Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 117 : Kinh nhiễu

Lư Đông Ly sau khi trở về, cùng chúng tướng đạt thành nhận thức chung, đối với chuyện lần này y làm ở phủ Tổng đốc, y dùng thủ đoạn gì điều quân nhu vũ khí đến, đều không thể tuyên truyền, tất cả binh lính từng tham dự đều nhận được mệnh lệnh, không thể nói ra việc này. Bất quá, rốt cuộc lắm người nhiều miệng, rốt cuộc những người đã trải qua đợt mạo hiểm này đều vừa hưng phấn vừa tự hào, người người cảm thấy, có thể làm cho quân đội được đủ vũ khí, phân công lao này họ cũng may mắn dính được đôi chút. Cho dù không phải cố ý nói ra nhưng trong các cuộc trò chuyện chung quy sẽ lộ ra một chút. Dần dà, giữa toàn quân đã bắt đầu truyền lưu chân tướng sự việc. Mà về Lư Đông Ly vì chịu trách nhiệm cho sinh mạng binh lính, vì tranh thủ đủ vũ khí cho quân đội, đã đánh bạc tính mạng để làm chuyện này như thế nào, cả quá trình lại mạo hiểm nhường nào, lại trải qua bao nhiêu khúc tích, sau khi qua miệng bao người và thêm vào bao nhiêu tình tiết hư cấu trong đầu những người đơn thuần, toàn bộ sự kiện đã bị truyền đến vô cùng kỳ diệu. Lư Đông Ly lẫm liệt đại nghĩa, đại trí đại dũng, gặp nguy không loạn, quả cảm quyết đoán, đều bị thổi phồng tới cực đỉnh, cho dù là bản thân Lư Đông Ly chợt nghe câu chuyện như vậy, cũng tuyệt đối không thể nghĩ đến mình. Vốn ấn tượng trong quân với Lư Đông Ly đã cực kỳ tốt, trải qua chuyện này, các binh sĩ càng cảm thấy y không phải Nguyên soái cao cao tại thượng, mà là người chân chính để tâm sinh tử của mọi người, là người đáng để họ tín nhiệm, họ đi theo. Dưới tình huống Lư Đông Ly không hay biết, uy vọng của y trong quân đội đã tăng vọt hơn bao giờ hết, quân tâm hướng về, thậm chí so với Phong Kính Tiết còn chỉ hơn không kém. Trong thời gian này, đám binh lính mỗi khi tụ tập một chỗ, đều thích nói chuyện này. Những thân binh ngày đó từng cùng Lư Đông Ly vượt nguy nan tại phủ Tổng đốc và những binh lính từng cùng Vương Đại Bảo Tiểu Đao biết rõ chân tướng, tham gia diễn kịch, trong diễn tập toàn bộ biểu diễn nhịp nhàng ăn khớp theo kịch bản lời thoại của Phong Kính Tiết, càng thích rảnh rỗi tụ tập khoe thành tích với nhau. Người này nói, chúng ta ở phủ Tổng đốc nguy hiểm biết mấy, người kia bảo, chúng ta suốt đêm học kịch bản vất vả bao nhiêu. Người này nói, chúng ta đối mặt với ba tầng trong ba tầng ngoài phủ Tổng đốc, hơn vạn đại quân, nửa bước không lùi, thề chết đi theo Lư nguyên soái, người kia bảo, chúng ta vì diễn vở kịch này thiên y vô phùng, hai ngày hai đêm không ăn không ngủ, tập cả trăm lần, bấy giờ mới có thể hoàn mỹ lừa Tô Lăng. Tóm lại, số liệu song phương báo ra càng ngày càng khoa trương, càng ngày càng thiếu cơ sở tin tưởng, nhưng chẳng ai cảm thấy có gì không đúng, cũng chẳng ai biểu hiện một chút hoài nghi, mọi người càng nói càng hưng phấn. Người này nói, Tô Lăng kia tuy nói là anh vợ Lư đại nhân, nhưng ngay cả một ngón tay Lư nguyên soái cũng không bằng. Nhìn Lư nguyên soái, đối mặt với uy hiếp bức bách của trên từ Tổng đốc dưới đến một thị vệ, kiên định cỡ nào, nhưng hắn thì sao, vừa nghe việc này người cũng nhũn cả ra, khi bị gọi tới khuyên Nguyên soái của chúng ta thả Tổng đốc, thanh âm lúc nói chuyện cũng chẳng thành điệu. Người kia bảo, họ Tô này quả thật rất hèn nhát, lúc bị Phong tướng quân của chúng ta đánh, kêu la rất khó nghe… Khi nói đến đây, bầu không khí náo nhiệt chợt im ắng. Không biết là ai nói một câu: “Nói đến thì hắn chung quy cũng là anh vợ Lư nguyên soái, Phong tướng quân làm như vậy, Lư nguyên soái không giận chứ?” “Nguyên soái từng nói là không giận, có điều khi biết việc này, dường như thật sự không cao hứng lắm đâu.” “Đúng rồi, Tiểu Đao, Phong tướng quân về việc này, có giải thích với Lư nguyên soái chưa?” Tiểu Đao khó hiểu nhíu mày: “Nói đến cũng lạ, mấy ngày nay ta theo sát bên cạnh Phong tướng quân, vẫn thấy y cùng Lư nguyên soái nói nói cười cười, nhưng chuyện lớn như vậy lại không ai đề cập một câu. Ta cũng từng nhắc nhở Phong tướng quân, người ta nói cho cùng là thân thích, dù thế nào cũng phải giải thích một chút, nhưng Phong tướng quân chỉ uể oải đáp, Lư nguyên soái nhất định sẽ tín nhiệm ta, nếu ta vẽ vời, há không phải tỏ ra y là người đa tâm.” Gã không rõ nguyên cớ mà gãi gãi đầu: “Nói đến thì ta vẫn không hiểu, loại chuyện này sao có thể ngay cả một câu giải thích cũng bớt. Đại Bảo, ngươi vẫn đi theo Lư nguyên soái, với việc này y có nói gì không?” Vương Đại Bảo vẻ mặt cũng mù tịt: “Nguyên soái cũng chưa từng đề cập một câu, trái lại ta đã thay Phong tướng quân lo lắng, có một lần vòng vo nhắc tới việc này, còn khẽ oán trách Phong tướng quân một câu, nói y cho dù đánh người có lý hơn nữa, cũng không nên không giải thích câu nào, chẳng ngờ Nguyên soái đột nhiên nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng nói, y biết ta nhất định sẽ tín nhiệm y cho nên mới làm như vậy, cần gì giải thích nhiều.” Mọi người mê hoặc khó hiểu mà ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, việc này, cái gì mà ngươi tin ta ta tin y, ngươi biết ta biết, thật sự chẳng thông nổi, hoàn toàn không hợp nhân tình thế cố bình thường. Qua cả buổi, mới có người đè giọng xuống cực thấp cực nhỏ nói: “Các ngươi nói, có khi nào những lời đồn đó là thật. Tuy nói anh vợ là rất thân, bất quá, nếu như quan hệ của họ càng thân hơn, vậy tự nhiên nói đánh là đánh, cũng không cần thiết vì chuyện giải thích mà lo lắng.” “Nói như vậy lại thật sự có đạo lý nha.” “Đúng vậy, nói không chừng chính là như vậy đấy…” Theo đề tài vừa chuyển, không khí thảo luận lại náo nhiệt hẳn lên. Bất quá lần này họ đã tỉnh táo hơn rất nhiều, vừa nói vừa không ngừng có người ngẩng đầu dòm chừng bốn phía, để phòng lại bị đương sự đụng phải. Cách chỗ họ không xa, trên một nhánh vĩ đại của gốc đại thụ cành lá um tùm che chắn, Phong Kính Tiết đang nhắm mắt ngủ chợt mở mắt, tiện tay tháo hồ lô rượu bên hông, uống một ngụm nước sôi. Ôi, bất kể qua bao nhiêu năm, tật xấu thích nói chuyện thị phi riêng tư sau lưng người của thế nhân, vĩnh viễn không sửa. Bất quá, việc này cũng không có gì là không tốt, đã có trợ giúp tăng cường hình tượng và uy vọng của Lư Đông Ly trong lòng quân đội, mình cứ coi như không biết đi, chỉ cần có thể giấu được vị Đại nguyên soái kia là được rồi. Về phần đồn đãi phương diện khác, thôi thôi thôi, chuyện kiểu này càng chùi càng đen, cứ xem nó không tồn tại, người ta truyền mệt rồi tự nhiên sẽ không truyền nữa. Y ung dung cười cười, treo hồ lô rượu lại hông, vươn vai, hai tay gối sau đầu, uể oải mà lại vô hạn thỏa mãn nhắm mắt, chuẩn bị ngủ tiếp. Có lẽ là thân vào trong mộng, có lẽ giấc mộng kia rất rất đẹp, cho nên vẻ mặt y an tường dị thường, cho nên bên môi y trong lúc vô ý đã lộ ra nụ cười đặc biệt ấm áp. Trong mộng, nên có một người cùng y sóng vai đồng hành, giữa người đó và y, không cần giải thích, không tồn tại ngờ vực, không có hiểu lầm, thân mật khăng khít như là cùng một người vậy. “Kính Tiết, học sinh ngoan như cậu sao gần đây cũng lười giống A Hán vậy, hở chút là tìm chỗ lười biếng đánh một giấc?” Trong đầu bỗng xuất hiện thanh âm khiến Phong Kính Tiết buồn bực nhíu mày: “Trương Mẫn Hân, có phải cô cả ngày ăn no rảnh đến phát sợ, ta lại chẳng phải A Hán, không có hứng thú làm chuột bạch cho cô quan sát.” “Nói gì thế? Luận văn của tôi đã kết thúc, hiện tại có hàng đống thời gian rảnh rỗi, đương nhiên phải quan tâm tiến độ học tập nghiên cứu của bạn bè một chút. Cậu không vì tình yêu vĩ đại với bạn học đó của tôi mà cảm động sao?” Nhiều lúc không thể không bội phục Trương Mẫn Hân, có thể dùng giọng điệu khoa trương, đem sự tình đơn giản nói đến buồn nôn vô cùng. Phong Kính Tiết cười lạnh: “Được rồi, ta không phải loại đần độn thiên tài đến mức thiên lý bất dung, lại còn lười nhác đến độ khiến người giận sôi như A Hán, tình yêu bạn học đó của cô, vẫn xin tận tình trút lên người y đi.” “Tôi đương nhiên quan tâm A Hán nhất rồi, nhưng mà cậu đừng quên, trọng tâm sinh hoạt của cậu ta, thuần túy là ăn ngủ ngủ ăn, sinh hoạt gần đây của đời này, hoàn toàn là đơn giản khoái hoạt như heo, cho dù là người kiên nhẫn như tôi cũng chẳng thể cả ngày nhìn cậu ta không ngừng ăn ăn ngủ ngủ, ít nhiều vẫn phải quan tâm các bạn khác…” Tiếng cười đùa khá thấp truyền đến, “Huống chi, trên người cậu lại xảy ra chuyện thú vị như vậy.” “Ta đời này chẳng qua là một tiểu nhân vật, có thể có chuyện gì thú vị. Muốn xem đại sự kiện phong vân biến ảo thì đi tìm Tiểu Dung với Khinh Trần ấy.” Phong Kính Tiết không hề tức giận. “Đại sự trong mắt chúng ta, cùng đại sự trong mắt những thế nhân bình thường này, phải hoàn toàn bất đồng chứ. Trò Phong, cậu không nên coi tôi là một tục nhân.” Trương Mẫn Hân nghiêm trang nói, “Theo tôi thấy, những đề tài truyền lưu trong quân đội các cậu đó, không phải vui hơn nhiều mấy chuyện quốc hưng quốc diệt kia sao?” Phong Kính Tiết chầm chậm nghiến răng, chẳng trách, sở dĩ nữ đồng nhân cuối cùng và cũng điên cuồng nhất trong lịch sử này bỗng nhiên phát sinh hứng thú với y, quả nhiên là bởi mấy lời đồn nhàm chán đó. Y ở đây buồn bực, Trương Mẫn Hân lại càng hưng trí bừng bừng: “Tuy nói đó là lời đồn, nhưng mà không có lửa làm sao có khói, chưa chắc không có nguyên nhân. Các cậu cả ngày cùng một chỗ, cả đêm không rời nhau, ngủ cũng chung một giường, cho dù không có ý đó, từ từ có chút tình cảm và xúc động xa lạ cũng là có thể lý giải mà. Tuy rằng tôi thấy những vấn đề các cậu thảo luận đều rất bình thường, nhưng cùng nhau nói, cùng nhau cười, cùng nhau sầu lo vấn đề cùng kiểu, cao hứng vì một sự tình cùng kiểu, tình cảm cộng minh như thế, việc này, cậu thật sự không cảm thấy có cảm giác mới lạ gì à…” Khốn kiếp. Phong Kính Tiết chửi tục trong lòng, âm thầm quyết định, về sau buổi tối khi ở cùng Lư Đông Ly, nhất định phải nhớ dùng niệm lực che sự giám thị của hệ thống chủ trong Tiểu Lâu, dù lòng dạ vô tư cũng quyết không thể cho phép nữ nhân này xâm phạm riêng tư như thế. Đáng tiếc là Trương Mẫn Hân với sự khó chịu của y lại như không hề phát giác, cười mỉm nói: “Cậu thật sự không có cảm giác à? Bất quá cho dù cậu không có cảm giác, chưa chắc y cũng không có cảm giác, khả năng y đã sớm có tâm ý không bình thường với cậu, cậu ngoại hình anh tuấn cao lớn như vậy, vừa văn võ song toàn, vừa đáng tin, vừa tốt với y như vậy, y không thích cậu, đó là y không bình thường. Là y yêu cầu cậu ngày ngày cùng y nghiên cứu quân vụ, ngày ngày bên nhau dạy y binh pháp, cách làm này trực tiếp khiến thời gian tiếp xúc giữa hai người gia tăng mạnh, cậu không thể không mỗi đêm ngủ trên giường y. Nếu nói y một chút tư tâm cũng không có, quả thật chẳng ai tin. Cho dù y tự cho là không có tư tâm, biết đâu trong tiềm thức lại có, chỉ là bản thân không biết đó thôi, biết đâu một ngày kia, gặp phải chuyện gì, tỷ như cậu xảy ra chuyện, y có nguy hiểm này nọ kia, nguyện vọng ẩn mật trong lòng y sẽ bộc lộ ra, y mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra y đã yêu cậu từ rất lâu rất lâu rồi, sau đó y sẽ hối hận, bởi vì không rõ tâm ý của mình mà cứ thế chôn vùi quãng thời gian tốt đẹp, về sau không thể nào tìm lại nữa…” Trương Mẫn Hân giống như không hề cảm thấy Phong Kính Tiết không vui, nói càng lúc càng hăng say, càng lúc càng hưng trí, như thể nước Hoàng Hà cuồn cuộn không dứt. Phong Kính Tiết nhắm mắt, cắn răng, nhịn, nhịn, nhịn, chung quy không nhịn được nữa, chế giễu: “Chẳng trách nói cô đọc quá nhiều tiểu thuyết đam mỹ, tình tiết này quả nhiên mở miệng là ra. Ta thấy, không chừng y đã sớm ham muốn thân thể ta, chỉ là không dám nói ra, bèn dùng lý do quang minh chính đại giữ ta lại bên cạnh, mỗi ngày có thể thân cận ta, cùng đi cùng dừng, cùng phòng cùng ngủ, ta ngủ thật an tâm, ăn thật vui vẻ, tội nghiệp y ngày ngày bị dục vọng thân thể và khát vọng nội tâm tra tấn, nhưng lại sợ một khi biểu lộ, sẽ bị ta xem thường, sẽ vĩnh viễn mất đi ta, cho nên đành phải khốn khổ kiềm chế, giả bộ chính nhân quân tử, một lòng vì nước đối mặt với ta…” “Đúng vậy đúng vậy…” Trương Mẫn Hân lớn tiếng reo hò, “Xem ra truyện đam mỹ cậu biết cũng không ít nha, mấy đoạn kinh điển như vậy mở miệng là ra.” Phong Kính Tiết tức đến gần hộc máu, đây là ta biết sao, là cô cuồng mê truyện đam mỹ, mỗi ngày lảm nhảm bên tai đám bạn học chúng ta, khiến chúng ta sau khi chịu đựng vô số tra tấn *** thần, bị miễn cưỡng truyền thụ. Y vừa tức vừa hận, động thân từ trên cây nhảy xuống. “Cậu đi đâu thế.” “Đi tìm Lư Đông Ly, chứng thực triệt để tính chân thật của lời đồn chết tiệt này, cho cô cũng chết tâm, tránh cho đồ điên nhà cô vì chuyện nhàm chán này mà cả ngày đến phiền ta.” Y vừa bước đi vừa căm giận đáp. “A a a…” Trương Mẫn Hân bắt đầu rít lên, “Cậu chứng thực thế nào, chẳng lẽ đi tìm y nói rõ, xem phản ứng của y, hay là vỗ vai chỉ mũi y nói, Lư Đông Ly, ngươi khai thật đi, có phải ngươi thích ta? Hoặc giả trực tiếp bước đến ôm y hôn một cái, sau đó thông qua phản ứng bản năng chân thật của thân thể y dưới tình huống đột nhiên này để phán đoán tình cảm của y với cậu? Hoặc là…” Phong Kính Tiết không thể nhịn nữa, dùng một loại niệm lực cường đại cơ hồ chấn thương thân thể đại não thần kinh của y, điên cuồng rống lên: “Cô câm miệng cho ta.” Sau đó bởi vì đầu bị chấn đau không chịu thấu, không thể không hai tay ôm đầu, rên rỉ kêu thảm.