Trong lòng Hoắc Chu kỳ thật vô cùng sốt ruột, nhưng anh không dám thể hiện ra ngoài, nỗ lực để bản thân duy trì bình tĩnh.
Dưới loại tình huống này, sốt ruột liền rơi xuống thế hạ phong.
Vật hình tròn nhỏ vừa rồi còn trên người anh, Hoắc Chu lấy ra muốn hỏi Trâu Quận đây rốt cuộc là cái gì. Nhưng còn chưa đưa cho ả, bởi vì ánh sáng cùng góc độ thay đổi, Hoắc Chu bỗng nhiên chú ý tới góc trái thứ này có viết một số 1, còn bị cong lên.
Đầu Hoắc Chu chợt lóe, vấn đề muốn hỏi trong nháy mắt biến thành: "Bọn chúng ở biệt thự Nhất Sơn đúng không?"
Danh tiếng biệt thự Nhất Sơn hiển hách, Hoắc Chu đương nhiên đã từng nghe qua. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có loại biệt thự như này là tính riêng tư tốt nhất, an toàn nhất. Nếu anh là đám Cam Lê, khẳng định cũng sẽ lựa chọn giấu ở biệt thự Nhất Sơn.
Trâu Quận cả kinh, sống chết ngậm miệng không nói lời nào.
"Thải Hồng, đem cái này đưa cho chiếc xe minibus biển 321 đối diện quán bar." Hoắc Chu đưa vật hình tròn kia cho Tiểu Thải Hồng, "Đừng nói cho họ là chúng ta bắt được người, chỉ nói biệt thự Nhất Sơn là hang ổ của tổ chức Đá Ngầm, để bọn họ lập tức tới biệt thự bắt người. Cậu quen thuộc với người trong tổ chức, cũng đi theo bọn họ hỗ trợ và xác nhận, đừng tách khỏi, nhất định phải đảm bảo an toàn cho anh Lạc của cậu. Tôi hỏi ả vài việc, xong xuôi sẽ gặp lại các người."
Tiểu Thải Hồng do dự một chút, vẫn là đồng ý chạy ra ngoài.
Hoắc Chu chờ Tiểu Thải Hồng rời đi, mới "phanh" một tiếng đóng cửa bí mật của phòng thí nghiệm lại.
Trâu Quận làm bộ không thèm để ý mà nhìn anh một cái, nhưng thân thể căng thẳng để lộ rằng ả đang bất an.
"Biết vì sao tôi muốn đuổi Tiểu Thải Hồng đi không?" Hoắc Chu hỏi Trâu Quận.
Trâu Quận vốn dĩ không muốn để ý đến anh, ngẫm nghĩ, vẫn nói: "Không phải mày đã biết bọn họ ở biệt thự Nhất Sơn sao? Vì sao không đi theo? Còn muốn hỏi cái gì?"
Hoắc Chu tìm kiếm đồ dùng thí nghiệm ở trên bàn, một lần nữa cầm một chai chất lỏng không rõ đến đây.
Anh ngồi xổm trước mặt Trâu Quận, duỗi tay kéo chỉnh tề quần áo lộn xộn vì đánh nhau giãy dụa của ả, nói: "Tôi biết có người ở biệt thự Nhất Sơn, nhưng Long Hạo Kiệt không ở đó, đúng không?"
Trâu Quận cả kinh, nhưng che giấu lại rất nhanh: "Anh ta không ở biệt thự Nhất Sơn thì còn có thể ở đâu?"
"Vừa rồi tôi gạt cô." Hoắc Chu thành thật nói, "Nếu Long Hạo Kiệt ở biệt thự Nhất Sơn, cô sẽ không nghe thấy tôi kêu cảnh sát đi mà còn thờ ơ, thậm chí còn giấu cả chút vui vẻ, hiện tại cũng sẽ không hỏi lại như vậy. Căn cứ vào phản ứng của cô, Cam Lê ở biệt thự Nhất Sơn nhưng Long Hạo Kiệt không ở đó, phải không? Nói thật cho tôi, Long Hạo Kiệt ở đâu?"
Trâu Quận tức đến nghiến răng, nhưng hôm nay ả thất thế trước, vài lần bị Hoắc Chu chèn ép đến không có lực đánh trả, đối với Hoắc Chu đã khiếp đảm từ đáy lòng. Hiện tại lại nằm trong tay Hoắc Chu, ả không thể nào duy trì được bình tĩnh ngày thường, chỉ số thông minh tự nhiên cũng sẽ giảm xuống.
Trâu Quận dứt khoát không thanh minh, chỉ là căm giận nói: "Tao nói rồi, có chết cũng không nói cho mày."
"Tôi cũng đã nói qua, sẽ không giết chết cô." Hoắc Chu bâng quơ, "Giết người phạm pháp, tôi tốt xấu gì cũng từng là cảnh sát, có điên mới muốn đi tù... Nhìn bộ dạng cô khăng khăng với Long Hạo Kiệt như vậy, quan hệ giữa hai người không phải cấp trên cấp dưới bình thường đi? Có một chân?"
Trâu Quận mất tự nhiên cắn môi dưới, không nói chuyện.
"Kỳ thật tôi rất thích tình chị em, tôi cùng Lạc Thanh Hoài cũng là..." Hoắc Chu nói xong, bỗng nhiên ý thức được nói như vậy giống như để lộ cái gì, nhịn không được mà dừng lại một chút.
Trâu Quận: "..."
"Nhưng mà, cô có biết Long Hạo Kiệt làm cách nào để lấy được tin tức của cảnh sát không? Y dùng mỹ nam kế, trong cục cảnh sát còn có một cô bạn gái, đương nhiên mọi người hiện tại đang suy nghĩ tìm cách bắt y." Hoắc Chu thở dài, "Cô nói xem, cô xinh đẹp như vậy, tại sao lại theo một cây củ cải hoa tâm? Thật mệt."
Trâu Quận biết anh đang châm ngòi, trong lòng tuy rằng hơi có chỗ không thoải mái nhưng cũng sẽ không thể hiện ra ngoài với Hoắc Chu, chỉ là hơi nghiêng đầu, mặc kệ anh.
Hoắc Chu mở nắp bình ra, nói: "Đáng tiếc tôi là đồng tính luyến ái, vẻ ngoài cô xinh đẹp thì tôi cũng không thương hoa tiếc ngọc, rất xin lỗi."
Trâu Quận nhíu nhíu mày: "Đừng nói mày sẽ lại gạt tao đây là axit sunfuric?"
"Lần này tôi không lừa cô." Hoắc Chu nói, "Bình này thật sự là axit sunfuric."
Trâu Quận trợn trắng mắt, đương nhiên không tin.
Hoắc Chu bất đắc dĩ: "Tôi đây đành phải thử xem vậy, có hơi đau, cô chịu chút nhé."
Anh lấy ống nhỏ giọt nhỏ hai giọt axit lên vạt áo Trâu Quận, trên áo trong nháy mắt cháy thành hai lỗ đen.
Trâu Quận tức khắc lông tơ dựng ngược, nhưng ả còn cố làm vẻ trấn định: "Tao, tao sẽ không tin nữa đâu."
"Vậy thật sự xin lỗi." Hoắc Chu bỗng nhiên kéo tay ả, dùng ống nhỏ giọt chọc lên lòng bàn tay.
"A a a a a!!!" Trâu Quận kêu thảm thiết, nhìn lòng bàn tay có một lỗ đen, cả người đều phát run.
"Tôi không có kiên nhẫn dây dưa với cô! Cô không nói thì tôi liền nhỏ thêm axit." Giọng Hoắc Chu trầm xuống, đột nhiên đổi sắc mặt, "Cô ngẫm lại cẩn thận xem, Long Hạo Kiệt đã chuẩn bị trốn thoát, y căn bản không nghĩ đến cứu cô. Cô bảo vệ y như vậy, đáng giá sao?"
Trâu Quận hiện tại đã có chút hỗn loạn: "Mày mày mày, mày là cảnh sát..."
"Đừng có nói với tôi cái gì mà cảnh sát không thể tra tấn bức cung, hiện tại tôi làm gì cô đều có thể nói là phòng vệ chính đáng, đây là mục đích tôi đuổi Tiểu Thải Hồng đi. Bởi vì sau khi cậu ta đi rồi, ở đây sẽ không có nhân chứng trực tiếp chứng kiến nữa. Cô cảm thấy cảnh sát sẽ tin cô hay tin tôi?" Hoắc Chu lạnh lùng nói, "Hơn nữa, cô đừng quên, hiện tại tôi không tính là cảnh sát chính thức. Chính cô để Tiểu Thải Hồng đi tố cáo tôi, sẽ không nhanh quên như vậy chứ?"
Trâu Quận: "..."
"Cô nói hay không?" Hoắc Chu không buồn tiếp tục vô nghĩa với ả, trực tiếp lấy ống nhỏ giọt hút đầy một ống axit, lần này nhắm ngay mặt Trâu Quận, có một giọt axit ở ống hút lung lay sắp rơi xuống.
"Tao nói!" Trâu Quận phảng phất cảm giác được nhiệt độ nóng rực, cuối cùng cũng phát điên:"Tao nói... Long Hạo Kiệt tới bến tàu!"
Bến tàu?
Hoắc Chu sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại – Long Hạo Kiệt là thật sự muốn chạy trốn!
Anh lấy di động ra xem đồng hồ, lại phát hiện có tin tức của cục trưởng Lâm.
Vừa mở ra, Hoắc Chu lập tức rõ ràng.
Anh nhanh chóng gọi điện thoại cho cục trưởng Lâm: "Long Hạo Kiệt muốn chạy trốn, ở bến tàu Kim Hà! Ngài lập tức điều người đến đó chi viện, tôi đi trước."
"Cậu..." Cục trưởng Lâm mới nói một chữ, Hoắc Chu đã lại ngắt điện thoại.
"Đi!" Hoắc Chu cất di động, nhặt khẩu súng kia, kêu Trâu Quận đứng lên.
Trậu Quận biết bản thân hiện tại trốn không thoát, tâm tính dường như đều đóng băng, ngược lại thành thật, Hoắc Chu bảo làm gì thì làm nấy.
Hoắc Chu kéo cửa phòng nghỉ, hoảng sợ.
Tiểu Thải Hồng vốn dĩ nên bị anh đuổi đi nay lại canh giữ ở cửa, không để người khác tới gần.
"Tại sao cậu còn ở đây?" Hoắc Chu nhíu mày, "Không phải bảo cậu tới biệt thự Nhất Sơn cứu anh Lạc của cậu sao?"
Tiểu Thải Hồng liếc Trâu Quận một cái: "Em biết anh Lạc không ở biệt thự Nhất Sơn, nếu không thì chắc chắn anh sẽ tự mình đi. Em muốn đi theo anh."
"Em ấy thật sự ở đó!" Hoắc Chu cả giận, "Tôi không cần cậu đi theo, vướng chân vướng tay."
Tiểu Thải Hồng không tức giận, cũng không tin lời anh, mà là giơ tay đưa chìa khóa xe ra: "Anh Hoắc hiện tại cần dùng xe chứ? Em có thể làm tài xế cho anh."
Hoắc Chu trừng cậu, Tiểu Thải Hồng liền cười tủm tỉm nhìn lại, ý rõ là nhất định phải đi theo anh.
Hoắc Chu biết mình thật sự không có cách, thở dài: "Đi thôi."
Hai người một phải một trái đỡ Trâu Quận ra khỏi quán bar, âm nhạc ở đây mở to đến rung trời, vừa rồi trong phòng bí mật có động tĩnh như vậy mà bên ngoài không hề phát giác.
Sau khi lên xe, Tiểu Thải Hồng rất tự giác mà lái xe, Hoắc Chu cùng Trâu Quận ngồi ở ghế sau.
Hoắc Chu hỏi Trâu Quận: "Cô đã gặp qua "Tiên sinh" chưa?"
Trâu Quận lúc này thành thật hơn nhiều, có lẽ là bí mật cần bảo vệ đều bị Hoắc Chu đào ra nên không còn gì để giấu diếm: "Gặp rồi."
"Người đó là ai?" Hoắc Chu lại hỏi.
"Tao cũng không biết ông ta tên là gì, trong tổ chức đều gọi ông ta là "Tiên sinh", tao đoán ông ta họ Cam." Trâu Quận hiện tại hỏi gì đáp nấy, "Bởi vì tao từng nghe Long Hạo Kiệt mắng một câu, nói cái gì mà "Đám họ Cam chẳng có kẻ nào tốt cả.""
Hoắc Chu mở di động, đưa lệnh truy nã Cam Kiến Cương cho Trâu Quận xem: "Là người này sao?"
Trâu Quận gật đầu: "Đúng vậy, chính là ông ta... Tội phạm bị truy nã?"
Hoắc Chu thở dài: "Đó là Cam Kiến Cương giả."
"Cái gì?" Trâu Quận kinh hãi.
"Đến loại tin tức này Long Hạo Kiệt cũng không nói cho cô, xem ra cô đối với y thật sự chỉ là một con tốt có cũng được." Hoắc Chu lắc đầu, "Cho nên, đừng có nghĩ lung tung nữa. Dù tính tôi có đưa cô tới trước mặt Long Hạo Kiệt, y cũng sẽ không cứu cô, còn có thể một súng bắn chết cô trước, tránh để cô vướng tay vướng chân y, đúng không?"
Tay Trâu Quận đang lén cắt dây thừng ngừng lại.
Hoắc Chu bỗng nhiên đánh một cái vào sau đầu ả, đánh ả ngất đi, thuận tay lấy lưỡi dao mỏng trong tay.
"Anh Hoắc..." Tiểu Thải Hồng ngồi phía trước bất an kêu một tiếng.
Hoắc Chu cất lưỡi dao đi, không đầu không đuôi mà nói một câu: "Anh Lạc của cậu vẫn luôn hy vọng cậu có thể trở về đi học."
Tiểu Thải Hồng sụt sịt mũi: "Em biết. Chờ sau khi việc này kết thúc, em liền trở về học lại, tranh thủ thi vào đại học."
Hoắc Chu gật gật đầu, không nói nữa.
Tiểu Thải Hồng yên lặng một chốc, cũng không đầu không đuôi mà hỏi một câu: "Anh có biết vì sao em lại có tên Thải Hồng không?"
Hoắc Chu không biết.
"Anh Lạc lấy cho em." Tiểu Thải Hồng cao hứng nói.
Thời đại hiện tại, bất kể là hoàn cảnh xã hội hay mức sống của mọi người, nhìn chung mà nói quả thực không tệ. Trong lòng rất nhiều đám trẻ con thành phố, loại chuyện ăn không đủ no có khả năng đều là truyền thuyết.
Nhưng trên thực tế, trong một góc tối mà ánh mặt trời không chiếu tới, có những người đừng nói tới ăn no mặc ấm, đến cả việc có thể sống sót hay không cũng không thể biết được.
Tiểu Thải Hồng sinh ra trong một góc như vậy. Cậu có một gia đình mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được: Cha nghiện ma túy, mẹ đánh bạc, trong nhà nghèo rớt mồng tơi.
Trước khi cậu mười tuổi, đã ba lần thiếu chút nữa bị bán cho bọn buôn người: Một lần cha muốn bán, một lần mẹ muốn bán, còn có một lần hai vợ chồng liên thủ.
Khả năng ông trời rốt cuộc cũng nhìn không nổi, trời xui đất khiến, ba lần đều không thành công.
Tiểu Thải Hồng mười tuổi liền trốn ra khỏi nhà.
Quê cậu ở một nơi cách xa thành phố tới mấy ngàn dặm, sau khi Tiểu Thải Hồng rời khỏi nhà, sợ bị bắt về mà vẫn luôn đi theo hướng rời xa quê nhà, cuối cùng dừng chân ở thành phố A.
Cậu đã gặp qua không ít người xấu, nhưng may mắn gặp nhiều người tốt hơn, cho nên vẫn sống sót thành công.
Cậu không có gì cả, đến cả chứng minh thư cũng không có. Đừng nói cái gì mà đi học, cậu muốn đi làm việc kiếm tiền bình thường cũng không được, chỉ có thể trở thành côn đồ.
Tiểu Thải Hồng nhiều năm giãy dụa sống chết, bản lĩnh khác không đề cập tới, nhưng bản lĩnh đánh nhau thì thật sự rất lợi hại.
Tiểu Thải Hồng từ côn đồ bên đường mà trở thành bảo kê của KTV, không cần chứng minh thư, dù chết cũng không có ai quản. Đối với người khác mà nói là một công việc vô cùng nguy hiểm, nhưng đối với Tiểu Thải Hồng mà nói, có ăn có ở đã là những ngày tháng giống như thần tiên.
Lúc cậu cho rằng đây là thời điểm khá lên, cậu gặp phải khốn cảnh lớn nhất đời.
Cậu ở KTV làm bảo kê, bị một lão đại coi trọng. Lão đại thích chơi nam nhân, Tiểu Thải Hồng vẻ ngoài đẹp, thân thủ cũng tốt, là loại hình lão đại thích nhất.
Tiểu Thải Hồng cái gì khổ cũng đều ăn qua, nếu là thời điểm trước đây không sống nổi, nói không chừng vì tiền cậu cũng có thể chấp nhận. Nhưng cậu hiện tại có thể nuôi sống bản thân, không muốn chấp nhận loại chuyện này.
Lão đại ngoài miệng nói không truy cứu, đảo mắt liền sai mười mấy tên côn đồ, thiếu chút nữa đã đánh chết Tiểu Thải Hồng.
"Là anh Lạc đã cứu em." Tiểu Thải Hồng khi kể lại chuyện cũ của mình vô cùng bình tĩnh, ngược lại khi nhắc tới Lạc Thanh Hoài lại không giấu nổi hưng phấn, "Em cho rằng em đánh nhau đã rất lợi hại, lần đó nếu không có tới mười mấy người thì em không có khả năng thảm như vậy. Nhưng khi thấy anh Lạc, em mới biết thế nào là thật sự lợi hại, một mình anh ấy đánh bại mười mấy người. Từ lúc đó em liền trở thành tiểu đệ của anh ấy, đi theo anh ấy khắp nơi. Khi đó em còn tên Tiểu Mặc, là em tự đặt. Mặc không phải là màu đen sao? Em thấy cuộc sống của mình chính là màu đen, em còn cảm thấy tên mình lấy rất có văn hóa. Anh Lạc lại nói là không tốt, anh ấy giúp em đổi tên thành Thải Hồng."
Hoắc Chu rất hổ thẹn, Lạc Thanh Hoài chưa từng nói với anh về quá khứ của Tiểu Thải Hồng, anh vừa rồi còn nhắc cậu ta phải đi học.
Trên thực tế, Tiểu Thải Hồng không muốn đi học sao? Cậu ta có khả năng còn mong muốn hơn bất kỳ ai.
"Cầu vồng là cái tên hay." Hoắc Chu nói rõ ràng, "Anh Lạc của cậu là học bá, từ nhỏ đã bắt đầu nhảy lớp, học bổng nhận được đầy tay, có rất nhiều trường muốn cướp lấy em ấy, em ấy đặt tên không sai được."
"Anh Lạc lợi hại như vậy sao?" Tiểu Thải Hồng vừa hâm mộ vừa bội phục, "Anh ấy chỉ nói với em rằng điều kiện gia đình của anh ấy cũng không tốt."
"Đúng vậy, em ấy rất lợi hại. Cho nên, cậu không cần phải sợ, đến lúc đó em ấy giúp cậu ôn tập thì thi đại học căn bản sẽ không có việc gì." Hoắc Chu ngẫm nghĩ, nói, "Nói thật với cậu, khi còn nhỏ thành tích của tôi vô cùng tệ, chính là loại vận khí tốt mà đạt tiêu chuẩn một lần thì cha tôi sẽ phóng pháo hoa chúc mừng. Lạc Thanh Hoài bổ túc cho tôi, tôi liền thi đậu đại học."
"Oa!" Tiểu Thải Hồng quả thực không biết nên nói bội phục ai, đôi mắt vẫn luôn tỏa ánh sáng.
"Yên tâm đi." Hoắc Chu mỉm cười, "Tương lai của cậu nhất định sẽ là màu cầu vồng... Được rồi, dừng ở cây đại thụ phía trước đi."
Tiểu Thải Hồng đưa mắt nhìn bến tàu nơi xa: "Còn chưa tới mà."
"Không sao đâu." Hoắc Chu nói, "Lái xe qua dễ khiến bọn chúng cảnh giác, chúng ta lặng lẽ vòng qua, nhìn tình huống rồi nói tiếp, cảnh sát cũng sắp tới rồi."
Tiểu Thải Hồng đối với Hoắc Chu đã vô cùng tin tưởng cùng bội phục, theo lời anh mà đỗ xe ở dưới tàng cây.
Vừa mới tắt máy, sau cổ bỗng nhiên đau nhức, trước mắt Tiểu Thải Hồng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Hoắc Chu lại kiểm tra dây thừng của Trâu Quận một lần nữa, mới rút chìa khóa xuống xe.
Anh nhìn vị trí đỗ xe, hẳn sẽ không bị ai phát hiện, liền trực tiếp tới bến tàu.
Bến tàu cũng không có thuyền lớn mà chỉ có một con thuyền bé.
Nhìn dáng vẻ Long Hạo Kiệt là đã tính xuất ngoại trái phép, y hẳn đã sớm tính đêm nay cảnh sát sẽ đến.
Thuyền còn chưa nổ máy, bến tàu có hai người chuẩn bị lên thuyền, đúng là Long Hạo Kiệt cùng lão Ngũ.
Hoắc Chu chạy tới, lớn tiếng nói: "Long Hạo Kiệt! Đứng lại!"
Long Hạo Kiệt quay đầu liền nhìn thấy một mình Hoắc Chu, ý bảo lão Ngũ đối phó, bản thân vẫn như cũ chạy tới thuyền nhỏ.
Hoắc Chu lấy di động ra hướng Long Hạo Kiệt: "Đến mẹ mày cũng mặc kệ sao?"
Hoắc Chu ấn vào tin nhắn, đó là một đoạn video – video Phó Dư Phi ăn cơm cùng Thang Tiểu Vân.
Nghe được giọng Thang Tiểu Vân, Long Hạo Kiệt đột nhiên quay đầu, trong ánh mắt phát ra tia khiến người ta sợ hãi: "Hoắc Chu! Là mày tự tìm chết!"
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
338 chương
12 chương
5 chương
23 chương
9 chương
204 chương