Tiểu Ma Y Chín Tuổi
Chương 46 : Viện trưởng triệu kiến
Ăn cơm xong, trở lại chỗ ở, Chỉ Yên tạm biệt mọi người một cái rồi lập tức trở về phòng tu luyện, vừa về tới phòng, ý niệm vừa động, Chỉ Yên nhanh chóng lắc mình tiến vào không gian càn khôn. Thấy nàng tiến vào, ánh mắt Phi lão trở nên sáng ngời, con ngươi màu xám tro hiện lên một chút mong đợi. Sau khi chứng kiến được thiên phú luyện đan của Chỉ Yên, Phi lão so với nàng còn muốn hưng phấn hơn, thậm chí trong đầu còn luôn tồn tại suy nghĩ làm cách nào để bồi dưỡng nàng trở thành đan thánh trong truyền thuyết.
“Ha, ha, Tiểu Yên Nhi thật chịu khó, tài liệu ta đã chuẩn bị tốt cho ngươi, mau bắt đầu luyện tập đi.” Phi lão cười ha ha, trên khuôn mặt tang thương mang theo một tia lấy lòng.
“Đa tạ.” Chỉ Yên gật gật đầu, đi tới bên cạnh Hàn đỉnh, ý niệm vừa động, ngọn lửa màu cam trong nháy mắt đã bùng lên chui vào trong hàn đỉnh. Khí lạnh bao vây lấy nóng rực, lay động xung quanh, không gian tràn ra từng đợt sương mù, thản nhiên trôi nổi trong không khí, che che lấp bóng dáng phấn hồng của Chỉ Yên, càng khiến nàng trở nên mông lung mờ ảo, làm cho người khác có cảm giác hít thở không thông.
Chờ đợi nửa ngày không thấy Chỉ Yên bắt đầu, Phi lão kinh ngạc, đã thấy Chỉ Yên quay đầu cười trêu tức: “Khiến ngươi thất vọng rồi, hôm nay ta không có ý định muốn luyện đan.”
Trong cái trừng mắt, phồng mũi tức giận của Phi lão, Chỉ Yên dùng linh hồn lực khóa chặt ngọn lửa trong Hàn đỉnh. Liên tục luyện đan ba ngày ba đêm, linh hồn lực của nàng bị hao tổn không ít, nếu không phải tốc độ khôi phục nhanh chóng thì có lẽ hiện tại ngay cả một ngọn lửa nhỏ nàng cũng không phóng ra được.
Cho nên càng muốn trở thành một luyện đan sư ưu tú thì nàng tuyệt đối phải biết vận dụng hợp lý linh hồn lực, một chút cũng không thể lãng phí.
Hai mắt hơi híp lại, ngọn lửa màu cam run lên, dưới sự khống chế của Chỉ Yên biến thành một sợi dây bằng lửa. Phi lão trừng lớn mắt, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc, tặc lưỡi, thì ra đứa nhỏ này có chủ ý như vậy, gật gật đầu, khóe miệng của lão cũng gợi lên một chút ý cười vui mừng.
Ngọn lửa dưới sự đè ép, nhào nặng của linh hồn lực càng biến càng mỏng, càng biến càng dài, cuối cùng giống như một sợ tơ, hỏa tuyến (ý nói sợ tơ bằng lửa) run lên, thoáng chốc phụt tắt.
Chỉ Yên cắn răn, lại biến ảo, kéo dài ngọn lửa một lần nữa, linh hồn lực kiểm soát chặt chẽ gắt gao quá trình rồi nhập vào trong đầu Chỉ Yên như đang chiếu lại một bộ phim tư liệu. Ngọn lửa màu cam có lúc yếu ớt như nước, khi thì chậm, khi thì nhanh, khi thì mỏng, khi thì thô, rồi sau đó hóa thành từng điểm, từng điểm sáng, trôi nổi bên trong Hàn đỉnh.
“Như vậy cũng được sao?” Thân thể Phi lão run lên, vẻ mặt như gặp quỷ. Đứa nhỏ này có cần phải đả kích người khác như vậy không, đó là lửa đó, là lửa đó, chẳng lẽ nàng muốn biến nó thành huỳnh quang? Mạnh mẽ lau một phen mồ hôi lạnh, Phi lão tiếp tục chú ý động tác của Chỉ Yên, vài canh giờ sau, nàng vẫn cứ kiên nhẫn một lần lại một lần lặp lại động tác này mà không cảm thấy phiền.
Ăn cơm, khống chế lửa, tu luyện.
Liên tục ba ngày, gần như Chỉ Yên đều lặp lại ba hành động này, đến sáng sớm ngày thứ tư nàng mới tỉnh lại từ trong cơm cuồng tu luyện, đôi mắt trong suốt như nước bỗng chốc xẹt qua một tia sáng, lúc này, nàng nghe được tiếng nô bộc đang gõ cửa phòng nàng, mời nàng đến đại sảnh dùng điểm tâm sáng.
Đi vào đại sảnh, chỉ thấy đám người Sa Long đã ngồi sẵn trước bàn, Sa Toa ngồi bên phải Sa Hiên, cúi đầu, bàn tay nhỏ nhỏ bé căng thẳng vò vò mép áo.
“Tiểu Yên Nhi!” Nhìn thấy Chỉ Yên đã đến, ánh mắt Sa Toa sáng ngời, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thoải mái: “Mọi người đều đang chờ muội, hôm nay chúng ta ăn cơm xong sẽ cùng đến học viện báo danh.”
Chỉ Yên gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Sa Toa, tầm mắt cũng nhân tiện đảo qua nàng, lại mang thâm ý tìm tòi nghiên cứu dừng trên người Sa Hiên.
“Tiểu Yên Nhi, chào buổi sáng.” Khuôn mặt Sa Hiên giãn ra, tươi cười như gió xuân, thản nhiên nhận ý thăm hỏi của nàng, lại nhìn thấy vẻ mặt Sa long đối diện hơi giật mình và khuôn mặt hứng thú của Chỉ Yên, trong lòng xẹt qua một tia không hờn giận.
“Đem đồ ăn lên đi.” Ánh mắt chợt tắt, Sa Long phân phó với nô bộc, Chỉ Yên cũng hợp thời thu hồi tầm mắt, chuyên tâm đợi đồ ăn.
....
U Lam học viện, ngay trên bảng thông báo trước cửa lớn có dán hơn mười thông cáo, bên trên tuyên bố lớp của tân đệ tử, cùng với nơi nội trú của bọn họ. Sa Toa, và Sa Long không có gì bất ngờ đã được phân bố vào linh giả nhất ban, nơi ở nội trú là khu một dành cho nữ đệ tử và khu năm dành cho nam đệ tử, còn Chỉ Yên thì liên tục tìm hai lần cũng không thấy tên mình ở đâu.
“Yên Nhi, thế nào, muội tìm được rồi chứ?” Sa Toa hưng phấn đi đến bên cạnh Chỉ Yên, đây là lần đầu tiên Tiểu thúc thúc đưa nàng đến trường, cho nên tâm tình của nàng càng miễn bàn có bao nhiêu hưng phấn.
“Không thấy.” Lắc đầu, đột nhiên một bóng dáng màu đen nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đã đứng bên cạnh Chỉ Yên.
“Đồ nhi tốt, đến đây, đi, theo ta đi gặp viện trưởng đại nhân.” Diệp Văn vẫy tay nhìn Chỉ Yên tươi cười khả cúc nói.
Chỉ Yên đổ mồ hôi lạnh, từ khi nào nàng đã biến thành đồ đệ của lão ta vậy?
“Vậy, ta đi trước đây.” Chỉ Yên nói lại một tiếng với đám người Sa Long, rồi mới đi theo Diệp Văn. Nhìn bóng dáng hồng phấn càng ngày càng đi xa của Chỉ Yên, chúng đệ tử xung quanh lộ đều đồng loạt lộ ra vẻ mặt hâm mộ, ghen tị, sôi trào, ồn ào.
Diệp Văn tôn giả?
Hắn vậy mà lại gọi đứa nhỏ kia là đồ nhi, như vậy người ba ngày trước được truyền ra là luyện đan sư chín tuổi chính là đứa nhỏ này sao?
ồ ồ, hô hấp của mọi người trở nên dồn dập, vì đã bỏ qua cơ hội trao đổi với thiên tài trong truyền thuyết mà ảo não không thôi.
“Xem ra đúng như chúng ta nghĩ, thanh danh của Yên Nhi đã truyền lưu rộng rãi trong học viện rồi.” Sa Long cười yếu ớt, con ngươi như ngọc lục bảo tản ra ánh sáng chói mắt, khuôn mặt tuấn dật cũng mang theo vài phần cưng chìu hàm xúc.
“Đó là đương nhiên, Tiểu Yên Nhi của chúng ta đương nhiên là người lợi hại nhất.” Sa Toa hừ nhẹ, vẻ mặt cũng không che giấu sự kiêu ngạo thật sâu.
Sa Hiên lắc đầu, trong lòng âm thầm tán thưởng bản lĩnh của Chỉ Yên, thu phục được cũng thôi đi, ngay cả người nhìn như ôn hòa nhưng thật ra lại hờ hững từ trong xương như Sa Long vương tử mà cũng bị nàng hấp dẫn. Thật không biết nếu tin tức này nếu được truyền ra, thì đại ca của hắn, cũng chính là quốc chủ của Long Đằng quốc sẽ phải khiếp sợ như thế nào đây.
Dưới sự dẫn dắt của Diệp Văn tôn giả, hai người lần lượt đi xuyên qua sân thể dục, tòa lâu dạy học, sau đó lại đến khu dành cho những vị đạo sư của học viện.
“Theo con đường nhỏ này cứ đi thẳng về phía trước, tới tiểu viện phía Đông chính là phòng của đại nhân. Bây giờ, ta còn có việc sẽ không đi vào với ngươi được, đồ nhi tốt, có gì khó khăn cứ đến luyện đan đường tìm ta là được.” Diệp Văn dừng lại, dặn dò, sau đó, vừa dứt lời, bóng dáng của lão cũng nhoáng một cái đã biến mất trước mắt nàng.
Con đường nhỏ này được tạo ra giữa một mảnh cây cối rậm rạp, quanh co khúc khuỷu, miễn cưỡng có thể khiến người ta đi qua được.
Nàng bỗng dưng có chút tò mò, người có uy quyền nhất của U Lam học việc lại ở sâu trong mảnh cây cối như thế này, hơn nữa căn phòng màu trắng ánh vào mi mắt đắng trước, thấy thế nào cũng không có cảm giác xa hoa, quý khí, ngược lại, lại lộ ra một chút ý tứ lụi bại đổ nát?
Cắt đứt tự hỏi, Chỉ Yên dứt khoát cất bước đi tiếp. Trên mặt đất phủ một lớp lá rụng thật dày, khi bị dẫm nát dưới chân lại cũng truyền ra tiếng vang sàn sạt, gió thổi qua, đem sự oi bức xung quanh xua tan không ít.
Ánh mặt trời xuyên qua những khe hở của cành lá, tạo thành những bóng râm loang lổ trên mặt đất. Đi thẳng một đường, nhìn như không xa nhưng Chỉ Yên lại đi mất gần mười phút, chờ khi nàng lấy lại tinh thần, đột nhiên phát hiện nàng vẫn đi lòng vòng tại chỗ.
“Bày trận?” Chỉ Yên nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia u ám. Vừa rồi nàng chỉ chú ý xem căn phòng trước mặt mà lại xem nhẹ cây cối xung quanh…
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
15 chương
32 chương
54 chương
20 chương
54 chương
368 chương