Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 456 : Đóng cửa tán gẫu

Phương Khinh Trần nhíu mày lẩm bẩm: “Mặc dù ta cũng là nam nhân, nhưng trước khi ngươi cởi đồ ta, có phải cũng nên hô một tiếng trước?” Phong Kính Tiết khẽ mắng một tiếng: “Câm miệng.” Dung Khiêm ở bên cười nói: “Khinh Trần, ngươi hiện tại chính là thương binh bệnh binh, nhất thiết đừng đối nghịch với đại phu, cẩn thận bị thiệt.” Phương Khinh Trần liếc y, kiềm chế không nói gì. Phong Kính Tiết chậm rãi buông tay, mặt âm trầm ngồi xuống. Phương Khinh Trần chỉnh lại xiêm y, cười nói: “Thế nào, thiên hạ đệ nhất thần y?” Phong Kính Tiết căm hận trừng y: “Ẩn hoạn kiếm thương lưu lại, toàn trong kinh mạch, ngoại thương lại sớm đã khỏi, ta ngược lại không có chỗ nào để ra tay, chỉ có thể giúp ngươi điều dưỡng. Độc dược mạn tính ngươi dùng trường kỳ, thương tổn với thân thể sớm nguy kịch, bản thân ngươi lại vẫn không chịu nghiêm túc bức độc, còn không chịu lập tức đến tìm ta sau khi rời Sở quốc, hiện tại muốn chữa, cũng chẳng phải chuyện dễ dàng như vậy.” Phương Khinh Trần nhún vai: “Nói cách khác, lang trung vô năng ngươi không có biện pháp.” Phong Kính Tiết tức giận nói: “Ngươi ở lại đây, ta mỗi ngày thi châm thanh độc cho ngươi, theo phương của ta tắm nước thuốc, nửa tháng sau, độc trên người ngươi có thể sạch hết.” “Nửa tháng? Nửa tháng sau cái mạng nhỏ của Địch Cửu sớm mất tiêu rồi.” Phương Khinh Trần bật cười: “Ngươi không cho rằng thủ hạ của Tiêu Thanh Thương và Triệu Thần có thể có bổn sự ngăn chặn Địch Cửu mãi đến khi thương của ta khỏi chứ?” “Thế ta sẽ điều chế thuốc cho ngươi! Nơi này là hoàng cung, muốn thuốc gì không có. Trong thời gian một hai ngày ta sẽ có thể điều chế ra, vo thành viên, ngươi mang theo trên người, chiếu phương thuốc của ta dùng mỗi ngày, không đến nửa năm cũng có thể trừ hết độc.” Lúc này Phương Khinh Trần không nói gì, Dung Khiêm đã cười khổ nhíu mày trước. Trông chờ Phương Khinh Trần ngoan ngoãn mang trên người thuốc cho nửa năm, mỗi ngày đúng hạn đúng lượng dùng đàng hoàng, khả năng này thật sự là… Thấy Dung Khiêm và Phong Kính Tiết vừa tức giận vừa bất đắc dĩ trừng mình với vẻ mặt đều nặng nề, Phương Khinh Trần trái lại rất thoải mái: “Các ngươi không cần nhọc lòng thay ta. Dù sao chuyện của ta cũng xong xuôi rồi, chờ giải quyết tên Địch Cửu cố chấp kia xong, ta sẽ về Tiểu Lâu, đổi một thân thể kiện kiện khang khang không tiện hơn uống thuốc.” Phong Kính Tiết thở dài hết cách. Đại phu cao minh hơn, đụng phải bệnh nhân không chịu phối hợp kiểu này, cũng chỉ có thể thúc thủ vô thố. Dung Khiêm lại mỉm cười: “Về Tiểu Lâu? Theo quy củ, ngươi về rồi là không thể ra nữa? Ngươi hiện tại, bỏ xuống được?” “Có gì không bỏ xuống được?” Phương Khinh Trần đáp rất hùng hồn, trừng ngược Dung Khiêm: “Trái lại ngươi đó, rốt cuộc có bỏ xuống được, theo ta về Tiểu Lâu không?” Vẻ mặt thoáng buồn bã, Dung Khiêm thở dài một tiếng, không nói gì. Phong Kính Tiết nhẹ giọng nói: “Vốn đã nói rõ, chờ thân thể y có thể chịu được đường xa lặn lội, bọn ta sẽ về Tiểu Lâu. Yên Lẫm cũng đáp ứng rồi. Chờ sau khi Tiểu Dung làm lễ đội mũ cho y, sẽ tiễn đi. Bất quá, do đại quân khải hoàn, rồi cả hoàng tử ra đời, một chuỗi những việc lộn xộn cùng chạy đến, lễ đội mũ của Yên Lẫm liền lùi lại.” Phương Khinh Trần bật cười: “Tiểu tử đó cả cha cũng làm rồi, còn làm lễ đội mũ gì nữa?” “Luận tuổi tác, tuổi mụ y cũng vừa mới mãn hai mươi, còn chưa đến thời điểm làm lễ đội mũ đâu. Theo quy củ dân gian, đến hai mươi tuổi, làm lễ đội mũ rồi, hài tử mới xem như chân chính thành nam nhân, có thể có tư cách chia nhà, có tư cách môn hộ độc lập, là cực quan trọng, nhưng người trong hoàng tộc họ, làm sao dám nói phải chia nhà, họ chia nhà, đó là chia nhà ai? Không thành tạo phản luôn rồi. Cho nên trước nay cũng chẳng có ai để ý. Lần này chỉ là bản thân Yên Lẫm muốn một nghi thức như vậy thôi.” Phong Kính Tiết lắc đầu: “Ngươi cho là mỗi người đều như quái thai Tần Húc Phi kia sao. Bây giờ con em hoàng tộc ai mà không phải mười một mười hai tuổi đã chuẩn bị cưới vợ, hai mươi tuổi có con cũng coi như muộn rồi. Đáng thương chính là những nữ hài tử vào cung này, thân thể còn chưa phát dục xong thì đã phải sinh con, khiến cho sinh con cũng như qua quỷ môn quan. Lần này nếu không phải có mặt ta, đã sớm một xác hai mạng, đâu còn có đại hỉ sự Yên quốc trên dưới chúc mừng gì đó.” Phương Khinh Trần kinh ngạc: “Hoàng hậu khó sinh? Ngươi một đại nam nhân, đỡ đẻ???” Phong Kính Tiết lườm y một cái: “Hối lúc trước không nên lỡ miệng, để Tiểu Dung biết Lạc Xương lần này sinh chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.” Y hung tợn chỉ Tiểu Dung: “Tên này, cả ngày dùng ta làm lao công miễn phí! Ta chữa bệnh phục kiện cho y không nói, còn phải giúp Yên Lẫm chữa chứng mất ngủ, giúp Lạc Xương giữ thai dưỡng thân, thuận tiện khẩn cấp huấn luyện cho mấy cung nữ trong cung theo sát Lạc Xương làm y tá đỡ đẻ. Hừ hừ, hừ hừ, lúc Lạc Xương khó sinh, Tiểu Dung túm ta canh ngoài cửa phòng, bên trong bận đến quay cuồng trời đất, có vấn đề gì, cung nữ báo ra, ta ở ngay bên ngoài giúp đỡ chỉ điểm, bấy giờ mới có thể cứu hai mạng kia.” Phương Khinh Trần cười ha ha: “Nói như thế, ngươi chính là đại ân nhân của Yên Lẫm, mạng của vợ con cộng thêm sư phụ y, toàn là ngươi cứu.” Phong Kính Tiết hừ lạnh một tiếng: “Nếu ta là ân nhân, vậy ngươi chính là cừu nhân. Nếu không phải ngươi, Lạc Xương sao lại sinh sớm, biến thành hiểm càng thêm hiểm.” Phương Khinh Trần không hiểu thế nào: “Sao nữa? Lại liên quan gì đến ta?” Trong Thanh Hoa cung, ba người trò chuyện. Mà ngoài mấy tầng cung điện, trong đại điện, Yên Lẫm vừa triệu thị vệ, lệnh hắn tức khắc ra cung truyền khẩu dụ, bảo Sử Tịnh Viên nhanh chóng ngừng việc truy tra trên tay, lập tức tiến cung. Y lại tuyên thái giám thông chỉ đến, thấp giọng dặn dò: “Dung tướng và Phong công tử đang đãi khách, ngươi đi Thanh Hoa cung coi thử tình hình, chỉ ở bên ngoài nhìn một chút, hỏi thử cung nữ thái giám canh bên ngoài, bên trong có động tĩnh gì không? Không được đến gần nghe lén, cho dù không nghe thấy gì, các ngươi cũng không được đến gần.” Vừa phải thám thính, vừa không được nghe lén? Mệnh lệnh này cũng quá mâu thuẫn? Chỉ là, người làm nô tài, không có tư cách hoài nghi mệnh lệnh của chủ tử. Thái giám kia vâng lời lĩnh mệnh mà đi. Yên Lẫm lúc này mới bình tĩnh đối mặt với đám thần tử vẻ mặt kinh nghi trong ngự thư phòng, cười nói: “Không cần đoán nhiều nữa, không sai, khách Dung tướng và Phong công tử mở tiệc chiêu đãi, chính là Phương Khinh Trần.” “Cái gì?” Hai tướng quân tính tình hơi nóng nảy cơ hồ phải nhảy dựng lên. Yên Lẫm cười, đưa tay trấn an mọi người đang kinh hãi: “Đừng vội…” “Nếu không phải ngươi, Tần Húc Phi có thể sống sót? Có thể nắm giữ Tần quốc? Có thể một mồi lửa giết sạch toàn gia Tần vương?” Phong Kính Tiết hừ nói: “Sau khi đại quân khải hoàn, Lạc Xương một mực hỏi thăm việc Tần vương. Tuy nói Yên Lẫm hạ lệnh cấm khẩu, nhưng chuyện lớn như vậy, làm sao thật sự có thể giấu được. Lạc Xương một lòng muốn hỏi, cuối cùng chung quy hỏi ra, tâm thần chấn động mạnh, hài tử cùng ngày liền sinh sớm. Thai vị không ngay, tiếp đó nàng lại băng huyết, *** thần cũng đang là lúc mỏi mệt nhất, lần này thật sự rất nguy hiểm.” Phương Khinh Trần nhíu mày: “Lạc Xương trước kia thân phận thấp kém, những người đó luôn ức hiếp, mẫu thân duy nhất yêu thương cũng là bị Tần vương hành hạ đến chết, sao nàng ta còn đau thương vì những người đó.” Phong Kính Tiết thở dài một tiếng: “Dù oán hận như thế nào nữa… đó cũng là huyết mạch chi thân mà. Đột nhiên tất cả thân nhân đều chết sạch chết tuyệt, mà hung thủ hiển nhiên chính là Tần Húc Phi duy nhất từng yêu mến che chở nàng trước kia, đả kích như vậy quả thật quá lớn. May mà hài tử bình an chào đời, nàng nhìn cốt nhục của mình, dù sao cũng có thể thêm một chút an ủi và dũng khí, nếu không thời gian này làm sao qua được.” Phương Khinh Trần rốt cuộc thoáng có ý bênh vực kẻ yếu: “Yên Lẫm đối đãi nàng không tốt?” “Tốt, làm sao có thể không tốt.” Phong Kính Tiết nói: “Thời gian này, Yên Lẫm đều ngày đêm thủ ở Cam Tuyền cung, không chịu rời khỏi mẫu tử họ lấy một bước.” “Vậy ngươi còn than thở gì cho nàng ta nữa?” Phong Kính Tiết lắc đầu: “Yên Lẫm đối đãi nàng, là tình bạn, tình thân, là lòng trách nhiệm của trượng phu với thê tử, ý thương yêu của nam nhân với nữ nhân. Nhưng nếu luận loại tình yêu phu thê không lừa dối nhau, nắm tay gắn bó, tương cứu trong lúc hoạn nạn đó, lại sợ chưa chắc được bao nhiêu.” Nói đến những điều này, Phong Kính Tiết vẫn rất buồn bực. Y nán lại trong Yên cung cũng một thời gian rất dài, đối với Lạc Xương thường đến thăm Dung Khiêm, thật lòng quan tâm Dung Khiêm, tính tình dịu dàng lương thiện kia, y cũng khá có hảo cảm, tự nhiên không muốn nữ tử như vậy gặp quá nhiều bất hạnh. Lạc Xương hiện tại chỉ còn lại một vị thân nhân Tần Húc Phi, nhưng vị thân nhân này, trên tay lại nhuộm đầy máu. Hiện tại nàng một mình cô độc ở lại dị quốc, giãy giụa cầu sinh, không có quốc gia để dựa vào, không có thân nhân để làm chủ cho nàng. Vốn nếu phu thê hòa thuận, nàng sẽ có cơ hội, chậm rãi khe nhỏ sông dài cùng Yên Lẫm phát triển ra tình yêu phu thê, loại tình cảm này, với cô nữ trên tình cảm đã chẳng còn lại gì như nàng mà nói, sẽ quý giá cỡ nào. Song Yên quốc công Tần, phá tan hết thảy tốt đẹp. Hai người tuy rằng vẫn quan tâm để ý đối phương, nhưng Phong Kính Tiết cũng cảm giác ra được, giữa hai người, chung quy có một loại cảm giác xa xôi dường như đã bị cắt đứt. Hiện giờ, lại có thảm họa diệt môn của vương thất Tần quốc… Đôi phu thê này, còn có thể bước thêm một bước về phía trước hay không. Hay là… Họ vĩnh viễn đều sẽ là… hai người cùng ở dưới một mái hiên. Phong Kính Tiết không biết. Nghe Phong Kính Tiết lời lẽ thương cảm, Phương Khinh Trần lại không để ý lắm: “Vậy thì có gì không tốt? Phu phụ hoàng gia không thể như phu thê dân gian, tình yêu quá nồng thắm lại thành tai họa, lấy tình thân gắn bó, tín nhiệm quan tâm, tôn trọng như khách, với mọi người mà nói, biết đâu ngược lại là tốt nhất.” Phương Khinh Trần không có giao tình với Lạc Xương, bản thân lại từng mấy lần trải tình ái hoàng gia, với chuyện thế này vốn nhìn thấu triệt hơn, giọng điệu cũng rất lạnh nhạt bình thản. “Huống chi, so với những…” Y đột nhiên không chịu nói tiếp nữa, quay đầu hỏi Dung Khiêm: “Đang nói đồ đệ và vợ đồ đệ ngươi đó, có ý kiến gì?” Dung Khiêm không nói không rằng, hoàn toàn chẳng có phản ứng. “Tiểu Dung…” Phương Khinh Trần gọi một tiếng không thấy đáp, còn định cao giọng gọi thêm hai câu, Phong Kính Tiết xua tay: “Không sao, bệnh cũ thôi. Vừa nhắc chuyện về Tiểu Lâu với y là đầu người này sẽ xoắn lại, mặc kệ y đi.” “Ha ha, quả nhiên vẫn không nỡ kìa!” Phương Khinh Trần cười to, “Tiểu Dung, bằng dáng vẻ này của ngươi, còn dám hỏi ta bỏ xuống được không?”