Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Chương 57 : Ăn cướp trắng trợn

“Chẳng lẽ mọi người đều muốn trở thành tân sinh ưu tú à?” Nhìn thấy đích đến càng lúc càng gần, Sa Toa không nhịn được lên tiếng hỏi, lúc đầu không phải nói chỉ cần không rơi xuống vị trí cuối cùng là được rồi sao? “Ưu tú hay không, chỉ cần bản thân mình thấy được là được, chẳng lẽ tỷ không muốn sớm nhìn thấy Sa Hiên thúc thúc à?” Chỉ Yên nhíu mày, trêu tức hỏi. Bị người nói đúng tâm sự, gương mặt Sa Toa đỏ lên, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Chỉ Yên một cái, tuy ngoài miệng không nói, nhưng tốc độ cũng lặng lẽ nhanh nhanh hơn một chút. Có lẽ ba người bọn họ không mặn mà gì đối với khen thưởng của hiệu trưởng đại nhân, nhưng lại không bao gồm Tố Tố và Trình Trong đi cùng bọn họ. Đối với những tân sinh không quá xuất sắc như hai người Tố Tố, có thể nói được một câu với nhân vật quyền uy nhất học viện như viện trưởng đại nhân, thì quả thật là một chuyện vô cùng vinh hạnh, cho nên nếu có thể trở thành đệ tự ưu tú trong mắt viện trưởng đại nhân, hơn nữa còn được viện trưởng đại nhân tự mình khen thưởng, ôi chao, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy chuyện này hạnh phúc cỡ nào! “Là các ngươi.” Tại đích đến, viện trưởng Lôi Minh mặc một bộ y bào màu vàng nhạt hờ hững mà đứng, khi nhìn thấy năm người Chỉ Yên là người đến đầu tiên, ánh mắt lão tỏ ra hài lòng, tầm mắt cũng cố ý dừng lại trên người Chỉ Yên vài giây. “Cách thời gian quy định còn hai canh giờ.” Một đạo sư quản lý ban chiến sĩ trong nhóm đạo sư đứng sau lưng viện trưởng Lôi Minh ngoài ý muốn nói, trước giờ đệ tử có thành tích tốt nhất cũng chỉ có thể đến nơi trước một canh giờ mà thôi, mà năm người trước mặt này, lại đến trước những hai canh giờ!! “Ha ha, không tồi, không tồi, báo cáo lớp các trò đi.” Viện trưởng đại nhân gật đầu, ánh mắt lộ ra một tia vui mừng. “Sa Long, linh giả nhất ban.” “Sa Toa, linh giả nhất ban.” “Lãnh Chỉ Yên, linh giả nhất ban.” “Trình Trong, linh giả nhất ban.” “Tần Tố Tố, linh giả tam ban.” Chúng đạo sư im lặng, quái dị nhìn năm người trước mắt: Ban linh giả? Thật sự là ban linh giả? Năm người này đều là đệ tử ban linh giả? Không phải nói đệ tử ban chiến sĩ có thể lực tốt hơn nhiều so với ban linh giả sao? “Linh giả nhất ban?” Đến khi phản ứng lại, ánh mắt chúng đạo sư đều đồng loạt sáng quắc dừng trên người tử y(quần áo màu tím)nữ tử vẫn nhàn nhạt đứng một bên, Lạc Phượng, trong mắt không hề che giấu ngọn lửa ghen tị hận. Trời ạ vậy mà lại có đến bốn người là đệ tử linh giả nhất ban. Hơn nữa Sa Long, Sa Toa và Lãnh Chỉ Yên, bọn họ không phải là nhân vật phong vân trong giới tân sinh gần đây sao? Còn người tên Trình Trong kia là ai, tại sao trước giờ chưa bao giờ nghe nói qua, cả Tần Tố Tố thuộc linh giả tam ban nữa, thấy thế nào cũng giống kiểu người có thể lực không tốt lắm, ngược lại nhìn có cảm giác yếu ớt, bệnh tật hơn. Nháy mắt, bọn họ cảm thấy suy nghĩ của mình không đủ dùng. Là đạo sư của linh giả nhất ban, mặt mũi của Lạc Phượng có thể nói là đã được nâng lên một tầm cao mới, khuôn mặt xinh đẹp vốn lạnh nhạt nay cũng hơi lộ ra mỉm cười, cả người trở nên nhu hòa hơn không ít. “Nếu không có chuyện gì nữa thì chúng ta đi trước.” Đối mặt với sự đánh giá không kiêng nể gì của bọn họ, Chỉ Yên cau mày, không kiên nhẫn, hừ nói với Lôi Minh. Mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong hâm mộ ghen tỵ hận, lại đột nhiên nghe thấy một câu như vậy, đều không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh: Mặc dù đứa nhỏ này là chín tuổi luyện đan sư nhưng cũng không thể nói chuyện như vậy với viện trưởng đại nhân chứ? Trong lòng mấy vị đạo sư kinh ngạc không nói được lời nào, bọn họ đều dùng ánh mắt lên án trừng Chỉ Yên, giống như đang nói ngươi chết chắc rồi vậy. Mi mắt Sa Toa và Sa Long hơi hạ xuống, trên mặt không có biểu cảm gì, có lẽ bọn họ đã sớm thành thói quen việc thỉnh thoảng Chỉ Yên sẽ có những câu nói kinh người như thế, còn Tần Tố Tố và Trình Trong vốn không hiểu biết nhiều về Chỉ Yên lắm nên đều kinh ngạc há to miệng, trên mặt đồng thời lộ ra thần sắc lo lắng. “Đi đi, nhớ rõ hai ngày sau là ngày trao giải cho các đệ tử ưu tú trong đợt huấn luyện này đấy.” Lôi Minh bất đắc dĩ cười gượng, hòa ái khác thường đáp lại. Thái độ như thế, giọng điệu như thế, không hề giống như đang đối đãi với một đệ tử của học viện! Ánh mắt chúng đạo sư như dại ra, hoàn toàn không tin tưởng những gì do chính lỗ tai bọn họ nghe được: Đây vẫn là vị viện trưởng đại nhân uy nghiêm, khí phách, nghiêm túc, không nói cười đùa giỡn của bọn họ sao? “Hy vọng là phần thưởng sẽ xứng với thân phận đường đường là viện trưởng đại nhân của một học viện danh tiếng.” Khóe môi Chỉ Yên nhếch lên, khuôn mặt tinh xảo, mềm mại tỏ ra ngây thơ, thuần khiết, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ: Tiền bạc gì đó thì không cần nhưng chút đồ vật có giá trị thì không tồi đâu. Nhóm đạo sư dưới chân lảo đảo, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh; Đây là ăn cướp trắng trợn sao? Khóe môi của viện trưởng Lôi Minh hung hăng run rẩy: Đứa nhỏ gian xảo này tính một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho lão sao? Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên có người lấy thân phận viện trưởng của lão mà muốn trắng trợn cướp đồ như vậy đấy. Còn cái gì mà hạ thấp thân phận, tổn hại mặt mũi của lão, mấy cái này không phải đều do chính miệng tiểu quỷ ngươi nói ra sao? Vẻ mặt Tần Tố Tố và Trình Trong có chút mê mang, có điều trong lòng lại cảm thấy Chỉ Yên rất lợi hại, lợi hại không giống bình thường. … Trở lại học viện, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Sa Hiên đang đứng chờ trước cửa viện dành cho nữ đệ tử ở lại. Trên người hắn mặt mộ bộ y phục màu ánh trăng, tuy bị ba nữ đệ tử vây quanh, không thể thoát ra được nhưng vẫn nhàn nhạt, không có biểu tình gì, tự nhiên mà đứng. Vốn dĩ Sa Toa đang rất vui vẻ, lại đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời không nhịn được lửa giận, hấp tấp chạy tới. Chỉ Yên, Sa Long nhìn nhau một cái, cũng cất bước theo sau Sa Toa. “Sắp đến thời gian dùng bữa trưa rồi, không biết công tử có nể mặt, cùng đi dùng bữa với Ánh Tuyết hay không?” Lạc Ánh Tuyết một thân áo váy màu vàng nhạt, ngẩng đầu, vô cùng ôn nhu nhìn Sa Hiên, ánh mắt như nước, như muốn hút hồn người khác vào trong vậy. “Là thế này, Ánh Tuyết học tỷ chưa bao giờ chủ động mời người khác cùng dùng cơm đâu, công tử vẫn nên nể mặt nàng đi một chuyến đi thôi.” Hai thiếu nữ đứng một trái một phải đứng bên cạnh Lạc Ánh Tuyết đồng thời hùa theo nói, vẻ háo sắc trên mặt càng lúc càng rõ ràng, chỉ thiếu chút là chảy nước miếng tại chỗ. “Không được đi.” Ngay lúc Sa Hiên vô cùng đau đầu nghĩ cách muốn thoát ra, lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, hắn ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với khuôn mặt tràn ngập lửa giận của Sa Toa. “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không tự soi gương xem mình xấu bao nhiêu mà còn dám ở chỗ này mất mặt xấu hổ, cút, đều cút hết cho ta.” Sa Toa chen chút, đẩy ba nữ nhân kia ra xa, bá đạo ôm lấy cánh tay của Sa Hiên, lạnh lùng châm chọc nói. Ánh mắt Sa Hiên tràn ra cảm tình ấm áp, cưng chìu nhìn Sa Toa, đối với hành động của nàng hoàn toàn không có ý trách cứ, mà ngược lại trong lòng hắn còn cảm thấy ngọt như mật. “Sa Toa công chúa.” Toàn thân Lạc Ánh Tuyết run lên, hô nhỏ, trên mặt xuất hiện một tia mất tự nhiên. “Là ngươi?” Ánh mắt Sa Toa híp lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta: Thì ra nàng ta đến để dụ dỗ tiểu thúc thúc của nàng. “Đúng vậy, thật khéo, không nghĩ tới có thể gặp lại Sa Toa công chúa ở chỗ này, và cả Sa Long vương tử nữa.” Vẻ mặt Lạc Ánh Tuyết dịu dàng, tình ý kéo dài nhìn Sa Long đang lại gần, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy Chỉ Yên đứng bên cạnh Sa Long, sâu trong mắt lại xẹt qua một tia hung ác không dễ phát hiện. Đối với sự nhiệt tình của nàng, Sa Long chỉ gật gật đầu tượng trưng, trong giây lát, tầm mắt lại rơi xuống người Sa Toa, Sa Hiên: “Thời gian không còn sớm, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.” “Toa Nhi muốn ăn cái gì, thúc thúc mời khách.” Sa Hiên ôn hòa nhìn Sa Toa vẫn chưa hết nổi nóng bên cạnh, bàn tay to nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, nhìn chằm chằm hai mắt nàng hỏi. “Hừ.” Sa Toa chu miệng, không cảm kích quay đầu đi: Tức chết rồi, tức chết rồi, cứ nghĩ đến việc nữ nhân kia dám có ý đồ với Sa Hiên, thì lửa giận của nàng lại bừng lên, nếu không phải nàng trở về kịp thời, thì có phải tiểu thúc thúc sẽ bị nàng ta sỗ sàng hay không?