Tiểu Long Long
Chương 33 : Tin Đồn
Nghỉ ngơi một đêm, Dịch Long Long từ trên giường lười biếng tỉnh lại, cả người đều vô lực, xương cốt như rã rời, móng vuốt nhỏ vò cái chăn một lúc, nàng mới từ từ dậy, mặc bộ áo cỏ vào, lại làm vài động tác duỗi người, tay chân nhanh chóng linh hoạt trở lại, sau đó mới lạch bạch đi đến phòng bên tìm Lâm Kỳ.
Trời còn chưa sáng hẳn, tuy rằng rất muốn ngủ tiếp, nhưng hôm nay còn có việc quan trọng hơn cần làm, nên phải nhanh lên mới được.
Phòng của Lâm Kỳ ở ngay bên cạnh Dịch Long Long, nàng mở cửa phòng mình, thò cái đầu nhỏ ra do thám, nhìn bên trái rồi bên phải, xác định không có ai mới chạy nhanh ra, đi đến trước cửa phòng Lâm Kỳ, đưa tay gõ cửa….là gõ chân cửa.
Cái cảm giác bị hạn chế bởi chiều cao này, thật sự…làm cho rồng rất buồn bực.
Vừa gõ tiếng thứ nhất, cánh cửa đã nhanh như chớp mở ra, sau đó theo như lời Dịch Long Long dặn, Lâm Kỳ đã dậy sớm ngồi sau cánh cửa đợi nàng.
Thật đáng yêu.
Tuy rằng vóc dáng của Lâm Kỳ so với nàng mà nói có thể coi như người khổng lồ rồi, nhưng không biết vì sao, nhìn đôi mắt to trong suốt ngây thơ này, Dịch Long Long vẫn nảy sinh câu đó trong đầu, trèo lên bả vai Lâm Kỳ, nàng đưa tay vỗ nhẹ lên mái tóc đen mượt của hắn.
Rồi lại nhảy xuống đi vào trong phòng, Dịch Long Long ra hiệu bảo Lâm Kỳ đóng cửa phòng, tiếp theo cùng hắn thương lượng việc phải làm hôm nay.
Nàng đã tính toán thời gian rất kỹ.
Những lần tiểu đội bảng màu nói chuyện, Dịch Long Long hầu như ở một bên yên lặng nghe ngóng, biết được trước khi gặp nhau, hành trình của đối phương đã được một tháng, lại nói, sau khi tòa tháp sụp đổ, cho dù Y Tư Lợi không ở trong rừng tìm mấy người mất tích, muốn quay về, cứ tính với tốc độ nhanh nhất, cũng cần ít nhất hơn mười ngày, huống chi, thiếu người chuyên môn phụ trách dò đường và dẫn đường là đạo tặc, bọn họ nhất định sẽ bị chậm lại không ít.
Mà La Lan bị nàng vứt bỏ trong rừng rậm, dựa vào việc hắn bị mất sức như vậy, cho dù không nghỉ ngơi cứ một mạch đuổi theo bọn họ, thì cũng không dễ dàng gì.
Như vậy tính ra, bọn họ ít nhất đã tranh thủ được năm ngày, có thể quay về trước La Lan và tiểu đội Bảng Màu, ở thị trấn nhỏ này nghỉ ngơi và chuẩn bị.
Chỉ cần nghĩ đến thời gian tranh thủ được, Dịch Long Long đã cảm thấy, những vất vả trên đường mất ăn mất ngủ, đều rất xứng đáng.
Dịch Long Long không phải không nghĩ đến việc chờ Ngải Thụy Khắc, nhưng nếu cứ ở nơi này chờ đợi, chỉ sợ Ngải Thụy Khắc thì chưa đợi được, mà cái đám bảng màu về đến nơi.
Bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm rất nhỏ như thế này:
“Trước tiên ngươi phải tân trang lại một chút, chúng ta đi ra ngoài, mặt tiền rất là quan trọng.”
“Đợi lát nữa cho ông chủ mang nước ấm lên, ngươi tắm rửa một chút đi.”
“Đúng rồi, ngươi phải cởi quần áo ra, để ta dạy cho ngươi, trước tiên phải cởi bỏ nút thắt……”
” Ai ai, đừng có ở trước mặt ta cởi, đợi lát nữa đã, để ta quay đi…… Không đúng, phải gọi nước trước……”
*************************************************************
Quán rượu Cây Sồi vừa có một ma pháp sư trẻ tuổi vào trọ.
Hương Thảo Trấn cũng không phải một nơi quá lớn, những người sống ở đây hầu như nhà nào cũng biết nhau, nếu có tin tức gì cũng truyền đi rất nhanh, hiện tại trong trấn đang có tin đồn, chính là việc hôm qua có một ma pháp sư trẻ tuổi đến trọ ở quán rượu Cây Sồi.
Sáng sớm hôm nay vị ma pháp sư này, đã bảo ông chủ quán, gọi cho hắn thợ may, thợ mộc, thợ rèn, và thương nhân buôn dược liệu, đến phòng của hắn.
Bị ông chủ triệu tập đến tổng cộng có tám người, trong đó có ba thợ mộc, bốn thợ may, một gã thợ rèn, có kẻ còn bị lôi khỏi chăn kéo đến đây, bởi vì trong thị trấn nhỏ này, cũng không cần phải dậy sớm làm việc, tuy có nhiều người bất mãn với yêu cầu của ma pháp sư, nhưng chút bất mãn này, chỉ vừa trông thấy tám đồng tiền bạc trên bàn, lập tức tan thành mây khói.
Bên trong vật phẩm tùy thân của La Lan, dĩ nhiên là không thể thiếu tiền, trước khi đến thị trấn nhỏ này, Dịch Long Long trong lúc nghỉ ngơi rảnh rỗi đã tìm hiểu, tuy rằng không rõ lắm giá trị tiền tệ của thế giới này, nhưng khi trả tiền ăn ở trong quán rượu, nàng đã có thể suy ra, số tiền có được này cũng đủ để nàng và Lâm Kỳ sống thoải mái một thời gian.
Nàng không có nhiều thời gian, nên không thể lãng phí, bởi vậy chỉ còn cách ném tiền để hoàn thành mọi việc, chỉ tính việc gọi những người này đến, đã trả cho mỗi người một đồng bạc, còn việc làm thì tính riêng.
Mà đám thợ may, mộc, rèn kia đi theo lão ông chủ vào phòng Lâm Kỳ, nhìn thấy người ngồi trên giường, vẻ mặt hờ hững ngây thơ, tướng mạo đẹp tuyệt trần, vì mới tắm xong, nên mái tóc còn hơi ướt, lại càng tăng thêm vẻ sáng bóng, đen mượt, làn da trắng nõn mịn màng, so với tuyết còn hoàn hảo hơn.
Mà đôi mắt hắn, sâu thẳm, đen láy, lại trong suốt, giống như thấy rõ mọi việc, khiến những người mang tà niệm nhìn vào hai mắt hắn đều tự thấy xấu hổ.
Người trong trấn này dĩ nhiên đã gặp qua đủ loại mạo hiểm giả, nhưng làm sao từng thấy một người trông tinh xảo đến thế này, dường như được một bàn tay của trí tưởng tượng tạc thành, giống như một tác phẩm nghệ thuật trân quý, chỉ thích hợp được tơ vàng lụa bạc bao bọc, chứ không nên xuất hiện ở nơi như thế này.
Lầm Kỳ cũng không thèm để ý người khác nghĩ gì, hắn chỉ nghe theo lời Dịch Long Long dặn, đem những bản vẽ đã chuẩn bị trước để trên bàn, phát cho tám người, cũng chính là yêu cầu của mình.
Hắn yêu cầu thợ mộc làm một cái rương gỗ nhẹ nhàng chắc chắn, có thể đeo ở trên lưng, rương gỗ chia ra làm nhiều ngăn, trên nóc hòm, bốn góc đều bao quanh những miếng gỗ cao nửa thước thật chắc chắn, miếng che trên nóc khắc những hoa văn đơn giản, sau đó đưa cho thợ rèn dùng kim loại gia cố rương gỗ lần nữa.
Hắn yêu cầu thợ may trong thời gian ngắn nhất, may xong ba bộ áo bình thường của ma pháp sư, đồng thời còn đưa thêm một bản vẽ, trên đó chính là quần áo tự thiết kế, hình dạng kỳ quái không nói, nhưng độ lớn cũng chỉ bằng trẻ con mặc, mà mấy bộ bé xíu này lại đặt một lúc hơn mười bộ.
Rương gỗ và quần áo đều được vẽ tỷ mỉ trên giấy, trên cơ bản chỉ cần không phải kẻ quá đần đều có thể hiểu được, nhưng làm cho mấy người thợ này giật mình chính là, không biết tại sao, ngoài dấu mực trên giấy, còn có dấu tay nhỏ bé của động vật nào đó.
“Càng nhanh càng tốt.” Lâm Kỳ ngâm nga lời kịch Dịch Long Long đã dạy cho hắn,”Ta có thể thêm tiền.”
Vì thế, trước khi Lâm Kỳ đi ra khỏi khách sạn vào giữa trưa, tin đồn về mỹ mạo xuất chúng của vị ma pháp sư cổ quái, đã được chắp thêm cánh, truyền khắp trấn.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
197 chương
78 chương
3 chương
134 chương