thiết cốt vào trên ghế, rồi đem ghế dựa vốt vào trên lưng cùa mình. Đáy nồi thiết hướng ra ngoài, còn miệng nồi thì được thân thể Vương Hạo ngăn trở. Cứ như thế, chỉ cần Vương Hạo không chết thì Kim Yến Nhi sẽ không gặp chút nguy hiểm nào cả.
Sau khi chuẩn bị tốt thì gian phòng rách nát này cũng không chịu đựng nổi bị thế lửa đốt tới. Vương Hạo vung trường đao lên, đem xà nhà chém đứt. Xà nhà lúc này đã bị đốt như một cây cột lửa, sau khi bị chặt đứt thì càng cháy mạnh hơn. Vương Hạo tung ra hai cước, đem hai đoạn xà nhà đá bay ra ngoài, đánh tới đám người ở ngoài sân.
Hồ Mạnh dẫn theo thủ hạ không ít, nhưng phần lớn là du côn đầu đường xó chợ. Đột nhiên thấy hai đoạn xà nhà cháy phừng phựt bay tới, tất cả sợ tới mức la lên thất thanh. Thừa dịp bọn hắn chạy loạn, Vương Hạo liền quát lên một tiếng chói tai, thân mình như một mũi tên bắn vọt ra. Hồ Mạnh thấy thế, vội vàng hét to :
- Bắn tên, mau bắn tên !
Đang tiếc đám du côn cũng không phải là quân đội, tuy rằng trong tay có cung tên đầy đủ nhưng ở trong tay của bọn họ không phát ra được ba thành uy lực. Đang trong lúc hỗn loạn, Hồ Mạnh cho dù thúc giục cỡ nào đi chăng nữa, thì chỉ có vài mũi tên bắn ra, còn đa phần đều bay xiêu xiêu vẹo vẹo, căn bản không thể uy hiếp Vương Hạo.
Vương Hạo phát cuồng hô to lên, đối với cung tên bắn tới hắn căn bản không cần né tránh. Sau khi nganh kháng hai mũi tên thì đã vọt vào đám người. Đánh giáp lá cà, thì những tên du côn này lại càng không phải là đối thủ của Vương Hạo ! Cả ba người bị hắn chém trúng, những người khác cũng lâm vào hỗn loạn. Phàm là Vương Hạo đi tới đâu thì mọi người sôi nổi tránh đi.
Hồ Mạnh thấy thế mười phần lo lắng, liên tục quát lớn :
- Tiến lên hết cho ta ! Hắn chỉ có một người, cho dù lợi hại cụng không địch lại nhiều người như vậy ! Ai có thể lấy đầu của hắn, ta thưởng ngàn lượng vàng !
Cái gọi là dưới trong thưởng tất có người dũng cảm. Hồ Mạnh vừa phát ra trọng thưởng một ngàn lượng, nhất thời đem những tên lưu manh này kích thích hẳn lên, cả đám lao đầu vào Vương Hạo mà đánh tới. Bất đắc dĩ Vương Hạo đành quát to :
- Kẻ nào ngăn ta thì chết !
Trường đao trong tay của hắn tung bay tàn nhẫn, người mà bị hắn chém trúng đều máu thịt bay tứ tung. Hắn hy vọng có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn dọa lui những người đang bị lòng tham làm mờ mắt này.
Đáng tiếc, tham lam có thể làm cho người ta điên cuồng. Thủ đoạn của Vương Hạo có hung ác đi nữa thì cũng khó mà dập tắt được khát vọng của những kẻ này. Vương Hạo chỉ cảm thấy càng ngày đi tới càng khó khăn. Người chung quanh càng lúc càng đông lên. Điều này làm cho hắn càng thêm nôn nóng, đột nhiên hắn ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng. Chân khí trong cơ thể đột nhiên bùng nổ. Ở trên trường đao xuất hiện dị tượng, một ngọn lửa màu đỏ sậm lưu động trên thân đao, giống như được phủ lên một tầng máu huyết vậy ! Cho dù chỉ cắt ra một vết thương nhỏ, cũng làm cho cơ thể có cảm giác như bị nhét một luồn lửa vậy, đem ngũ tạng lục phủ đều nướng cháy !
Lần này, thì cảm giác sợ hãi bắt đầu lan tràn. Vương Hạo ở trong mắt của bọn họ không khác gì quỷ thần vậy ! Trọng thưởng của Hồ Mạnh cũng đã mất đi tác dụng, bị Vương Hạo đột phá vòng vây. Sau khi Vương Hạo lao ra khỏi đám người, không biết ma quỷ xui khiến làm sao đột nhiên thốt ra một câu :
- Hồ Mạnh, thù ngày hôm nay, Đại Mạc Cuồng Đao ta nhớ kỹ, ngày sau sẽ báo đáp !
Hồ Mạnh nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của Vương Họa, trong lòng cực kỳ kinh hãi, hắn quay sang trái hỏi bên phải :
- Đại Mạc Cuồng Đao ? Các ngươi có nghe nói qua chưa ?
Thủ hạ của hắn sôi nổi lắc đầu, lúc này Hồ Mạnh mới yên tâm phần nào, cho bản thân thêm can đảm, nói :
- Dừng ! Nghĩ rằng tùy tiện cho mình một biệt danh thì có thể hù dọa người khác sao ? Lần sau hắn còn dám tới, ta sẽ biến hắn thành con trùng trong hố phân ! Cuồng Đao, chỉ có thể ở trong hố phân mà thôi !
Cho dù mạnh miệng nói thế, nhưng trong lòng Hồ Mạnh vẫn sợ hãi vô cùng. Hắn cãi bướng nói vài câu liền không nói nữa, đành phải vung tay lên, mang theo tàn binh bại tướng trở về .
Vương Hạo một đường chạy gấp, sau khi chạy tới vùng núi nhỏ đầy loạn thạch phía ngoài thanh, hắn tìm một nơi bí mật sau đó dừng chân nghỉ lại. Trong khi chiến đấu hắn cũng bị thương hơn mười chỗ, tuy rằng nội lực của hắn quái dị, nhưng cũng có chút không chịu đựng nổi. Vương Hạo đặt mông ngồi dưới đất, thở dốc nửa ngày mới đem nồi thiết trên lưng cởi xuống, để cho Kim Yến Nhi đi ra. Nhưng sau khi hắn đỡ nàng ra thì phát hiện sắc mặt Kim Yến Nhi xanh trắng, hàm răng nghiến lại, đã sớm hôn mê bất tỉnh rồi !
Cái này làm cho Vương Hạo sợ hãi, tranh thủ ôm nàng vào trong ngực, vỗ nhẹ nhàng gương mặt của nàng nói :
- Yến tử, Yến tử ! Em tỉnh ! Em bị làm sao vậy ?
Kim Yến Nhi chậm rãi mở mắt, nhìn nhìn Vương Hạo, gian nan nói :
- Vương đại ca, em ... độc .... tái phát ...
Vương Hạo nói :
- Độc ? Là Khoái Hoạt Đan ? ... Yến tử, em phải tiếp tục kiên trì, em nói cho ta biết, khoái hoạt đan phát tác, có thể lấy mạng người lập tức hay không ? Ngoại trừ khó chịu ra, còn có cái gì không ổn không ?
Hàm răng của Kim Yến Nhi đập " cạch cạch " liên hồi, nàng nhẹ lắc đầu, nói :
- Độc phát ... sau đó, sẽ khó chịu ... Ba ngày, sau ba ngày ... nếu như còn ... không ăn ... ăn Khoái Hoạt Đan .... thì mới... mới có thể .... chết ....
Vương Hạo nghĩ nghĩ, nói :
- Như vậy đi, ta đem em đánh bất tỉnh, sau đó phải đi tìm thuốc giải cho em. Em yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu !
Kim Yến Nhi lộ ra một nụ cười khó khăn, nói :
- Vương đại ... ca , ta ... tin tưởng anh !
Vương Hạo cắn chặt răng, một chưởng gõ vào cổ Kim Yến Nhi, đem nàng đánh bất tỉnh. sau đó tìm một động không lớn, trước tiên hắn chui vào xem xét một chút, thấy cái sơn động này hoàn toàn là do tảng đá hình thành, không có một con côn trùng linh tinh gì cả. Lúc này hắn mới an lòng mà đem Kim Yến Nhi đặt vào, rồi dùng nồi thiết che miệng động lại. Tiếp tục xóa bỏ dấu vết trên đống loạn thạch, xong tất cả hắn liền đứng dậy trở về thành Lan Châu.
Lúc này Hồ Mạnh vừa mới trở lại Di Hồng viện. Sau khi đem toàn bộ thủ hạ đuổi ra ngoài hết, hắn mới ngồi phệt trên ghế thái sư, một bên lau mồ hôi lạnh trên trán, một bên cân nhắc sự tình ngày hôm nay. Có lẽ hắn càng nghĩ càng thêm chột dạ.
Hồ Mạnh tuy rằng tự xưng là Bắc Thần Thương, nhưng hắn biết rõ bản thân mình. Hắn căn bản chỉ dọa người mà thôi. Năm đó hắn vừa đoạt được phối phương Khoái Hoạt đan, liền hùng tâm nổi dậy muốn làm thành một phen sự nghiệp, thừa dịp một cao thủ hạng nhất dùng thương đi đến Di Hồng viện để tiêu dao khoái hoạt thì hắn hạ độc vào trong rượu. Thật không nghĩ đến, tính cách của tên cao thủ kia cực kỳ kiên cường, cố nén thống khổ trong cơ thể mà cùng với Hồ Mạnh liều mạng ! Lúc ấy Hồ Mạnh sợ tới mức hết hồn, hao tổn không ít thủ hạ dưới tay, lại còn dùng vôi cùng với cục gạch tiến lên đánh lén. Vất vả lắm mới giết chết cao thủ nọ, cuối cùng trên người của hắn chiếm được một quyển bí quyết thương pháp.
Sau khi hắn đoạt được bản bí tịch thương pháp kia, Hồ Mạnh mơ tưởng mình có thể trở thành võ lâm cao thủ. Nhưng mà lúc đó hắn đã có tuổi - ba mươi tuổi . Cho dù có cố gắng học cũng chỉ có thể học được động tác võ thuật đẹp mắt mà thôi. Hơn nữa hắn không phải là hạng người có nghị lực gì hơn người cả, chỉ luyện được một lát thấy hiểu quả không tốt, khó coi nên ném sang một bên không luyện nữa. Kết quả là hắn cũng không được xem là tam lưu thân thủ. Sau khi hiểu ra sự chênh lệch giữa người giang hồ và lưu manh, hắn cũng không dám trêu chọc người giang hồ chân chính nữa. Cũng bởi vì thế, mặc dù Hồ Mạnh có Khoái Hoạt Đan trong tay, cũng chỉ là đầu lĩnh của đám lưu manh vùng biên giới mà thôi.
Hiện tại, Vương Hạo ở trong mắt của hắn hiển nhiên cũng là một người giang hồ nhất lưu. Tuy rằng võ công của Vương Hạo còn không đáng nhắc tới, nhưng sự liều mạng cùng lòng nhiệt tình này, lại làm cho đáy lòng của Hồ Mạnh đối với người giang hồ càng thêm sợ hãi ! Hắn thầm hối hận, vì sao bản thân nhất thời ngu ngốc, vì mấy ngàn lượng vàng mà chuyện quan trọng nhất cũng đành quên !
Bây giờ oán thù đã kết xuống, Hồ Mạnh cũng đành phải đối mặt. Khẳng định Vương Hạo sẽ tiếp tục đến tìm hắn, đến lúc đó hắn phải ứng phó làm sao ? Hồ Mạnh dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, nói thầm : " Cơ quan, cạm bẫy, độc được, vôi, lưới bắt cá ... Mặc kệ, tất cả đều phải chuẩn bị một bộ mới được . Tiểu tử này có chút bất thường, chuẩn bị càng nhiều thì càng có cơ hội nắm chắc."
Trong khi Hồ Mạnh đang suy nghĩ kế hoạch thì đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng hét thảm, Hồ Mạnh bị dọa tới mức run rẩy, suýt ngã từ trên ghế xuống đất. Hắn lấy lại bình tĩnh, quát lớn :
- Bên ngoài sao lại thế này ? Kẻ nào giả thần giả quỷ ?
Người ngoài cửa phòng vẫn chưa trả lời, mà sợ hãi kêu lên một tiếng. Hồ Mạnh vừa mở cửa nhìn lại, thì thấy thủ hạ của mình giống như gặp quỷ vậy. Hồ Mạnh tức giận vừa định chửi bậy, liền thấy cách đó không xa, một ánh sáng màu hồng chợt lóe chợt tắt ! Đối với đạo hồng quang này, Hồ Mạnh quá quen thuộc, chính là dị tượng trên đao Vương Hạo.
" Má ơi ! Nhanh như vậy hắn đã tới rồi sao ?! " Lúc này Hồ Mạnh mới biết vì sau thủ hạ ngoài cửa lại sợ hãi chạy trốn, bởi vị bị Vương Hạo hù sợ, cuối cùng chỉ còn một mình Hồ Mạnh !
Lúc này Hồ Mạnh cảm thấy hai chân mềm nhũn, té xuống chạy trốn. Chờ cho tới khi hắn chạy tới cửa sau thì ngoài cửa chính " Oanh " một tiếng lớn. Vương Hạo một tay cầm đao, một tay mang theo một người đang run rẩy xông vào. Vừa thấy Hồ Mạnh đang muốn chạy trốn, Vương Hạo hét to :
- Đứng lại cho lão tử !
Lúc này Hồ Mạnh làm sao dám dừng lại, liền phát huy tốc độ gấp đôi ngày thường hướng cửa sau phóng đi. Nhưng hắn vừa chạm tới cánh cửa thì phía sau có một vật gì đó bay tới, lướt sát qua lỗ tai của hắn đập vào trên cánh cửa.
" Đông ! "
Một thanh âm vang lên. Hồ Mạnh cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đó là một cái đầu người máu chảy đầm đìa ! Ánh mắt của đầu người nó còn không nhắm lại, trong tròng mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, nhìn trừng trừng Hồ Mạnh. Lúc ấy cả người Hồ Mạnh tê rần, tay vịn trên cánh cửa, thế nhưng làm thế nào cũng không mở được nó ra !
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
52 chương
42 chương
32 chương
23 chương
179 chương
60 chương
34 chương