Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Chương 10 : Sơ Linh trung giai

"Âu Dương Chỉ Yên!" Mạnh tiên sinh vừa chuyển đầu, nhanh chóng phát hiện ra người đã vài ngày không thấy, Âu Dương Chỉ Yên. Hắn hí mắt, thân thể cường tráng, trên mặt ẩn ẩn tỏa ra tức giận! "Mạnh tiên sinh hảo, Chỉ Yên đến báo danh!" Âu Dương Chỉ Yên tiến lên lễ phép hành lễ. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn ra một chút tươi cười lấy lòng. "Nghe nói lúc trước người được ta phái đến bị ngươi cho ăn canh bế môn!" (canh bế môn: bế môn là đóng cửa, có ý là cự tuyệt gặp khách) Mạnh tiên sinh hừ lạnh một tiếng, một chút cũng không vì nàng tươi cười lấy lòng mà buông tha cho, đôi con ngươi bắn ra quang mang như lang sói theo đó áp lực cường đại nhất thời hướng Chỉ Yên đánh tới! Thân thể Chỉ Yên lảo đảo một cái, chịu đựng, lui lại mấy bước, áp lực trên người ép nàng tới không thở nổi. Cố tình người khởi xướng còn ung dung nhìn, bên ngoài lại vang lên âm thanh vui sướng khi người gặp họa của những người xung quanh. Suy nghĩ vừa chuyển, lúc này nàng mới nhớ tới khi nàng vừa ra khỏi từ đường quả thật có một gã nô bộc đến truyền lời, nói là Mạnh tiên sinh muốn nàng qua. "Mạnh tiên sinh dạy bảo Chỉ Yên, tin rằng vất vả trong đó không cần nhiều lời, vì báo đáp đại ân của tiên sinh, Chỉ Yên đã thề sẽ chăm chỉ tu luyện…do vậy mới không có đúng lúc đến báo danh. Còn cái gọi là canh bế môn cũng chỉ là hiểu lầm, mong rằng tiên sinh bao dung!" Chỉ Yên trong lòng cười lạnh, ở mặt ngoài lại cung kính như trước nói, thuận tiện làm ra một bộ trung thành đảm chiến rất khó khiến cho người ta hoài nghi nàng đang nói dối. "Phải không, vậy ngươi nói xem những ngày qua ngươi đã có thu hoạch gì?" Nghe được Chỉ Yên khen tặng, Mạnh tiên sinh sắc mặt tốt lên một chút, giọng điệu cũng dịu đi không ít, nhưng vẫn như cũ không có ý tứ dễ dàng buông tha nàng như vậy. "Yên Nhi ghi nhớ tiên sinh dạy bảo, cần cù với tu luyện, nhờ vậy mới thức tỉnh được linh lực, đã đạt tới sơ cấp linh giả!" Chỉ Yên vừa dứt lời, xung quanh nhất thời vang lên một mảnh thanh âm chế nhạo. "Nói dối không biết ngượng, liền ngươi, một người ngu ngốc mà có thể thức tỉnh linh lực, ta phi!" "Đúng vậy, đừng tưởng rằng nói vài câu dễ nghe là có thể thoát khỏi trừng phạt trốn luyện tập. Mạnh tiên sinh là một người luôn hướng đến kỷ luật nghiêm minh, trừng phạt công chính đấy!" "Còn sơ cấp linh giả, ngươi sao không nói luôn ngươi đạt tới cao cấp, quên đi, nói dối cũng không nhanh như vậy, thật sự là ngu dại..." ... Thanh âm trào phúng vang lên, nhục mạ, chế ngạo, thậm chí là hèn mọn truyền đến, bén nhọn chói tai. Chỉ Yên nhìn không chớp mắt, lẳng lặng chú ý biểu tình biến hóa của Mạnh tiên sinh, cuối cùng khóe môi gợi lên một chút châm chọc, hơi thở quanh thân nhất thời phóng ra, một chút hồng mang thoáng chốc hiện ra (hồng này là màu đỏ nhé), đem lời nói trong miệng mọi người nghẹn lại tại chỗ. Bao gồm Mạnh tiên sinh đều là biểu tình không thể tin nhìn Chỉ Yên. Bọn họ cứ tưởng rằng Chỉ Yên vì muốn thoát trừng phạt mới nói dối chính mình đã thức tỉnh linh lực, lại không nghĩ rằng nàng thật sự đạt tới sơ cấp linh giả, này, vẫn là phế vật tu luyện lúc trước sao! Mạnh tiên sinh lắc đầu, có loại cảm giác như trong mộng, này, nữ oa suy nhược kiều nhỏ trước giờ đều là đối tượng đả kích hắn a, hắn thậm chí chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày nàng sẽ thay đổi thân phận gỗ mục của nàng cho nên đương nhiên sẽ không đặt chút hy vọng gì lên nàng, lại không nghĩ rằng, một ngày kia, nàng lấy tư thái đảo điên như vậy đến cho hắn nhận thức. "Ta không có nhìn lầm đi!" Một thiếu niên xoa xoa mắt, kinh hô! "Điều này sao có thể, ngắn ngủn vài ngày mà linh lực đã thức tỉnh? Không, khẳng định là nhìn lầm rồi!" "Không thể được, cho dù trong thời gian ngắn nàng có thể thức tỉnh linh lực, cũng không có khả năng đạt tới sơ linh trung giai!" Một thiếu nữ lên tiếng phủ quyết. Theo sơ linh sơ giai đến sơ linh trung giai tối thiểu cần thời gian nửa năm, nha đầu kia dựa vào cái gì mà trong ngắn ngủn mấy ngày liền tiến bộ như thế? "Sơ linh trung giai, dĩ nhiên là sơ linh trung giai!" Hiện trường lại vang lên một mảnh sôi trào, mọi người đều chuyển ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Âu Dương Chỉ Yên. U Minh đại lục cường giả vi tôn, tu vi người có thể tu luyện cùng người không thể tu luyện là hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau. Người tu luyện sẽ được người người kính ngưỡng, người không tu luyện hay không thể tu luyện đều sẽ tồn tại ở tầng dưới cùng của xã hội, không chỉ không được người khác tôn trọng, cuộc sống gian khổ, hơn nữa địa vị xã hội cũng không được bảo đảm, sinh mệnh như con kiến, có thể bị người tùy ý giẫm lên. Lúc trước Âu Dương Chỉ Yên không thể nghi ngờ là người sau, tại Âu Dương gia, cái võ học gia tộc này lại chịu đủ khi dễ, các loại xem thường cùng hèn mọn giống như giòi bọ, đi đến chỗ nào đều đưa tới người khác ghét bỏ. "Cái này ta không có nói sai đi!" Chỉ Yên tùy ý quét nhìn mọi người lạnh nhạt nói, con ngươi trong suốt toát ra vẻ thản nhiên châm chọc. Ngày hôm qua, bồi nguyên dịch không chỉ tẩm bổ thể chất của nàng, nó cũng làm cho nàng đột phá tới sơ linh trung giai. "Ho ho, Tiểu Yên Nhi quả thật không sai, quả nhiên không có phụ kỳ vọng của ta, ngươi đi xuống cùng bọn họ đứng trung bình tấn đi!" Mạnh tiên sinh vội ho một tiếng, xấu hổ gật gật đầu nói. "Xuy, bất quá chỉ là sơ cấp linh giả thôi mà có cái gì đắc ý chứ. Xem xem những người chúng ta, người nào so với nàng không mạnh hơn !" Một thân phấn y, Âu Dương Oánh vẻ mặt khinh thường, hừ lạnh tức giận nói. "Ép buộc thế nào cũng vẫn là cái sơ cấp linh giả thôi, cách trung cấp linh giả còn kém xa!" (trung cấp linh giả này là trong 9 cấp linh giả đã giới thiệu ở chương 1 nhé) Mọi người phụ họa lại tiếp tục phát huy bản lĩnh chế nhạo của bọn họ. "Đúng thế, có bản lĩnh thì tại tộc hội thể hiện thân thủ, xem ta có hay không đem nàng đánh cho ngã chỏng vó, ha ha ha ha..." Một trận cười vang thổi quét toàn bộ huấn luyện đường, hơn năm mươi người, ngươi một câu ta một lời không chút nào lưu tình đả kích một mình Âu Dương Chỉ Yên. "Ta sẽ nhớ kỹ ngươi, hy vọng trong tộc hội ngươi sẽ không luống cuống!" Âu Dương Chỉ Yên ánh mắt tập trung trên người thanh niên béo lùn chắc nịch, hí mắt, khóe môi gợi lên một chút độ cong nguy hiểm. Có người tự nguyện chịu chết, nàng không lý do cự tuyệt, tộc hội, nàng sẽ làm mọi người nhìn xem rốt cuộc là ai đem ai đánh ngã chỏng vó. Nàng không phải ngu ngốc, lại càng không phải là trò cười, nàng sẽ dùng hành động thực tế chứng minh tồn tại của nàng. Những kẻ trước kia khi dễ qua Âu Dương Chỉ Yên, nàng cũng muốn một đám bị khi dễ trở về. Ai nói tiểu hài tử không thể ngăn địch, ai nói sơ linh liền nhất định kém so với trung linh, đến lúc đó, nàng muốn cho mọi người kiến thức kiến thức sự lợi hại của nàng, một ma y! Chỉ Yên ánh mắt lạnh như băng, khóe môi câu lên một chút ý cười thâm hàn (thâm trầm+lạnh lẽo), tộc hội, còn có thời gian nửa tháng nữa đi! Thiếu niên bị Chỉ Yên nhìn chăm chú không nhịn được toàn thân run rẩy, vốn nguyên một bụng chế nhạo bỗng chốc quên sạch. "Tốt lắm, nghiêm túc huấn luyện đi, không cho nói chuyện!" Mạnh tiên sinh hợp thời đánh gãy nghị luận của mọi người, vẻ mặt nghiêm túc quát lớn. Kế tiếp, huấn luyện rất buồn tẻ vô vị, Chỉ Yên một bên đứng trung bình tấn, một bên hấp thu dương khí trên đỉnh đầu, ngày hè ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu rọi, khốc nhiệt (nhiệt động khốc liệt) khó nhịn, chẳng được bao lâu, chung quanh bắt đầu có người oán giận. Chỉ Yên thì vẫn như lúc đầu, chẳng những không thấy mệt mỏi, ngược lại tinh thần càng phát ra sáng láng. Chung quanh nhiệt độ mặc dù cao, nhưng nhiệt độ cơ thể nàng lại vẫn bảo trì cố định, trong cơ thể âm khí thật giống như một máy điều hòa ẩn hình, tự động điều tiết nhiệt độ quanh thân. Từ huấn luyện đường trở về, cơm trưa đã được chuẩn bị tốt, Âu Dương Bằng vẫy tay, ý bảo nàng đi qua ăn cơm! "Phụ thân, đây là đưa cho ngươi!" Chỉ Yên nhào vào lòng Âu Dương Bằng, như hiến vật quý chuyển cho hắn Bồi Nguyên dịch tối qua nàng luyện chế! "Nga, Yên Nhi, đây là ngươi chuẩn bị bảo bối gì?" Âu Dương Bằng sắc mặt lộ ra vui mừng, vẻ mặt tò mò đánh giá bình sứ màu trắng bình thường trước mặt. "Đây là Yên Nhi hầm chế riêng vì phụ thân, người uống thử xem, đảm bảo người sẽ vừa lòng!" Tiếng cười như chuông bạc từ trong miệng nàng tràn ra, nhận thấy được bên cạnh còn có một người, Chỉ Yên lập tức lấy tay che miệng, lại như trước không che lấp được nụ cười xán lạn như hoa xuân. Hai má tinh xảo phấn nộn như bao phủ một tầng kim quang, sáng lạn chói mắt, thủy mâu trong suốt, linh động mà giảo hoạt, cánh môi nhỏ nhắn cong lên thành một độ cong mị hoặc, cả người giống tinh linh, đáng yêu mà không mất quyến rũ, làm cho người ta nhịn không được muốn thân cận.