Tiểu Lâu Truyền Thuyết
Chương 452 : Phu lại nghi gì
Yên Lẫm lắc đầu thở dài, trong giọng nói kèm chút ý cười, kèm chút oán giận: “Dung tướng, ngươi chính vì việc này mà tự tìm phiền não, vẫn không chịu cho ta biết?”
Dung Khiêm nở một nụ cười, khẳng định rất mạnh miệng: “Không phải ta tự tìm phiền não, ta chỉ không muốn ảnh hưởng tâm tình của ngươi quá sớm. Sớm nói rồi, cho dù ngươi không đến hỏi, hôm nay ta cũng phải nói với ngươi.”
Nhìn Dung Khiêm ngày xưa thâm trầm hàm súc hiện giờ thà chết không thừa nhận như con nít, Yên Lẫm lại hơi buồn cười: “Dung tướng, ngươi có tâm sự, trực tiếp nói với ta là được, việc này đâu phải đại sự gì, không phải là đừng xung đột với Phương Khinh Trần sao? Ta tận lực lễ ngộ y là được, dù y đối đãi ta có hơi vô lễ, với thân phận danh vọng của y, ta nhường nhịn một phần, cũng đâu tính là gì.”
Y cười giơ tay cam đoan: “Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần y không đụng chạm ta, ta tuyệt không đối phó y, mưu đồ y, ngươi yên tâm chưa?”
Dung Khiêm chân mày hơi động, nhìn y lặng thinh không nói. Với thân phận như vậy của Phương Khinh Trần, đã xuất hiện ở Yên quốc, Yên Lẫm thân là quân chủ Yên quốc, cần lập quyết tâm như thế nào, mới có thể kháng cự được sự mê hoặc này, không có chủ ý với y.
Yên Lẫm biết tâm tư y, hơi bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Dung tướng, ngươi trước kia chính là suy nghĩ quá nhiều, cân nhắc cho ta quá nhiều, mới luôn một mình tự khổ. Ta cũng nghĩ quá nhiều, suy xét quá nhiều, mới không dưng tăng thêm nhiều phiền não. Hiện tại, ta không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, ta chỉ tin tưởng ngươi, thế là đủ rồi.”
Ánh mắt y lộ ra tình cảm sâu sắc, nhẹ nhàng nói: “Dung tướng, ngươi vẫn làm cho ta tín nhiệm ngươi, cũng từng cam đoan sẽ tín nhiệm ta, ngươi dạy ta có tâm sự gì đều thổ lộ với nhau, không nên vì hảo ý nhất thời, ngược lại tự ngộ. Ta mỗi một câu đều ghi tạc trong lòng, chẳng lẽ bản thân ngươi lại quên mất.”
Y nhẹ nhàng đưa tay, giúp Dung Khiêm phất rơi mấy đóa hoa bị gió thổi bay lên người: “Dung tướng, ngươi không muốn ta làm khó Phương Khinh Trần, không phải vì nghĩa bằng hữu hạ mình lo cho an nguy của Yên quốc, mà là vì lo ta bất lợi, đúng không? Ta không biết Phương Khinh Trần rốt cuộc dựa vào đâu mà làm ngươi kiêng kỵ như thế, nhưng ngươi đã có lo ngại như vậy, ta tự nhiên phải để ngươi yên tâm. Tần Yên đã nghị hòa, Sở quốc lại không hề giáp giới với Yên quốc, Phương Khinh Trần người này có thể lợi dụng trong tay cố nhiên là tốt, nếu như không thể, kết một thù chung quy không bằng giao một bạn. Ta cũng không nhất định phải mưu tính y.”
Dung Khiêm cũng không khỏi mỉm cười: “Xem ra ngươi làm cha rồi, tính tình lại ôn hòa khiêm nhường hơn nhiều.”
“Đây không liên quan đến tính tình, ta chỉ là tin ngươi thôi.” Yên Lẫm cười, ánh mắt thoáng đau xót, thoáng buồn bã, nhưng cũng có vui mừng: “Dung tướng, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vì ta đa tâm nghi kỵ, khiến ngươi đến cảnh ngộ này. Nếu ta còn không thể tin ngươi, thì cả người cũng khỏi phải làm nữa. Vô luận dưới bất cứ tình huống nào, ngươi luôn che chở ta, bảo vệ ta. Ngươi đã lo lắng ta và y xung đột như vậy, đương nhiên càng nhiều hơn vẫn là suy nghĩ thay ta. Nếu cả điểm này mà ta cũng không nhìn rõ thì không đáng để ngươi đối đãi như vậy.”
Ngữ khí của y còn ôn hòa hơn cả gió, vẻ mặt vừa như ưu sầu, cũng như kiên định, lại mang theo sự quan tâm và tín nhiệm không thể nói ra. Cứ thế yên lặng nhìn Dung Khiêm.
Dung Khiêm chỉ cảm thấy chợt mềm lòng, nhất thời lại không biết có thể đáp gì.
Ôi, tiểu hài tử đôi khi quá tri kỷ quá hiểu chuyện, kỳ thật vẫn làm người lớn hơi xấu hổ. Hơn nữa, nói như thể y rất không có tình yêu bạn học vậy. Kỳ thật… Kỳ thật y vẫn rất lo lắng cho hồ ly Phương Khinh Trần kia.
Tiểu tử kia người thì quật cường, tính khí lại quái, bị hại bị tội cũng không chịu ra tiếng, mà hiện tại trên người vừa thương vừa độc, không lâu trước còn bị chút đả kích, vẫn không thuận lắm. Cho dù biết rõ Phương Khinh Trần chạy tới bái phỏng y, chưa biết chừng là có ý đồ xấu, lại ít nhiều vẫn không muốn Phương Khinh Trần ở Yên kinh gặp phải chuyện không thoải mái gì nữa.
Nhìn Dung Khiêm có phần cảm động, rồi lại cố gắng không muốn cảm động ra vẻ, Yên Lẫm càng thấy buồn cười gấp bội. Nghĩ lại thì thời điểm Dung tướng ở trước mặt y vụng về không thể bố trí phòng vệ, tự nhiên biểu lộ tính tình thật càng ngày càng nhiều, sự bí hiểm trầm ổn trấn định dĩ vãng lại càng ngày càng ít.
Dung tướng như vậy ôi…
Không dưng chỉ cảm thấy gió mát ùa vào lòng, khoan khoái một hồi. Yên Lẫm đứng lên, đẩy xe lăn từ từ tản bộ giữa trăm hoa, cười nói: “Dung tướng hiện giờ yên tâm, không còn cần ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày thay ta nhọc lòng lo nghĩ rồi chứ?”
Dung Khiêm ho khan một tiếng, sắc mặt lại hơi ửng đỏ, kỳ thật mấy ngày gần đây, tâm tư y nặng nề, cố nhiên là bởi vì Phương Khinh Trần sắp đến, nhưng ít nhiều cũng có chút tạp niệm khác, chẳng qua những việc này… Khụ… không liên quan đến thẳng thắn, không liên quan đến tín nhiệm, dù sao cũng tuyệt đối không tiện nói với Yên Lẫm lắm.
May mà lúc này Yên Lẫm đẩy xe lăn ở phía sau, không nhìn thấy sắc mặt Dung Khiêm, cũng chưa hề phát giác có gì không đúng, chỉ nhẹ nhàng tán gẫu với y, lại nói đôi chút chuyện hoàng tử hay khóc như thế nào, ngủ không yên thế nào thế nào, khiến y vất vả thế nào thế nào.
Dung Khiêm nghe vậy chỉ cười nhẹ, khe khẽ cười đáp: “Ngươi trước kia còn phiền phức hơn nó, ta cả ngày đều phải ôm ngươi, hơi lỏng tay là gào khóc ầm ĩ. Tội nghiệp ta đừng nói là phê duyệt tấu chương, ngay cả vào triều lý chính cũng chẳng dám buông ngươi ra. Bên này cùng cả triều văn võ thảo luận quốc sự, bên kia ngươi đã tè đầy người…”
Yên Lẫm nghe mà đỏ mặt, trong lòng lại không tin mình hồi nhỏ có thể bất hảo như thế lắm. Chẳng qua việc này cũng chỉ có thể do mình Dung Khiêm tùy tiện nói, lại không tìm ra người nào để đối chất với y, đành cười gượng đôi tiếng, kiên trì coi như không nghe thấy rồi thôi.
May mà Dung Khiêm cũng rất nể mặt y, không nhiều lời những chuyện chê cười của anh chủ hùng quân lúc nhỏ nữa, chỉ dông dài dặn dò y chăm sóc hài tử như thế nào.
Yên Lẫm im lặng nghe nhân vật cái thế từng nắm trong tay một quốc gia, hiện giờ lải nhải dục nhi kinh với y, trong lòng ôn nhu.
Năm đó trong Yên cung sát khí nơi nơi, Dung Khiêm không thể không thời thời bảo vệ bên cạnh, mọi việc tự lực mà làm, vừa làm cha vừa làm mẹ, còn phải làm bà mụ làm lão sư, hiện giờ quốc gia an khang, trong cung suôn sẻ, những việc nhỏ nhặt như chăm sóc hài tử này, đâu cần Hoàng đế y tự mình làm.
Song cứ thế lẳng lặng lắng nghe, tưởng tượng rất nhiều năm trước, Dung Khiêm chính là như vậy, từng chút bảo vệ y chu toàn, che chở y lớn lên, đôi tay có thể cầm bút phê càn khôn, cầm kiếm vệ giang sơn kia, vụng về thay tã cho y, cho uống sữa, vỗ về y, dỗ dành y, để y ngủ, dần dần từ vụng về đến thuần thục, mỗi một chi tiết thậm chí đều có thể nhớ rõ ràng đến hôm nay.
Vì thế hùng tâm hào tình của đế vương, đều chậm rãi mềm mại thành nước mùa xuân trong gió mát trăm hoa này.
Dung Khiêm nói cả buổi, không nghe y ừ hữ gì, bất giác quay đầu nói: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Yên Lẫm cố định nhìn y, cười nhu hòa, nhẹ nhàng nói: “Ta đang nghe, Dung tướng, tuy ta không nói chuyện, nhưng mỗi một chữ ngươi nói, ta đều đang nghe, ta đều ghi nhớ.”
Dung Khiêm thấy vẻ mặt y nhu hòa lạ thường, trái lại hơi ngớ ra, chợt cười: “Quên đi, con người ấy mà, không nhận già không được, người vừa già là lải nhải lắm chuyện, thời nay đã khác ngày xưa, những việc này ngươi vốn cũng chẳng cần nghe nhiều nhớ nhiều.”
Yên Lẫm ảm đạm, nhìn thân thể có phần bệnh cốt rã rời ngồi trên ghế này, nghĩ giọng điệu kèm ý cười tự giễu đã già nhàn nhạt kia, trong lòng chua xót.
Dung tướng của y, đem tất cả quang hoa, tất cả thanh xuân, tất cả tốt đẹp suốt đời, hao hết vì y.
“Dung tướng, ngươi nói đi, ta muốn nghe. Toàn bộ quãng thời gian ngươi và ta sống chung, toàn bộ những chuyện ngươi đã làm vì ta, ta đều mong ngươi có thể nói nhiều hơn. Phàm những chuyện ta nhớ được, ngươi nói nhiều một hai lần, ta có thể nhớ càng rõ hơn, những chuyện ta không nhớ không biết đó, ta càng mong ngươi có thể nói mấy lần, ta về sau cũng sẽ vĩnh viễn không quên.” Dung Khiêm tươi cười nhìn y một cái: “Nói bậy bạ gì thế, chẳng qua là chút chuyện nhà chuyện cửa, vặt vãnh thường ngày, ai có thời gian rỗi rãi mà nhớ, có khí lực rảnh rang kia để mà nhiều lời, ta…”
Một câu còn chưa nói xong, chợt thấy phía trước có một thái giám rảo bước đến, vẻ mặt vội vàng, trong lòng thoáng tính thời gian, âm thầm sáng tỏ, liền ngừng câu chuyện.
Thái giám kia đến trước mắt, thi lễ cúi lạy: “Bệ hạ, Phong công tử dẫn theo một người lạ, kiên trì muốn vào cung thăm Dung tướng, lại không chịu nói rõ thân phận người tới, cấm vệ ở cửa cung không dám tùy tiện thả qua, hiện giờ đang ở ngoài cung chờ chỉ.”
Yên Lẫm hít sâu một hơi, tuy là một đời đế vương, cũng bất giác ẩn ẩn có chút khẩn trương.
Lúc này Dung Khiêm ngược lại mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay y: “Chẳng qua là hai con mắt một cái miệng, không hề khác biệt gì chúng ta, khỏi cần để ý thái quá.”
Yên Lẫm mỉm cười, lúc này mới cảm thấy tâm thần thả lỏng, dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Dung Khiêm: “Có cần đại lễ chờ đón?”
“Không cần, y vì việc tư mà đến, chỉ thăm ta rồi đi, không phải gióng trống khua chiêng.”
Yên Lẫm gật đầu, nhàn nhạt ra lệnh: “Mời Phong công tử dẫn bằng hữu vào cung, tất cả các trạm gác dọc đường không được ngăn cản, trẫm ở đây chờ đón khách quý.”
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
10 chương
15 chương
21 chương
149 chương
18 chương
31 chương