Tiểu Lâu Truyền Thuyết
Chương 5 : Tương kiến tương tuyệt
Hôm sau Phương Khinh Trần tỉnh lại, hỏi Triệu Vĩnh Liệt mình say có lỡ lời càn quấy không, Triệu Vĩnh Liệt chỉ ngoác miệng cười ngây ngô không đáp.
Phương Khinh Trần cũng chẳng hỏi gì nữa, chỉ triệu tập chúng tướng nghị sự. Y tuy về kinh nhưng không muốn cho Tần quân có bất cứ cơ hội nào để thừa, đối với tất cả công kích Tần quân khả năng sẽ có, đưa ra đủ các phương án ứng biến, dặn dò chư tướng tuyệt không thể để mất một tấc đất vào tay người Tần.
Lại viết từng phong thư, sai người đưa đến tướng lĩnh trú quân các nơi toàn quốc. Các tướng quân tay nắm quân quyền trong nước, đa phần được y đề bạt, người người nhận trọng ân của y, trong thư y nhiều lần dặn dò, bất kể trong triều phát sinh biến cố gì, họ cũng không thể lợi dụng quân đội làm chuyện tổn hại đến quốc gia.
Lại cười an ủi mỗi một tướng lĩnh sắc mặt nặng nề, cười tuần tra toàn quân, cười cùng bộ tốt sĩ binh tán gẫu, sau đó thánh chỉ đến.
Y mỉm cười dẫn mọi người tiếp chỉ, triệu hồi, tự biết đần độn, khó đảm đương trọng trách, từ khi phụng chỉ bảo vệ biên cương đến giờ, ngày đêm không yên, nay được triệu hồi, như trút gánh nặng, vô cùng cảm tạ ân huệ của bệ hạ.
Sau đó y mỉm cười cáo biệt mọi người, một khắc không ngừng cùng sứ giả tuyên chỉ hồi kinh.
Sau khi y rời đi đâu chừng nửa ngày, đại tướng Triệu Vĩnh Liệt đơn thân độc mã lên đường đuổi theo. Tướng lĩnh thủ biên cương, vô cớ rời khỏi quân đội là tử tội, song chư tướng trong quân không ai báo lên trên, cũng không một ai phái quân đội đi tìm, chuyện này liền như chưa từng phát sinh, lặng lẽ im tiếng bị mọi người tận lực ỉm đi.
Triệu Vĩnh Liệt một đường đuổi theo Phương Khinh Trần vào kinh, không dám đuổi quá gần, sợ Phương Khinh Trần tai mắt nhanh nhạy, bị y phát hiện, đành phải theo xa xa, chờ vào thành đã chẳng thấy tung tích Phương Khinh Trần. Bất quá trong lòng biết Phương Khinh Trần tất sẽ vào cung kiến giá, cho nên cũng không sốt ruột, trước một bước đi tìm tướng lĩnh Ngự lâm quân Kỷ Phi từng nhận đại ân của Phương Khinh Trần kia.
“Triệu tướng quân, quyền hạn của ta đã bị hạn chế, thật sự không cách nào giúp ngài vào nội thành.”
“Tại sao? Ngự lâm quân là cận vệ của thiên tử, quyền lực của ngài không phải có thể cho người tự do ra vào hoàng thành sao?”
“Nhưng ta là người được Phương hầu đề bạt, trong kinh khẩn cấp điều động Ngự lâm quân, Cấm vệ doanh, đương nhiên không thể để ta cầm quyền nữa.”
Triệu Vĩnh Liệt đại biến sắc mặt: “Tại sao phải điều Ngự lâm quân Cấm vệ doanh, tại sao không để ngài phụ trách quản lý, bọn họ thật muốn xuống tay với Phương hầu?”
Kỷ Phi vội nói: “Ngài yên tâm, không phải muốn động thủ với Phương hầu, chỉ là để phòng vạn nhất, họ phải giải binh quyền của Phương hầu, triệt chức Tổng soái tam quân, cũng không để ngài ấy quản lý Ngự lâm quân Cấm quân kinh thành nữa, sợ Phương hầu trở mặt, cho nên phục ít binh mã trong cung để phòng vạn nhất. Chỉ cần Phương hầu không động thủ thì Hoàng thượng sẽ không để bất kỳ ai động thủ.”
Triệu Vĩnh Liệt vẻ mặt phẫn nộ: “Dùng ám binh phục công thần, Hoàng đế này…”
Kỷ Phi thở dài: “Hoàng thượng vẫn niệm tình nghĩa của Phương hầu, lần lữa không chịu, nhưng thái hậu, Vương gia, Thái sư cùng bá quan liên danh khuyên giải, mới đồng ý, còn nhiều lần căn dặn, trừ phi ngài chính miệng hạ lệnh, không ai được hiện thân, người nào trái lệnh đều chém.”
Triệu Vĩnh Liệt cười khẩy: “Ta nên cảm tạ Hoàng thượng long ân sao?”
Kỷ Phi cười khổ không nói.
Triệu Vĩnh Liệt hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi mất.
Kỷ Phi vội kêu: “Ngài đi đâu?”
“Ngài không giúp ta, ta tự mình nghĩ cách.”
Xuyên qua từng cửa cung, tiến vào cung vũ sâu thẳm chừng như vĩnh viễn không có điểm cuối kia, từng bước đạp lên bậc thềm cao cao, hướng về điện vũ huy hoàng nọ. Tổng quản thái giám Triệu Bảo trước điện cung kính cản đường Phương Khinh Trần.
“Phương hầu, hôm nay chính gặp đại triều, chư vương tôn thất, bá quan trong triều đều có mặt, không nên đeo kiếm mà vào.”
Phương Khinh Trần mỉm cười tháo bội kiếm.
Phảng phất đã là kiếp trước lâu lắm rồi, hài tử non nớt kia dùng thanh âm ngây thơ hô lớn: “Khinh Trần, ngươi có thể đeo kiếm lên điện, ngươi có thể gặp vua không bái, lời của những lão nhân đó ngươi không cần để ý, ta biết ngươi sẽ tuyệt không thương tổn ta.”
Phương Khinh Trần mỉm cười nhẹ nhàng, đúng vậy, Hoàng thượng, Nhược Hồng, ta sẽ vĩnh viễn không thương tổn ngài, nếu như ngài không thương tổn ta.
Một đường tiến vào, bao nhiêu người phục trong góc hiên, dưới cột, sau đá, cạnh cây, sâu trong điện vũ ấy, lại sẽ ngầm phục bao nhiêu dũng sĩ đây? Nhược Hồng, ngài đã quên, Cấm quân cũng thế, Ngự lâm quân cũng thế, đều là ta vì bảo hộ ngài mà huấn luyện, tung tích của họ sao giấu được ta.
Trận trượng lớn như vậy, thật là coi trọng Khinh Trần ta quá mức.
Cất bước vào triều đường, huy hoàng thế nào, túc mục thế nào, bao nhiêu người đứng hai bên, y đều không thèm để ý, ánh mắt y chỉ ngóng nhìn phía trước, thiếu niên có phần chột dạ, có phần chờ đợi, rồi lại cố nén kích động phía trước kia.
“Khinh Trần, ngươi sẽ vĩnh viễn không rời khỏi ta phải không?”
“Khinh Trần, ta vĩnh viễn không phụ ngươi.”
“Khinh Trần, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, hết thảy trên đời này, ta đều có thể không quan tâm.”
“Khinh Trần, Khinh Trần…”
“Khinh Trần…”
Những hô hoán nói cười ngày xưa đều đã đi xa, hài tử ngây thơ lúc trước ấy đã lớn rồi, hài tử khi đó chỉ có vòng tay y để dựa dẫm, đã thành một quân vương chân chính.
Phương Khinh Trần dừng lại giữa điện, mỉm cười khom lưng hành lễ: “Tham kiến Hoàng thượng.”
Bốn phía có tiếng nghị luận nho nhỏ vang lên, vô số ánh mắt bất mãn, y chỉ làm như không biết. Kiếm của y đã bị lấy xuống, có điều đặc quyền gặp quân không quỳ vẫn chưa minh phát chiếu chỉ hủy bỏ.
Sở Nhược Hồng hiển nhiên cũng không định so đo việc này, cười nói: “Khinh Trần không cần đa lễ.” Hắn cơ hồ hơi tham lam nhìn Phương Khinh Trần, lâu không gặp, Khinh Trần đã tiều tụy, cuộc sống biên quan đương nhiên không dễ chịu, quả nhiên gọi y về là đúng.
“Khinh Trần, lần này về kinh đừng đi nữa, ngươi không ở trong kinh, ta ngày đêm nhớ mong, lúc nào cũng bất an, chuyện biên quan cứ giao cho các tướng lĩnh khác đi.”
Ánh mắt Phương Khinh Trần hơi lóe lên: “Hoàng thượng, biên thành chiến sự hết sức căng thẳng, thần thật không nên rời xa quá lâu. Vẫn xin Hoàng thượng cho thần quay lại trong quân.”
Sở Nhược Hồng hơi chau mày, còn chưa kịp nói gì, Thái sư Phương Trực bên cạnh đã lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ Đại Sở quốc ta trừ Phương hầu thì không còn tướng lĩnh nào có thể kháng địch sao?”
Sở Nhược Hồng lòng hơi bất an, nhưng lại chưa bao giờ bác bỏ lời Phương Khinh Trần, lúc này càng không biết cự tuyệt Phương Khinh Trần thế nào mới được, tuy thấy người khác nói chuyện không khách khí, nhưng ít ra có thể dùng giữ chân Phương Khinh Trần, cho nên hắn không như quá khứ, phàm có người vô lễ với Khinh Trần là ngay lập tức trở mặt khiển trách, chỉ trầm mặc không nói gì.
Phương Khinh Trần cười nhạt: “Thái sư nặng lời, có điều danh soái lương tướng Tần quốc đều không thể coi thường, ta nếu có thể ở trong quân, chung quy sẽ trợ giúp được một phần.”
“Phương hầu coi các tướng lĩnh Sở quốc khác đều là giá áo túi cơm sao?”
“Phương hầu chính là cảm thấy, không có ngài thì Đại Sở quốc tất bại không nghi sao?”
Triều thần có mặt ngươi một ngôn ta một ngữ.
Phương Khinh Trần chỉ mỉm cười, nghe mọi người nghị luận không ngớt, mỉm cười ngưng mắt nhìn thiếu niên cao cao tại thượng kia. Nếu là lúc trước, hắn há có thể để người làm nhục mình như thế, mà hiện tại hắn đã học được, cứ thế cách biệt mà lãnh nhãn nhìn chúng thần tử ngươi tranh ta đấu.
Sở Nhược Hồng cuối cùng nghe không lọt, cắn răng mở miệng, ngôn từ khẩn thiết: “Khinh Trần, trẫm nhớ ngươi, lưu lại đi.”
Phương Khinh Trần rốt cuộc động dung, nhìn hắn một cái thâm sâu: “Hoàng thượng muốn vi thần lưu lại, tiếp tục chấp chưởng Cấm quân sao?”
Sở Nhược Hồng ngẩn ra, lại không đáp nên lời. Chưa từng nghĩ phải mất quyền Phương Khinh Trần, chưa từng nghĩ phải bỏ không y, toàn tâm toàn ý muốn hậu đãi y, nhưng sau khi đoạt hết binh quyền, lại để y nắm giữ quân đội kinh thành, khống chế sự an nguy của thiên tử, vậy có thích hợp không?
Nhưng hắn lại có lý do gì để phân chia quyền lợi vốn thuộc về Phương Khinh Trần.
“Từ khi Thánh thượng đăng cơ, Cấm quân vẫn do Phương hầu chấp chưởng, hiện giờ Phương hầu hồi kinh, vốn nên trùng chưởng Cấm quân, song có một việc, hy vọng Phương hầu có thể giải thích một chút.” Đại lý tự khanh chậm rãi lôi từ trong tay áo ra một tờ giấy “Thám tử của chúng ta từ đất Tần mang về một thứ, có lẽ Phương hầu cũng có hứng thú xem thử.”
Phương Khinh Trần tiện tay tiếp nhận, thản nhiên nhìn lướt qua, quả nhiên là nét chữ của y, mà nội dung rất đơn giản trực tiếp, không ngoài cùng Hoàng đế Tần quốc thương thảo sự nghi liên quan việc bán đứng Sở quốc, rõ là trò hề buồn cười vô cùng. Cả triều văn võ thật sự không nhìn ra, hay là nhìn ra, cũng chỉ làm như không biết, khi Hoàng đế tuổi nhỏ nông cạn, cho nên cùng tấn công.
Chỉ là, Hoàng thượng, ngài cũng thật sự không nhìn ra sao?
Thôi thôi thôi, ngài đã vô tâm thì ta cũng thôi vậy.
Phương Khinh Trần cười thê lương trong lòng, ngẩng đầu, ánh mắt vẫn ôn hòa như trước: “Hoàng thượng cũng cho rằng thư này là thật?”
Ánh mắt ôn hòa như vậy, lại khiến Sở Nhược Hồng như ngồi trên lửa. Đương nhiên không, Khinh Trần, ta tin ngươi, đây rõ ràng là do chúng hãm hại ngươi.
Rất muốn buột miệng, trước mặt tất cả thần tử, bảo vệ người quan trọng nhất, nhưng cuối cùng lại cắn răng nhịn xuống.
Hắn cần một lý do, một lý do có thể khiến Phương Khinh Trần từ bỏ binh quyền. Khinh Trần luôn rất tốt với ta, chỉ cần sau đó ta thật lòng xin lỗi, y nhất định sẽ không trách ta.
Trong lòng lẩm nhẩm lặp lại, hắn rốt cuộc có thể miễn cưỡng cười ra tiếng: “Khinh Trần, trẫm tự nhiên là không tin, chẳng qua đã xảy ra chuyện thế này, bá quan khó tránh khỏi nghi ngờ, ngươi cứ ở lại vài ngày cho họ điều tra, đợi sự tình tra rõ, xem còn ai dám chỉ trích ngươi.”
Phương Khinh Trần mỉm cười, nhìn hắn chăm chú, hồi lâu không nói gì.
Ánh nhìn chăm chú lâu như vậy khiến Sở Nhược Hồng bỗng kinh hồn táng đảm, vẫn là ánh mắt ấm áp như xưa, không một chút trách cứ, không một chút phẫn nộ, tại sao hắn nhất định không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Khinh Trần.
Sở Lương bên cạnh rốt cuộc không kiềm chế được, tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Phương hầu.”
Phương Khinh Trần hơi chấn động, lộ ra biểu tình như mộng vừa tỉnh, thanh âm thấp như nói mớ: “Trường đại mộng này cũng nên tỉnh rồi.”
Không ai nghe rõ y nói gì, Sở Nhược Hồng hơi lo lắng gọi khẽ một tiếng: “Khinh Trần.”
Phương Khinh Trần vẫn chỉ ôn nhu đối với quân vương một tay y bảo hộ, mà nay đã trưởng thành, nở một nụ cười, sau đó quỳ xuống.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
30 chương
50 chương
324 chương
21 chương
23 chương