Tiểu ma phi của minh đế
Chương 142 : Sự Thật Tàn Nhẫn!
Ánh nắng le lỏi qua cánh cửa sổ bằng kính đang được che bởi rèm cửa màu tối.
Một cô gái trẻ an tĩnh nằm trên chiếc giường.
Đôi mắt dần dần mở ra, ánh mắt mông lung nghi hoặc nhìn xung quanh
Đây là đâu?
Điều ngạc nhiên là, rõ ràng trên người cô có khá nhiều vết thương nhưng bây giờ không hao tổn gì? Là ai đã cứu cô?
"Tỉnh rồi?!"
Một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài vọng vào, ngay sau đó, một thân ảnh nhỏ đi vào trên tay còn cầm theo một ít thức ăn nhẹ
"Nhược Hy?! Là em đã cứu chị?"
"Nói chuyện đó sau, trước ăn chút đã!"
Cửu U Huyền đưa cho Nguyệt Tĩnh Anh đồ ăn nhẹ dễ tiêu hoá.
Nguyệt Tĩnh Anh chỉ nhìn không ăn.
Nghĩ đến chuyện kia, cô làm gì còn tâm trạng ăn uống
Cửu U Huyền:"Hỏi đi?"
Nguyệt Tĩnh Anh:"???"
Cửu U Huyền:" Nếu ta đã cứu ngươi ra thì nhân lúc tâm trạng của ta còn tốt, có gì thắc mắc hỏi đi!"
Tay Nguyệt Tĩnh Anh nắm chặt lấy chăn, chần chừ mãi.
Nàng cũng không vội, ngồi chờ
"Nhược Hy, có phải hay không không em đã biết ngay từ đầu?"
"Không! Ta chỉ biết bọn họ có tâm tư xấu với ngươi! Ngươi chưa từng trải có lẽ sẽ cần phải mất một thời gian để vượt qua!"
Nguyệt Tĩnh Anh trầm tư.
Quả thực, vết thương này quá đau!
"Ta còn biết được, cái chết của mẹ ngươi có liên quan tới thím Hà!"
Lời này của Cửu U Huyền lần nữa làm vết thương lòng của Nguyệt Tĩnh Anh nặng hơn.
Cô ôm lấy mình, vùi mặt vào đầu gối khóc không thành tiếng
Sự thật này...quá tàn nhẫn!
Tại sao người mà cô tin tưởng lạ hại cô?
Tại sao, người chăm sóc cô từ nhỏ lại có liên quan tới cái chết của mẹ cô?
Tại sao, người bạn duy nhất cùng nhau lớn lên lại vì sự nghiệp mà bán đứng cô?
Cơ thể Nguyệt Tĩnh Anh run lên, Cửu U Huyền không nói gì, chỉ nhìn.
Đôi mắt trong veo không một tạp chất, không hề có một tia thương hại hay đồng cảm
Đôi khi, phải tàn nhẫn một chút mới trưởng thành được!
Nàng đi ra ngoài, để lại một mình cô trong đó.
Đi xuống lầu, hai đại nam nhân, đang giương cung bạt kiếm ngồi đối diện với nhau
Cửu U Huyền chỉ biết thở dài trong lòng.
Lại bắt đầu!
Trước khi đi cứu Nguyệt Tĩnh Anh, ba người Cửu U Huyền, Hàn Dạ Minh và Cửu U Hoàng đã sử dụng phân thân phù.
Phân thân ở lại đồn cảnh sát, còn người thật thì phân ra mỗi ngươi một việc
Cửu U Hoàng là một phù chú sư, thiên phú luyện phù chú có thể sánh ngang với thiên phú luyện được của Cửu U Huyền.
Nếu so về luyện phù chú thì quả thực nàng không có cửa đấu với hắn!
Ngoài đan dược sư ra thì còn tồn tại phù chú sư, trận pháp sư, thuần hoá sư.
Đương nhiên, muốn trở thành một trong một trong bốn thì cần phải có thiên phú (Au: Tui không nhớ đã nói đoạn này chưa thôi thì viết cả vào cũng được)
Cửu U Huyền là một đan dược sư, luyện phù sư
Còn Hàn Dạ Minh là một trận pháp sư
Căn nhà mà bọn nàng đang ở nằm ở một khu đất trống bỏ hoang.
Đặc biệt hơn là nó được dựng lên trận pháp và phù chú, hơn nữa người bình thường không nhìn thấy trừ phi có sự cho phép!
"Đêm nay, ta tới Cửu tộc, các ngươi...!"
"Bọn ta cũng đi!" (×2)
Chưa kịp nói xong thì cả hai cùng nhau nói.
Lời vừa dứt mùi thuốc súng lại nồng. truyện xuyên nhanh
"Vậy một người đi, một ngươi ở lại.
Ai đi ai ở các ngươi tự quyết!"
Mặc dù không lo lắng sẽ có người phát hiện ra nơi này nhưng, ngã ba sẽ luôn luôn xuất hiện bất ngờ!
_______________________
Đoán xem ai sẽ đi với Cửu U Huyền!.
Truyện khác cùng thể loại
630 chương
9 chương
45 chương
22 chương
38 chương
46 chương
306 chương