Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 451 : Tự tìm phiền não

Dung Khiêm một mình ngồi dưới đại thái dương, bên người bách hoa nở rộ, mùi thơm ngát phả đến, tâm tình y lại càng buồn bực, một tay chống cằm, rầu rĩ than hết tiếng này đến tiếng khác. Yên Lẫm lặng lẽ đến gần, xa xa nhìn người biếng nhác có phần vô thú đang ngồi một mình giữa hoa kia, trong lòng vừa lo lắng vừa bất an. Do Lạc Xương vừa mới sinh non, lại là khó sinh, thân thể bị thương khá nặng, tâm tình cũng cực kỳ đau khổ, cho nên đã nhiều ngày, Yên Lẫm đại đa số thời gian đều phải ở lại Cam Tuyền cung bầu bạn với nàng, cũng trông nom hài tử vừa đến nhân thế chưa bao lâu kia của mình. Mấy ngày nay thời gian y có thể ở lại bên cạnh Dung Khiêm quả thật không nhiều, nhưng sao mới mấy hôm không sớm chiều bầu bạn, cảm xúc của Dung tướng đã tụt giảm như vậy? Nghe Thanh Cô lén đến báo tin, dường như mấy đêm nay, Dung tướng như là ngủ còn không yên hơn mình trước kia. Vừa nghĩ điều này, chân mày Yên Lẫm nhíu sâu. Chứng mất ngủ của bản thân y chẳng dễ dàng gì mới khá được hơn một nửa, nếu như lại nhọc Dung Khiêm phải cùng bệnh như nhau, bảo y làm sao an tâm được. Sau ngần ấy năm chịu giày vò, y rất minh bạch nỗi khổ khi đêm đêm không thể ngủ. Trong lòng rối rắm như vậy, dù là đại thành công trên triều chính và quân sự, đại hoan hỉ do được ái tử, cũng nhạt cả đi. Y đứng xa xa, ngơ ngác nhìn Dung Khiêm, cho đến khi một cơn gió lạnh kéo đến, hoa lá lay động, y sam trên người Dung Khiêm cũng bị thổi bay phất phơ. Yên Lẫm vội vàng sải bước đến, tiện tay tháo áo choàng của mình, nhẹ nhàng khoác thêm cho Dung Khiêm, nhẹ giọng nói: “Tuy nói nên thường ra phơi nắng, nhưng quần áo vẫn phải thêm vài kiện.” Dung Khiêm cảm thấy khá bất đắc dĩ vì thân thể yếu đuối hiện giờ, ngẩng đầu mỉm cười với Yên Lẫm: “Lúc này sao không ở bên Lạc Xương? Hơn nữa, sao ngươi bỏ được tiểu hoàng tử của mình xuống.” Yên Lẫm cười, đẩy xe lăn đến trước chiếc bàn đá, bản thân ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, ngưng mắt nhìn Dung Khiêm: “Dung tướng, ta đã năm ngày rồi không đến.” Dung Khiêm cười gật đầu: “Lạc Xương lần này khổ nhiều, tuy rằng mẫu tử vẫn bình an, ngươi cũng phải bầu bạn. Những quốc sự đó, cũng không thể lầm lỡ. Ngươi làm sao có thời gian đến đây. Hài tử kia nhìn không khác ngươi hồi nhỏ là mấy, ta cũng thích lắm, chỉ là thân thể ta không tốt, không tiện đi thăm thường xuyên.” “Dung tướng, mấy ngày nay ta tuy không cách nào đến đây, trong lòng ta lại chưa từng quên ngươi.” Yên Lẫm nói rất trịnh trọng. Dung Khiêm bật cười: “Việc này là đương nhiên, dù là khi ta bị thương nặng, ngươi luôn bầu bạn bên cạnh ta, cũng không thể nói là ngươi không quan tâm Lạc Xương. Chúng ta đều là những người chí thân mà ngươi coi trọng. Chỉ là thời gian của người ta có hạn, luôn chỉ có thể phân cho người cần nhất.” Yên Lẫm nghiêm túc nhìn y, ánh mắt có quan tâm, có áy náy, lại còn có chút tức giận ẩn ẩn: “Ngươi đã biết, ngươi là người chí thân chí trọng của ta, có việc tại sao không chịu cho ta biết?” Dung Khiêm cười khổ. Thanh nha đầu càng ngày càng không nghe lời, lại dám lén đi cáo trạng y. “Dung tướng, ngươi từng nói, về sau chúng ta có chuyện gì, đều phải thản nhiên cho biết, không thể lừa dối. Nhưng trong lòng ngươi có việc, lại chẳng chịu nói gì hết. Tự mình ngày ngày sầu muộn ưu phiền, ăn không ngon, ngủ không yên, lại còn không cho người nói cho ta biết, ngươi…” Yên Lẫm càng nghĩ càng buồn bực: “Ngươi một mình phiền não, ta không thể san sẻ, ngươi ở đây rầu rĩ, ta lại không hay biết gì mà hưởng thụ niềm vui một nhà sum họp? Dung tướng, ngươi làm như vậy, trí ta ở chỗ nào? Nếu như ngươi vì việc phiền lòng gì mà thương tổn thân thể, ngươi bảo ta thế nào…” Ngữ khí của y rất không vui, trong ánh mắt cũng cực kỳ lo lắng. Y hận, không phải Dung Khiêm có chuyện gì giấu y, mà là Dung Khiêm có phiền não, y lại không phát giác sớm nhất. Y chỉ lo tự mình cao hứng, lại không thể góp sức khi Dung Khiêm có tâm sự. Dung Khiêm biết tâm tư y xưa nay rất nặng, tất nhiên không chịu để y tiếp tục nghĩ ngợi lung tung nữa, cười khổ nói: “Không nghiêm trọng như vậy đâu. Ta chỉ có chút phiền não vặt, khi đó ngươi lại cao hứng như vậy, ta không muốn ảnh hưởng hưng trí của ngươi, cho nên định chờ sau khi ngươi tận hứng lại nói với ngươi. Kỳ thật hôm nay cũng đến thời hạn cuối cùng rồi, cho dù ngươi không đến tìm, ta cũng phải đến cho ngươi biết.” “Thời hạn?” Yên Lẫm thấy rất khó hiểu: “Rốt cuộc là chuyện gì?” Dung Khiêm thở dài: “Phương Khinh Trần đến Yên quốc rồi.” “Phương Khinh Trần? Sở quốc Phương Khinh Trần?” Yên Lẫm ngạc nhiên. Dung Khiêm càng bất đắc dĩ: “Ôi, còn có Phương Khinh Trần thứ hai sao?” “Thám tử của chúng ta chỉ nghe ngóng được y rời khỏi Tần quốc, đã mất tích, lại không biết y…” Yên Lẫm nhíu mày. “Y đến Yên quốc để làm gì?” Dung Khiêm thầm thở dài trong lòng, nhưng những việc này liên quan đến nội tình Tiểu Lâu, y lại không thể nói thật. Nghĩ những điều này, Dung Khiêm liền cảm thấy đầu phình to. Thật sự không phải y không muốn tận nghĩa chủ nhà, chỉ thật sự chẳng an tâm, trời biết Phương Khinh Trần sau khi gặp Yên Lẫm sẽ làm chuyện gì. Phương Khinh Trần lại chẳng phải Phong Kính Tiết có thể so sánh, Phong Kính Tiết tối đa là lời mặn lời nhạt, liếc Yên Lẫm mấy cái, miệng kích thích một chút rồi thôi, nhưng thủ đoạn làm việc của Phương Khinh Trần… Dung Khiêm chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy lạnh cả người. Yên Lẫm không giống Dung Khiêm, lòng như lửa đốt, nhớ tới nhân vật trong truyền kỳ kia, trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ phức tạp. Yên Lẫm với Phương Khinh Trần đương nhiên không thể có hảo cảm gì. Nếu không phải người này toàn lực ủng hộ Tần Húc Phi hồi quân về Tần quốc, không chừng Yên quân của y đã chia cắt Tần quốc thành công, nếu không phải người này dẫn kỳ binh xông ra, không chừng liên quân ba nước đã thành công mai phục giết chết Tần Húc Phi. Hiện tại, tuy nói Yên quốc vẫn đang là kẻ đắc lợi duy nhất trong bốn quốc gia xuất binh là Ngô Vệ Trần Yên, nhưng nghĩ vốn có thể được nhiều lợi ích hơn, Yên Lẫm ít nhiều vẫn có phần không cam lòng. “Phương Khinh Trần đến Yên quốc ta là có mưu đồ gì?” “Y đến Yên quốc là việc tư, không liên quan đến thiên hạ đại cục, quốc gia đại sự, ở lại đây tối đa cũng một hai ngày thôi.” Dung Khiêm than thở. Làm y đau đầu không chỉ là tên Phương Khinh Trần cực đoan tùy hứng còn thích bao che khuyết điểm kia, đế vương tâm cơ thâm trầm mình một tay dạy dỗ này cũng khiến y nhọc lòng như thế. Cho dù y có thể khuyên được Phương Khinh Trần không lo chuyện bao đồng ra mặt báo thù thay y, vạn nhất Yên Lẫm tự cho là thông minh, giở trò với Phương Khinh Trần, ai còn dám trông mong Phương Khinh Trần lòng dạ rộng lượng đến mức tuyệt không trả thù? Yên Lẫm trước nay đã chả phải Chúa lấy đức báo oán gì, đừng nói âm thầm ghi hận Phương Khinh Trần không phải một hai ngày, cho dù hai bên không hề có khúc mắc, chỉ bằng năng lực, uy vọng, thanh danh của Phương Khinh Trần, cùng với địa vị chính trị ở Sở quốc, không công đưa đến trước mặt, làm sao nhịn được không sử tâm nhãn, động tâm cơ, muốn nắm trong tay lợi dụng một chút. Ôi, dạy tiểu hài tử đến quá thông minh, quá độc lập, quá tự chủ, cũng không phải toàn là chuyện tốt mà. “Phương Khinh Trần lúc này đang ở đâu?” Dung Khiêm ngẩng đầu nhìn mặt trời: “Tính giờ, lúc này hẳn y đã vào kinh. Phong Kính Tiết đã ra cung đón y, ta đoán cửa cung bên kia rất nhanh chóng sẽ có thể được truyền báo.” Dung Khiêm cũng có phần hối hận vì trước kia đã không kiên trì dọn về phủ quốc công của y. Nếu ở trong phủ đệ của mình, hoàn toàn có thể tự mình lén tiếp đãi bằng hữu, không cần phải mạo hiểm để Yên Lẫm và Phương Khinh Trần gặp nhau. Nhưng hiện tại y ở trong cung, người bên ngoài ra vào cực không thuận tiện, cho dù với đặc quyền Phong Kính Tiết lúc này được hưởng, cũng chẳng thể tùy tiện dẫn một người lạ hoắc, nhấc chân là vào cung được. Đương nhiên không phải Phương Khinh Trần không có bổn sự lén lút vào cung, chẳng qua người nọ nào chịu thiệt như thế, hại y hiện giờ muốn không nói rõ với Yên Lẫm cũng không được. Nhân vật quan trọng như Phương Khinh Trần lại đã đến Yên quốc, lại đã vào Yên kinh, lại ngay lập tức sẽ vào cung, trên tay mình chưa nhận được một chút tin tức, Dung Khiêm thân tàn thể bệnh, vây trong cung lại nắm rõ việc ẩn mật này như thế, thật không biết Dung Khiêm trong tối còn nắm giữ bao nhiêu lực lượng, rồi làm sao có thể dễ dàng đi qua cung cấm mà truyền tin tức. Nếu là trước kia, dù Yên Lẫm tin trọng để ý Dung Khiêm hơn, thình lình nghe tin tức thế này, bản năng thân là đế vương, vẫn sẽ rất tự nhiên đi thiết tưởng đến phương diện kia. Nhưng hiện giờ, tuy trong lòng kinh ngạc, tâm tư hỗn loạn, y lại chưa từng có mảy may suy nghĩ liên quan đến bất cứ nghi kỵ lo ngại mặt trái nào, đầy lòng chỉ nghĩ đứng trước Phương Khinh Trần, nên có an bài như thế nào. Giây lát, trong lòng đã chuyển mười mấy ý nghĩ, đang do dự không xong, chú mục thấy Dung Khiêm dáng vẻ đăm chiêu ủ dột như vậy, lại bất giác cười, bỏ hết một bụng tâm tư thâm trầm kia qua bên. “Dung tướng, ngươi chính là vì việc này mà rầu rĩ à?” Vốn có thể xem như sự kiện chính trị cực lớn, nhưng không biết vì sao, cười khẽ mà nói chuyện với Dung Khiêm như vậy, tâm tư Yên Lẫm cũng hóa thoải mái. Dung Khiêm cười khổ: “Ta không nên rầu rĩ sao?” “Dung tướng ngươi từng nói, ngươi và Phương Khinh Trần là bằng hữu, lần này y đến, ngươi rất không muốn ta và y có xung đột, phải không?” Dung Khiêm thở dài gật đầu. Yên Lẫm lắc đầu thở dài, trong giọng điệu kèm chút ý cười, kèm chút oán giận: “Dung tướng, ngươi chính vì việc này mà tự tìm phiền não, vẫn không chịu cho ta biết?”