Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Chương 47 : Biển hoa

Xem ra ý của viện trưởng khi gọi nàng đến đây là có thâm ý khác. Nhìn xung quanh một vòng, tất cả các cây cối xung quanh đều phát triển tương đối đồng đều nhau, đường chỉ có một, còn căn phòng màu trắng tưởng như gần ngay trước mắt lại xa cuối chân trời. Chỉ Yên mím môi, hờ hững cười, trận pháp này nếu so với Vân Vụ sơn thì phải nói là đồ đệ gặp phải sư phụ rồi, cho nên, nàng có thể phá giải được, mắt trận tại phía Đông sao? Căn cứ vào hướng cây cối mọc lên, phía Đông là vị trí bên tay phải nàng. Hai mắt nàng nhắm lại, vọt người, thần tốc phóng về phương hướng đã nhận định, mắt thấy cả người nàng sẽ lập tức va vào một cây đại thụ, nhưng sau một giây lại biến mất không còn tung tích. Từng cây lại từng cây, Chỉ Yên mất hai mươi phút mới đi qua được, ánh sáng mặt trời chiếu vào mi mắt Chỉ Yên, lông mi nàng không nhịn được run rẩy, nháy nháy mắt, đã thấy một lão giả mặt kim bào (kim là chỉ màu vàng) vẻ mặt mang theo mỉm cười đứng trước mặt, tóc bạc đồng nhan*, sắc da như màu phấn. (*tóc bạc nhưng gương mặt vẫn còn trẻ tuổi) “Lãnh Chỉ Yên, chín tuổi luyện đan sư?” Lão giả mở miệng, thanh âm thanh thúy êm tai, không có một chút nào giống như giọng nói của một ông lão bình thường cả. “Lôi Minh, viện trưởng U Lam học viện?” Chỉ Yên ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt không hề kiên kỵ nghênh đón ánh mắt của lão giả. “Ha ha, quả nhiên đúng như Diệp Văn đã nói, trí tuệ, nhạy bén, gan dạ, sáng suốt hơn người. Không tồi, không tồi, đến thư phòng của ta ngồi một chút đi.” Tay áo lão giả đột nhiên vung lên, Chỉ Yên bị một trận gió thổi quét qua, giây tiếp theo nàng đã xuất hiện giữa một căn phòng lạ lẫm. Lôi Minh mặc một bộ kim bào, đang đoan đoan chính chính ngồi ở sau bàn sách, ánh mắt lộ vẻ thú vị nhìn chằm chằm như muốn đánh giá nàng. Chỉ Yên cũng không gấp, cầm lấy ấm trà bên cạnh rót cho mình một ly, tao nhã nhấp một ngụm, rồi thoải mái, thản nhiên thưởng thức bài trí bên trong phòng: Muốn khảo nghiệm kiên nhẫn của ta, chiêu này ở kiếp trước ta đã trải qua rồi. Khóe môi nhẹ nâng, đôi mắt trong suốt tản ra ý cười như có như không, giống như đang đắm chìm trong những hồi ức vui vẻ. Khóe miệng Lôi Minh run rẩy, đôi mắt màu bạc hiện lên cảm giác thất bại. “Khụ khụ, ta đã xem qua tư liệu của ngươi, gia tộc của ngươi là Lãnh gia?” Lôi Minh hí mắt, nhìn Chỉ Yên hỏi. Sau khi từ trong miệng Diệp Văn nghe được tin tức về đứa nhỏ này, lão đã phân phó người khác đưa tư liệu báo danh của nàng đến, vốn dĩ muốn nhìn xem đứa nhỏ có thiên phú mạnh mẽ như vậy là xuất phát từ gia tộc nào, lại bất đắc dĩ phát hiện trừ tên tuổi, hạng mục khảo nghiệm của nàng, còn lại đều là chỗ trống, đúng là khiến người khác người khác không biết phải xuống ta như thế nào*. (*ý là nếu biết thân phận sẽ có những cách đối xử khác nhau, là mượn lực hay là thu người cho mình sử dụng…) Lãnh gia, toàn bộ đại lục này có xấp xỉ vài nghìn đấy, chẳng lẽ muốn lão phải đi thăm dò từng nhà? “Viết nhiêu đó là đủ rồi, ta sợ nếu viết chi tiết quá thì sẽ khiến viện trưởng đại nhân bị hỗn loạn mất.” Chỉ Yên đùa giỡn, liếc mắt nhìn lão một cái, nhẹn nhàng bâng quơ nói. Khóe miệng của Lôi Minh càng thêm co giật. Đứa nhỏ này đang suy nghĩ vì lão sao, lão có thể không cần được không: “Vậy Yên Nhi muốn đến ban của người nào?” Lôi Minh nhanh chóng chuyển đề tài ngay lập tức, vẻ mặt cũng trở nên nhu hòa hỏi, nếu không lão sợ mình sẽ không giữ được tu dưỡng từ trước đến giờ mất. “Linh giả nhất ban đi, còn luyện đan, ngẫu nhiên ta đi luyện đan đường là đủ rồi.” Trầm tư một giây, sau nàng lập tức quyết đoán nói. Có Phi lão ở đây, nàng căn bản không cần nhiều lão sư như vậy. Hơn nữa nàng đến U Lam học việc chỉ có mục đích duy nhất là hưởng thụ qua khoảng thời gian làm học sinh mà thôi. “Ồ, là linh giả nhất ban sao?” Lôi Minh nhíu mày, ngẫu nhiên đi luyện đan đường là đủ rồi? Khẩu khí của đứa nhỏ này khi nói về chuyện này không khỏi quá nhẹ đi. Thật ra, lão vốn định cho nàng vào luyện đan sư nhất ban, nhưng còn phân vân với linh lực của nàng, hơn nữa nàng còn là đồ đệ mà Diệp Văn nhìn trúng, cho nên mới cố ý không sắp xếp cụ thể ban nào cho nàng. Với lại lão cũng muốn gặp nàng một phen, muốn biết suy nghĩ của nàng, nhưng ngược lại, cái gì cũng không tìm hiểu được mà lão đã có một loại xúc động hối hận biết thế đã không làm rồi. Chọn cái gì không chọn, vì sao lại cố tình muốn chọn ban linh giả cơ chứ? Thực lực, cấp bậc của đứa nhỏ này không tồi nhưng mà nàng còn là một luyện đan sư trẻ tuổi nhất trên đại lục, có điều tại sao nàng lại không muốn hướng theo con đường một luyện đan sư chấn động lòng người hả? Trừ phi nàng cảm thấy linh giả là một sự tồn tại rất quan trọng đối với nàng, nếu không một trăm linh giả cũng không thể bằng một luyện đan sư cao quý nữa là. Hàng năm, tân đệ tử được nhận vào học tập tại U Lam học viện có hàng trăm nhưng luyện đan sư thì lại không chiếm được hai phần nữa. Bây giờ, trong học việc cũng chỉ có ba mươi luyện đan sư, ba ban, chia đều mỗi ban mười người, loại dạy dỗ tinh anh thế này không phải vì muốn chế tạo chiêu bài cho U Lam học phủ, chiêu bài cho cả đan giới sao? Mà trước mắt một luyện đan sư chín tuổi, không thể nghi ngờ là chiêu bài tốt nhất. “Kia, có muốn lựa chọn lại một chút không?” Lôi Minh nhìn Chỉ Yên, trên làn da trắng như phấn nhiễm lên một tầng mây hồng do bị Chỉ Yên làm cho nghẹn khuất, cố nén, đề nghị nói. “Vậy ngài xem rồi làm đi, nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây.” Chỉ Yên khoát tay, đứng lên, hướng ngoài cửa đi đến, chỉ để lại vẻ mặt ngốc lăng của viện trưởng đại nhân. “À, chủ ý bày trận này không tồi, nhưng lại có trăm ngàn sơ hở, đề nghị nên cải tiến một chút a.” Ngay khi Lôi Minh lấy lại tinh thần, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói thanh thúy dễ nghe của Chỉ Yên. Bàn tay đặt trên bàn của Lôi Minh hung hăng run lên, lồng ngực phập phồng, trong mắt hiện lên hai ngọn lửa. Nha đầu kia, không đả kích người khác thì ngươi sẽ chết sao? Ra khỏi khu dành cho các đạo sư ở lại, Chỉ Yên theo con đường đá cuội nhỏ, một đường tiến về phía trước, xuyên qua cây cầu làm bằng trúc, vượt qua một ngọn núi giả, trong tầm nhìn của nàng đột nhiên xuất hiện một biển hoa, muôn hồng khoe sắc, đẹp mắt vô cùng. Họ viện to như vậy, có mấy ngàn đệ tử, nhưng nơi này lại không thấy một bóng người nào, chẳng lẽ đều lên lớp cả rồi sao? Lắc đầu, Chỉ Yên không muốn suy nghĩ nữa, nhiều hoa như vậy nếu không cẩn thận thưởng thức thì chẳng phải rất đáng tiếc sao. Xăng ống tay áo lên, thân hình nàng chợt lóe, đã đến giữa biển hoa. Nhiều loại hoa lay động, hương hoa thơm ngát tràn ngập chóp mũi. Bàn tay Chỉ Yên vươn ra, khẽ vuốt ve một đóa hoa màu tím nhạt, xúc cảm mềm mại lại khiến âm dương khí trong cơ thể đột nhiên xoay tròn không hiểu, một tia linh hồn khí cũng được hút ra từ trong đóa hoa, xâm nhập theo từng ngón tay, qua cổ tay rồi vào trong cơ thể nàng. Chỉ Yên ngạc nhiên, nhìn chằm chằm tia sáng đang di động trên cổ tay, có chút mờ mịt, chỉ có điều khi tia sáng dần rót vào trong da thịt, một trận lạnh lẽo cũng xông vào trong đầu, mở ra tư suy, nháy mắt đã giúp nàng tỉnh táo không ít. Giống như được uống thuốc tăng lực, chỉ cần một giây đã có thể khôi phục trạng thái tốt nhất, nếu dùng cái này đến giải rượu thì… Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu, trong mắt nàng cũng xẹt qua vài tia sáng chói mắt. Ngao, nàng lại đem Thanh Tâm Nhụy trở thành một loại hoa bình thường. Chỉ Yên hung hăng nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại cũng hiện lên một chút không hờn giận. Kiếp trước nhìn thấy vô số cây cỏ, thảo dược, sau lại trọng sinh, học được nhiều hơn, nhưng nàng lại phạm loại sai lầm cấp thấp này. Nếu là hoa bình thường, sao lại không có một con ong, hay con bướm nào, còn có, hương này mặc dù nồng nhưng lại được khống chế trong phạm vi nhất định, vượt qua biển hoa mười bước thì không còn ngửi được bất cứ mùi gì nữa, chẳng lẽ nói, biển hoa này cũng được người thiết lập trận pháp sao? Nhìn bốn phía xung quanh, không phát hiện có gì bất thường, Chỉ Yên lại bất chấp cái khác, một lòng chỉ muốn nhào vào trong biển dược thảo trước mặt. Thiên tính của nữ nhân gì đó chỉ là mây bay, trước mắt là hoa cũng được, là dược cũng được, xinh đẹp mà thực dụng, trừ việc có thể luyện dược, luyện đan, còn có thể ngắm cảnh, thuận tiện điều tiết tâm tình, thứ này đúng là rất phù hợp với tâm ý của nàng. Đúng rồi, còn có thể điều chế hương liệu, kiếp trước nàng còn là một sư phụ điều chế hương liệu, lại vì có liên quan đến gia tộc nên mới buông tha cho sở thích này, đến nay nó vẫn là tiếc nuối lớn nhất trong lòng nàng, cho nên lần trọng sinh này, nàng chỉ muốn sống vì chính mình, tất cả những chuyện trước kia không thể làm, kiếp này nhất định nàng sẽ bù đắp trở lại. Hai mắt khép hờ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một chút kiên định, vầng trán trơn bóng, phấn y lay động, như hòa thành một thể với biển hoa trước mặt…