Tiếu ngạo giang hồ đại mạc cuồng đao
Chương 5 : đột phá trong sinh tử.
Vương Hạo gắt gao đè chặt Trụ Tử xuống, ghé vào tai hắn nói :
- Không được, ngươi không được đi ! Bọn mã tặc có khoảng mấy chục người, ngươi đi ra chính là chịu chết ! Chẳng những không cứu được lão khoái mà còn có thể đem bản thân mình chết đi !
Kỳ thật Vương Hạo nói những lời này cực kỳ lý trí, nhưng mà Trụ Tử suy nghĩ lại bất đồng, hắn đẩy tay Vương Hạo ra, mắng "
- Con mẹ nó mày nói chuyện thúi lắm ! Nếu không có lão Khoái thì mày còn sống tới bây giờ sao ? Lão Khoái giống như cha của tao, muốn tao trốn ở chỗ này nhìn hắn bị giết, tao không phải là súc sinh, tao không làm được ! Mày cút đi cho tao, mày không cứu, tao đi !
Trụ Tử nói xong liền nhảy dựng lên, dưới ánh lửa sát khí tận trời mà chạy đi. Lúc này Vương Hạo mới kịp phản ứng, những lời nói của Trụ Tử làm cho tim hắn như bị dao cắt vậy. Hắn không phải là một súc sinh vong ân phụ nghĩa, phản ứng vừa rồi hoàn toàn chỉ là bản năng cầu sinh mà thôi. Nhưng mà Trụ Tử vì việc nghĩa không sợ hy sinh liền xông ra ngoài, làm cho Vương Hạo hắn tựa như mình là một súc sinh vậy ! Điều này làm cho Vương Hạo bị thật lớn đả kích, mờ mịt không hiểu phải làm sao ?!
Trụ Tử lao ra, lúc này bọn mã tặc đã phát hiện ra hắn, trong đó có một tên đầu trần đang nhe răng cười cười, quay đầu ngựa chặn đường của hắn lại. Trụ Tử dĩ nhiên cũng không sợ, ngay khi hai bên tiếp cận gần nhau thì hắn đột nhiên giương tay, một tảng đá đánh tới cái đầu hói của người nọ. Người hói đầu bất ngờ không kịp phòng thủ bị tảng đá nện ngay sống mũi. Lần này làm cho hắn đau quá, mũi của hắn bị đánh gãy ngang, máu mũi cùng nước mắt trộn lẫn vào nhau chảy ra, kết quả hắn bỏ lỡ cơ hội chém giết Trụ Tử. Trụ Tử cũng nhân cơ hội này lăn một vòng tại chỗ, chạy trốn khỏi ngựa của hắn tiếp tục chạy về phía trước.
Sau khi Trụ Tử tiến lên, chỉ thấy trên lưng lão Khoái bị chém một đao, miệng vết thương hơn một thước lớn đang đầm đìa máu tươi, lão đang chật vật chạy trốn. Phía sau lão đi theo một tên gia hỏa trong tay cầm loan đao, đang không nhanh không chậm đi theo phía sau, vừa đi vừa cuồng tiếu, hiển nhiên hắn đang trêu đùa con mồi của mình. Trụ Tử vừa nhìn thấy liền nổi xung lên, nhanh chóng chạy thẳng tới, phóng người nhảy tới, đập mạnh vào lưng tên kia.
Lão Khoái nhìn lại, thấy Trụ Tử liều mạng cứu hắn, nhất thời ánh mắt đỏ lên, cũng vọt trở lại. Không biết lão lấy từ đâu ra khí lực nựa, liền lập tức túm lấy loan đao của mã tặc nọ, xoay tay một cái đã chém rớt đầu tên mã tặc.
Bọn mã tặc trêu đùa con mồi, kết quả bị giết chết. Những tên mã tặc khác làm sao chịu bỏ qua, lập tức năm sáu kẻ vây quanh hai người. Bọn này vây quanh làm cho lão Khoái cùng Trụ Tử lâm vào tuyệt cảnh. Bọn họ vừa giết chết một tên mã tặc là đã vượt xa người thường rồi. Hiện tại đối mặt nhiều người như vậy làm sao có đường sống chứ ?
Lão Khoái thấy tình thế không tốt, vội vàng nói với Trụ Tử :
- Lát nữa ngươi phải nghe ta, ta gọi ngươi chạy là ngươi liền nhanh chóng chạy đi, biết không ?
Trụ Tử nếu chịu chạy đi một mình, căn bản đã không quay trở lại, hắn lập tức phản đối : " Không được ! Nếu chết thì cùng chết, nếu sống thì cùng nhau sống ! "
Lão Khoái liền cả giận, hét to :
- Thằng nhóc này, dám không nghe lời của ta sao ! Sống sót, chỉ cần sống sót mới có thể trả thù, ngươi nghe rõ không ?
Không để Trụ Tử kịp trả lời, một tên mã tặc đã ngắt lời, nói :
- Dám giết chết huynh đệ của lão tử, còn muốn chạy trốn báo thù sao ? Lão già kia, ngươi nằm mơ đi !
Lão khoái cũng không kịp khuyên Trụ Tữ nữa, liền nổi giận gầm lên một tiếng, loan đoan trong tay hướng tới bọn mã tặc mà vọt tới. Bọn mã tặc thấy hắn còn dám phản kháng, cũng giục ngựa vọt lên. Hai người một người đi từng bước, lão Khoái lại không biết võ công gì cả, kết quả không nói cũng biết. Nhưng lão Khoái là người sống lâu thành tinh, ngay khi song phương vừa tiếp cận thì đột nhiên ngã xuống đất lăn một vòng, loan đao chém tới đùi ngựa. Một chiêu này của hắn mục đích không phải đả thương người, mà là phải chém ngã bọn mã tặc này. Chỉ cần bọn mã tặc ngã xuống thì vòng vây xuất hiện lỗ hổng, Trụ Tử có cơ hội chạy thoát.
Nhưng mà tên mã tặc kia cũng không đơn giản, trong lúc nguy cấp liền thúc mạnh vào hông ngựa, làm cho con ngựa dựng đứng hai vó trước lên trên. Một đao của lão Khoái thất bại, không đợi hắn tiếp tục vung lên đao thứ hai thì vó ngựa đã hạ xuống, vừa vặn dặm nát bụng hắn, nhất thời đem lão Khoái chảy máu lênh láng. Lão Khoái cũng không quên cấp cho Trụ Tử một con đường sống, hai tay ôm lấy đùi ngựa không cho con ngựa này bước chân ra, sau đó hét to với Trụ Tử : " Chạy ! Chạy mau đi ! ... "
Trụ Tử vốn là phải cứu lão khoái, hiện tại phải nhờ lão Khoái cứu hắn, hơn nữa hắn tận mắt thấy lão Khoái sẽ chết, hắn làm sao chịu bỏ chạy cơ chứ ? Trụ Tử gào thét một tiếng, đánh tới bọn mã tặc. Tên mã tặc kia đã sớm chuẩn bị, loan đao vung lên, đầu của Trụ Tử bị chém xuống, thi thể không đầu của Trụ Tử rơi phịch xuống đất, đầu cùng thân thể cách nhau gần vài chục trượng.
Đầu Trụ Tử rơi xuống đất lăn mấy vòng, cho tới khi dừng lại thì khuôn mặt đầy máu đang đối diện với phương hướng của Vương Hạo. Vương Hạo nhìn thấy Trụ Tử chết không nhắm mắt, chỉ cảm thấy trong cơ thể bùng lên một ngọn lửa vô danh, làm cho cả người hắn phát run, hai mắt chuyển sang màu đỏ như máu !
Lão Khoái .....
Trụ Tử .......
" A !!! " Vương Hạo cụng không nhịn được nưa, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, trong lòng hắn tràn đầy sát khí làm cho gương mặt hắn vặn vẹo cực kỳ dữ tợn, hắn liền nhấc trường đao xông ra ngoài ! Hôm nay cho dù là chết, cũng phải chết cho giống một đấng nam nhi ! Bằng không, cũng không mặt mũi nào mà sống trong đất trời này nữa !
Lúc này trong doanh trại, người của đội buôn đã bị giết gần hết, chỉ còn có ba người hộ vệ có võ công không tệ lắm đang mượn đống lửa cùng chướng ngại vật mà du đấu với bọn mã tặc. Vương Hạo vừa xông ra, lập tức làm cho toàn bộ đám mã tặc chú ý. Người hói đầu lúc trước bị Trụ Tử đánh gãy mụi vừa lúc ở gần Vương Hạo nhất, trong lòng của hắn bởi vì ngoài ý muốn mà bị thương mà cực kỳ giận dữ. Hắn vừa trông thấy Vương Hạo liền không chút nghĩ ngợi chém tới một đao, trong miệng còn mắng :
- Cấp cho lão tử nát bát đi, để mạng lại cho ta !!!
Lúc này Vương Hạo đã tiến vào một trạng thái giống như mộng du vậy, cả người sôi trào nhiệt huyết, đối mặt với một đao của người hói đầu hắn cũng không e ngại chút nào mà cực kỳ tỉnh táo. Hắn nhìn thấy quỹ tích của loan đao vẽ ra, tính toán thời cơ hợp lý, hai tay nắm chặt lấy trường đao, đột nhiên chém xéo xuống. Chỉ nghe " Đang " một tiếng lớn, loan đao trong tay người hói đầu lập tức bị đánh bật ra ngoài. Làm cho giữa thân của hắn mở rộng ra bại lộ trước mặt Vương Hạo. Vương Hạo cũng không khách sáo, trường đao thuận thế chém chếch lên trên, dễ dàng chém trúng cổ người hói đầu ! Chỉ một chút đã đem đầu hói chém xuống đất, cái đầu lăn tròn trên mặt đất một khoảng xa, vừa lúc đi tới đầu của Trụ Tử làm bạn !
Một đao chém chết người hói đầu, bọn mã tặc nhất thời đều cả kinh, thậm chí cả bản thân Vương Hạo cũng kinh ngạc cực kỳ. Một chiêu đao vừa rồi tuy rằng đơn giản, nhưng thật sự là thông thạo, hòa hợp tự nhiên, đồng thời lại mạng lại khí phách mười phần ! Một chiêu này chỉ là nhất thức trong Đại Mạc Đao Pháp, nhưng trong lúc Vương Hạo luyện tập chưa từng có cảm giác như thế cả !
Vương Hạo còn sững sờ thì bọn mã tặc đã la hét ầm ĩ vang trời. Người giết đồng bọn của chúng, tự nhiên chúng không dễ dàng buông tha, cho nên cả đám sôi nổi giục ngựa vọt tới, phải đem Vương Hạo chém ở dưới ngựa !
Bọn mã tặc xông tới ầm ầm, lập tức khiến cho Vương Hạo từ trong sững sờ tỉnh lại. Nhưng lúc này hắn cũng không tìm thấy cảm giác vừa rồi, đối mặt với kỵ binh hùng hổ như thế, cảm xúc bối rối lại làm chủ tâm trí hắn. Vương Hạo tự biết không thể địch lại, liền vội vàng xoay người bỏ chạy !
Nhưng cho dù hắn chạy nhanh đi nữa, cũng không thắng được bốn vó ngựa. Cho nên rất nhanh hắn đã bị đuổi tới phía sau. Mã tặc đuổi tới trước nhất cúi người vung lên một đao. Vương Hạo nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau, vội vàng lăn sang bên cạnh, vừa vặn tránh được một đao này. Nhưng còn chưa đợi hắn đứng dậy thì bọn mã tặc cũng tới, giục ngựa phóng tới người của hắn, muốn đem hắn giẫm nát.
Vương Hạo bị buộc lâm vào tuyệt cảnh, mắt thấy vó ngựa trước mắt nhanh chóng thành lớn. Vương Hạo liền liều mạng nổi lên dũng khí, cho dù chết, cũng muốn mang theo mấy tấm đệm lưng ! Trường đao bạt ngang một cái, ở trên đầu vẽ thành một vòng tròn. Chỉ một vòng tròn đơn giản, thế nhưng chém đứt bốn chân ngựa, phế đi ba con ngựa !
Ba con ngựa nọ đau đớn hí vang, một con vừa ngã liền đem ba tên mã tặc đè xuống dưới, nhất thời bọn chúng giãy dụa không đứng lên được. Vương Hạo xoay người nhảy lên, cầm đao làm dáng. Vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn mã tặc. Lúc này hắn đã có kinh nghiệm, cái gì cũng không muốn để ý, tận lực đem tạp niệm trong đầu đuổi ra ngoài, làm cho bản thân duy trì trạng thái này. Chỉ có trong trạng thái này, hắn mới có thể phát huy ra Đại Mạc Đao Pháp tinh túy, cũng mới có thể sống sót dưới sự vây công của bọn mã tặc !
Những tên mã tặc khác thấy Vương Hạo đột nhiên phát uy, cũng nhịn không được sợ hãi, nhưng lúc này bọn chũng muốn dừng lại cũng không được, đành phải kiên trì xông tới. Mà Vương Hạo cũng không khách sáo, trường đao múa may, máu tươi bắn ra tung tóe ! Từng thi thể người ngựa rơi chung quanh hắn, hình thành một cái vòng tròn, trong chốc lát làm cho bọn mã tặc không chết cũng bị thương ! Nhất thời tiếng rên rỉ kêu gào vang vọng cả ốc đảo !
Vương Hạo đứng ở giữa đống huyết nhục bầy nhầy, cả người đều bị máu tươi làm cho ướt sũng, ánh mắt lộ ra sát khí trùng điệp, trường đao trong tay mơ hồ phát xuất là tia sáng màu hồng, ở trong thân đao không ngừng phát ra thu vào. Đó là Vương Hạo chỉ mới luyện thành tầng thứ nhất của Liệt Nhật Thần Công, không nghĩ tới lại làm cho thanh đao này phát sinh dị tượng.
Đám mã tặc còn lại đều bị Vương Hạo dọa sợ, trong đó có một tên mặt thẹo, khoảng bốn mươi năm mươi tuổi nhìn thấy thân đao của Vương Hạo xuất hiện dị tượng, nhất thời liền sợ hãi cực kỳ, hoảng sợ nói :
- Đại ... Đại Mạc Cuồng Đao .... Đúng thế Đại Mạc Cuồng Đao, mọi người mau chạy đi .... !
Nói xong, cũng không thèm đợi người khác kịp phản ứng, hắn là người thứ nhất quay đầu bỏ chạy ! Những người khác thấy lão mã tặc bỏ chạy, sự sợ hãi trong lòng đột nhiên tăng lên tới mức không thể khống chế, tất cả nhanh chóng quay đầu bỏ chạy. Chỉ nháy mắt hơn chục tên mã tặc chạy xa không còn thấy bóng dáng đâu cả, chỉ để lại thi thể khắp nơi trên mặt đất cùng con đường đầy bụi mù.
Thấy bọn mã tặc chạy đi cả, lúc này Vương Hạo lập tức quỳ rạp xuống đất. Vừa rồi hắn thật sự là vượt qua khỏi trình độ phát huy của bản thân, nội lực nông cạn của mình đã tiêu hao sạch sẽ. Nếu như bọn mã tặc to gan một chút, chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể đẩy ngã hắn !
Vương Hạo chỉ cảm thấy khí lực cả người như bị rút đi vậy, miễn cưỡng bám lấy trường đao để cho thân thể không ngã xuống. Hắn thì thào mắng : " Thiệt là con mẹ nó võ công quỷ quái, công suất vận chuyển cũng quá lớn đi ... "
Truyện khác cùng thể loại
610 chương
3 chương
176 chương
14 chương