Chương 266 Vương Đình Quân cầm tay con trai, kéo cậu nhóc về phía mình rồi nhấc bổng đặt cậu nhóc lên trên đùi của mình. Bình thường anh rất íc khi làm vậy với Thiên Từ, cậu nhóc cũng không thích quá gần gũi như vậy với anh, chỉ có Thiên An lúc nào cũng leo lên người anh ngồi như vậy, hôm nay anh muốn ôm con trai một lần. “Con không làm gì cả, ba không cần cảm ơn coi “Ba biết con là người chủ thực sự của Devil – Tech”“ Cho dù anh biết con trai mình là thiên tài, cũng chỉ nghĩ cậu nhóc thông minh hơn các bạn nhỎ cùng trang lứa, biết một chút về thủ thuật máy tính hoặc làm ra vài cái trò chơi phù hợp với thị hiếu giới trẻ hiện nay. Có nằm mơ anh cũng không thể ngờ con trai mình lại trở. thành mỘt ông chủ thật sự của một công ty công nghệ như thế, cho dù Ở thời điểm hiện tại, quy mô của công ty không thể sánh ngang được với những tập đoàn công nghệ hàng đầu, nhưng nguồn vốn thì cũng chưa chắc ai hơn äi. Ba tháng anh ngủ say, có nhiều chuyện xây ra với công ty, đều là một đứa trẻ hơn năm tuổi đứng phía sau để giải quyết, sao con trai anh lại làm được điều như vậy? ‘Vương Đình Quân rất tự hào về đứa con này của anh, nhưng đồng thời cũng rất đau lòng, con trai anh đã không được hưởng một tuổi thơ hồn nhiên vô tư như những đứa trẻ khác, thay vào đó là bao nhiêu nỖi lo toan cho mẹ và em gái, bây giờ còn phải gồng gánh thêm cả Thiên Hạ nữa. “Ba điều tra con?” Cậu nhóc lạnh lùng hỏi. Chuyện cậu nhóc ghét nhất là bị người khác nắm đằng chuôi, nhưng thật may đây là ba ruột của cậu, không tạo nên nhiều ảnh hưởng lắm. “Không, ba điều tra Devil-Tech mới tìm được một ít sợi dây kết nối với con. ” “Ồ, tại sao?” “Ba nhìn ra được sự khả nghỉ trong mối quan hệ này, trong trường hợp Thiên Hạ đang nghìn cân treo sợi tóc, có một người đến hợp tác sòng phẳng, con nghĩ có không? Một là người ta sẽ nhân lúc cháy nhà hôi của, hai là tránh né càng xa càng tốt, thế mà người ta vẫn chạy đến với thiện chí giúp đỡ, con nghĩ sao?” Thiên Từ bây giờ mới gật gù, không hỔ danh là ba của cậu nhóc, suy nghĩ rất thấu đáo, nhưng lúc hợp tác cậu nhóc chỉ muốn ổn định Thiên Hạ, cũng không nghĩ rằng ba cậu sẽ tỉnh lại như vậy. Xem ra cậu nhóc cần phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được. “Từ nay, con hãy làm một đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác thôi, mọi chuyện đã có ba rồi, được không?” Mong ba nói được làm được. ” “Tất nhiên”“ Mới nói chuyện tình cảm được một chút, lại bắt đầu cả khịa nhau rồi, hai ba con nhà này chắc chấn khắc khẩu, ít nhất là đến thời điểm này. “Chuyện này ba đừng nói cho ai biết, đây là bí mật riêng của hai chúng ta thôi được không?” Thiên Từ nhỏ giọng nói. Cậu nhóc không muốn mẹ biết điều này, không dám tưởng tượng nếu mẹ biết thì mẹ số suy nghĩ như thế nào, chỉ muốn trong lòng mẹ, hình bóng của cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ hồn nhiên vô tư thôi. “Ba biết rồi, ngủ sớm đi: Nói xong anh ôm Thiên Từ ‘Ờng, cúi người cần thận đắp chăn cho con trai sau đó mới xoay người đi ra. Sau khi ra khỏi phòng Thiên Từ, anh đi qua phòng, Thiên An, cô bé đã ngủ, còn đạp chăn ra ngoài, anh nhọ nhàng chỉnh chăn ngay ngắn cho cô bé, ngồi xuỐng cạnh giường vuốt những sợi tóc bung xõa trên mặt con gái. Anh đột nhiên hạnh phúc mÌm cười, có một đứa con vô ưu vô nghĩ như thế này, suỐt ngày luôn suy nghĩ dùng cách gì để bảo vệ con tốt nhất, đó cũng là một niềm vui. Ba tháng anh không tỉnh lại cô bé đã cao lên nhiều, nhưng những đường nét trên khuôn mặt vẫn không thay đổi, một chút mũm mĩm, một chút đáng yêu, nhưng hình như đen hơn thì phải. Đều nói con gái gần gũi hơn con trai cũng đúng, từ lúc anh xuất viện, cô nhóc luôn luôn Ở bên cạnh anh thủ thỉ vào tai anh những chuyện xảy ra trong thời gian qua dưới cách nhìn của trẻ con. Còn Thiên Từ thì khác, cậu bé ít khi chia sẻ hơn, chỉ im lặng ngắm nhìn hoặc có lúc chỉ ngồi trong phòng cả ngày, ban đầu anh không biết là cậu nhóc làm gì trong đó, nhưng có lẽ bây giờ thì anh biết rồi.