Trong khi anh thì đang rất muốn tận hưởng cuộc sống của hai người nha!  “Em không muốn có một không gian riêng dành cho chúng ta sao?”  “Ủa, ai nói với anh là qua bên đó là không có không gian riêng. Sinh hoạt ăn uống chung, còn lúc nghỉ ngơi không phải chúng ta ở phòng riêng của chúng ta sao, đó không phải là không gian riêng thì là gì nữa? Còn nữa, cả nhà được có mấy người đầu, mỗi người sống mỗi nơi thì cô quạnh lắm, đặc biệt là bên đó còn có giúp việc, anh đi làm về cũng không phải xuống bếp nữa…”  “Nếu em muốn vậy thì nghe em, nhưng mà nhà thì chúng ta vẫn phải mua, chờ lúc nào không muốn sống chung thì chúng ta chuyển ra ngoài.”  “Tuần lệnh!”  Hôm sau đúng dịp hai ngày cuối tuần,Vương Đình Quân cho người chuyển một số đồ dùng thiết yếu về  biệt thự của ba mẹ, vợ chồng ông Thông nghe hai vợ chồng trẻ nói muốn về bên đó sống để người một nhà gần gũi hơn, ông bà mừng rơi nước mắt, cuối cùng đứa con trai cũng đã đưa được vợ con về nhà rồi..  Cho dù bây giờ thêm việc đưa đón và chăm sóc hai đứa cháu thì có sao đâu, rốt cuộc thì đó là cháu bọn họ, bọn họ không chăm thì ai chăm cho?  Thế là một nhà ba thế hệ sống trong một ngôi biệt thự, cứ sáng sớm và chiều tối là ngôi nhà trở nên nhộn nhịp, tấp nập hơn hẳn.  Sau chuyện bắt cóc, Vương Đình Quân cho người theo sát để bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi, chiều tối đi làm về anh sẽ đi qua đón cô về luôn, cũng không cho cô làm việc quá muộn nữa.  Tuy vậy, còn một tuần nữa là tết nguyên đán, khách đến cửa hàng tấp nập, ngày nào Vương Đình Quân cũng mua cơm đến cho cô và Vân Hạ cùng nhân viên còn lại trong cửa hàng.  Nhân lúc cô làm việc, anh cũng tranh thủ xử lý công việc của mình, đợi đến lúc hai vợ chồng về đến nhà, hai đứa nhỏ đã ngủ rồi. Bây giờ gần tết nên hai đứa cũng nghỉ học ở trường, ở nhà theo ông bà nội ra vườn trồng rau trồng hoa rất vui vẻ.  Ngày mồng một tết, biệt thự rất sôi nổi, những hoạt động truyền thống như phát bao lì xì, cúng bái tổ tiên diễn ra nguyên một buổi sáng, buổi chiều một nhà bốn người đi chúc tết bên ngoài. Ở nhà nguyên cả một buổi chiều hai vợ chồng ông Thông và Vương Đình Trường  phải tiếp đón bao nhiêu họ hàng và ban lãnh đạo cao tầng của tập đoàn Thiên Hạ.  Lúc đầu Vương Đình Quân định cả nhà ở bên ngoại ăn cơm tối rồi mới về, nhưng Mai lại hối về trước vì người giúp việc về quê ăn tết, mà ở nhà lại đông khách, cô phải về phụ mẹ chồng một tay.  Anh càng ngày càng thương và trân trọng cô vợ bé nhỏ của mình, luôn suy nghĩ thấu đáo, lúc nào cũng đặt gia đình anh lên trên hết. Nhìn thấy tình cảm của mẹ chồng nàng dâu không có vấn đề gì, ngược lại rất hòa hợp, anh cảm thấy kiếp này của anh thật may mắn.  Thực ra mới về nhà chồng được mấy ngày, Mai hầu như không phải đụng tay đụng chân chuyện gì, vì cơ bản đều là chị giúp việc làm, con cái thì có bà Hương chăm sóc từ đầu đến chân, cô chỉ đi làm về rồi lăn ra ngủ, nhưng thấy mẹ chồng rất quan tâm cô, thỉnh thoảng còn mang đồ ăn đến cửa hàng cho mọi người, cô rất trân trọng điều đó.  Vương Đình Trường cảm thấy anh ta bây giờ đúng chuẩn người thừa!  Nhưng mà có thêm một người cùng anh trong danh sách người thừa này đó là anh trai cưng của anh ta Vương Đình Quân, nên rất hưởng thụ cảm giác người thừa này.  Ngược lại hai đứa nhóc và chị dâu thì trở thành con ruột của ba mẹ rồi!  Cuộc đời vốn dĩ bất công, nên cọng lông không bao giờ thắng!  Ví dụ như hôm nay, cả nhà anh chị được đi chơi thoải mái, anh ta lại phải ở nhà tiếp khách cả ngày, bây giờ lại còn bắt anh ta vào bếp phụ nhặt rau nữa, ngồi trước rổ rau mà cảm thấy rớt nước mắt, lại thêm một cái tết không yên ổn.  “Mẹ xong chưa, để con phụ một tay”. Đang lúc chán nản thì giọng nói của Mai vang lên.  Bà Hương đang cắt thịt ngoảnh đầu nhìn lại, cười nói nhẹ nhàng:  “Sao không ở bên nhà ông bà sui gia chơi mà về sớm vậy?”  Mai vui vẻ nói:  “Bên đó cũng không có gì chơi, nên về phụ mọi người một tay”.