Sẽ chết rất nhanh, là bởi vì việc này sao? Phong Kính Tiết lãnh nhãn nhìn bốn phương tám hướng, vô số Trần quân đột nhiên tuôn ra. Nhiều lần tác chiến, Mạc Sa tộc đều phối hợp với họ không ngừng tập kích lương đạo của Trần quân. Một nhánh quân đội đi ngang qua sa mạc, tuyến tiếp viện kéo dài và rất khó duy trì trong bão cát, nhược điểm rõ ràng như vậy, bất cứ một nhà binh pháp nào cũng không thể vứt bỏ cơ hội tiến công. Lần này Trần quân dùng tám vạn nhân mã đến công, nhân thủ dư dả, sau khi đã nếm ngần ấy lần thua thiệt, nếu không tăng cường phòng vệ tuyến tiếp viện, đó mới thật sự là việc lạ. Cố ý lấy xe lương bày cạm bẫy, dụ dỗ người cướp lương xuất hiện, bất cứ một tướng lĩnh đủ thông minh nào cũng sẽ không bỏ qua cơ hội thế này. Đưa mắt nhìn, nơi nơi đều là cờ xí của Trần quân, nơi nơi đều là quân đội trùng trùng điệp điệp, chiến mã đen kịt gào thét lao đến, mà tiếng hô giết, đã chặn hết bão cát đại mạc. Xem chừng phải hơn vạn nhân mã nhỉ, đáng tiếc… Phong Kính Tiết hơi nhướng mày, đảo mắt nhìn tướng sĩ bốn phía, trận trượng thế này muốn lưu lại tính mạng ta, dường như còn thiếu xa lắm. Ba ngàn thiết kỵ bao quanh y, mắt thấy vô số Trần quân đang áp sát, không chỉ người, ngay cả chiến mã cũng chẳng phát ra thanh âm dư thừa gì. Vẻ mặt mọi người đều trầm ổn trấn định, đao đã ra khỏi vỏ, tên đã sớm lên cung, họ chờ đợi, bất quá là một tiếng mệnh lệnh của chủ tướng. Họ là quân đội *** nhuệ nhất Định Viễn quan, những chiến sĩ dũng hãn nhất, họ là những sĩ binh do Phong Kính Tiết danh xưng chiến thần đích thân dạy ra, họ có đủ kinh nghiệm chiến tranh, đủ dũng khí, đủ lòng tin, cùng với đủ sự chuẩn bị, nghênh đón bất cứ chiến đấu gian nan nào. Phong Kính Tiết mỉm cười, gật đầu với Tiểu Đao. Tiểu Đao sớm đã không kiềm chế được, đột nhiên dương tay, một đạo dị thải bay thẳng lên chín tầng mây, giây lát bung ra vô số hỏa hoa rực rỡ trên không trung, hào quang chói mắt, mấy dặm cũng thấy được. Cùng thời gian, Phong Kính Tiết tiện tay vung lên, ba ngàn thiết kỵ tựa như ba ngàn đạo gió lốc, xông thẳng đến chỗ quân địch đông nhất, bao vây dày nhất. Song phương vừa tiếp xúc, đã là máu chảy thành sông. Sinh mệnh như khói bụi giây lát mất đi, nơi nơi đều là máu tươi tung tóe, tứ chi bay ngang, mà tiếng kêu thảm, tiếng gào thét, tiếng ngã xuống, tiếng cương đao chém vào máu thịt, tức khắc vang khắp. “Địch nhân lui binh rồi, lui binh rồi.” Tin tức binh lính đưa tin thở hồng hộc mang đến, khiến tất cả tướng lĩnh Định Viễn quan đều lên thành lâu, trông doanh trướng nối liền dưới thành kia. Mười ngày trước, đại quân Trần quốc mới xuất hiện trong tầm mắt họ, Lư Đông Ly thừa lúc đối phương chưa kịp hạ trại, mệnh lệnh chúng tướng dẫn binh ra ngoài thành xung sát mấy trận, thu hoạch khá lớn. Nhưng Trần quân rốt cuộc người đông thế mạnh, dần dần ổn định trận cước. Lư Đông Ly cũng tuyệt không chịu tham công liều lĩnh, liền phát lệnh thu binh. Sau đó, Trần quân nhiều lần tổ chức công thành, đều bị họ vững vàng đánh lui. Chớp mắt công phòng mấy ngày, thắng bại còn chưa phân, tám vạn đại quân Trần quốc đã bắt đầu tổ chức lui binh. Chúng tướng phần lớn vui mừng ra mặt: “Nhất định là Kính Tiết bên kia đắc thủ.” Nhưng Lư Đông Ly thần sắc ngưng trọng, vẻ mặt lo âu: “Ta chưa bao giờ hoài nghi Kính Tiết sẽ không thể đắc thủ, nhưng mà… Các vị không thấy kỳ quái sao? Bọn họ tám vạn đại quân, đột kích với thanh thế lớn như vậy, thế nhưng công phòng mấy hôm trước, đều bất quá bình bình, đã chưa xuất hết binh lực, cũng không hề đặc biệt kịch liệt, thậm chí còn không liều mạng bằng trước kia khi ba bốn vạn nhân mã đến công, lại như là cố ý bảo tồn thực lực, chẳng mảy may có vẻ thề chết đoạt thành.” Vẻ vui mừng trên mặt chúng tướng tuột dần, mọi người nhìn nhau mấy cái, rốt cuộc có người nói: “Kỳ thật chúng tôi cũng cảm thấy hơi không thích hợp. Nhưng chúng ta thành kiên quân nhuệ, chưa từng lơi lỏng, họ bị ngăn ngoài thành, cho dù có quỷ kế gì, cũng khó có cơ hội thi triển.” “Đúng vậy, nếu họ nhân số ít, có ba bốn vạn, chúng ta còn đoán họ nhận định công thành không nổi, dứt khoát tùy tiện công mấy trận, đánh không thắng thì đi, cũng dễ báo cáo. Nhưng họ có đủ tám vạn nhân mã, chúng ta trong thành quân sĩ cộng lại cũng chưa đến ba vạn, dưới ưu thế nhân số kiểu này, bất cứ tướng lĩnh có chí khí nào đều sẽ tận lực thử một lần mới đúng.” Lư Đông Ly cố định nhìn dưới thành, từng đội Trần quân chỉnh tề đồng đều triệt đi kia: “Còn nữa, họ triệt binh quá nhanh. Cho dù Kính Tiết đã cắt đứt lương đạo của họ thì thế nào? Họ mới đến chưa được mấy ngày, lương tồn mang theo đội ít nhất còn có thể bảo đảm đánh nửa tháng nữa, họ triệt binh nhanh như vậy, chỉ sợ trong đây có nội tình khác mà chúng ta không rõ. Vô luận thế nào, tám vạn đại quân, tuyệt đối không có khả năng phát binh một trận vô ích như trò đùa.” Trong lòng y nhanh chóng nhớ lại các chiến dịch cổ kim, các khả năng đại quân lâm thời triệt binh, ngoài dùng hết lương thảo, khả năng thường thấy nhất chính là chủ soái chết trận, cùng trong nước có biến. Việc chủ soái chết trận này, mặc dù họ ở trên chiến trường không hề phát hiện, nhưng cho dù là tướng quân tài ba nhất, khi chiến tranh mắt thấy sắp thắng lợi, bị tên của một tiểu binh chẳng đáng để mắt bắn chết, cũng không phải là chưa từng xảy ra. Nếu chủ soái quân địch trên chiến trường bị thương, được thân vệ cứu vào doanh trướng, sau khi bị thương nặng mà chết, các bộ tướng giấu tang không báo, kịp thời lui binh, đó trái lại là cách làm chính xác sáng suốt nhất. Thế nhưng nhìn đám Trần quân đó lui binh, ngay ngắn rõ ràng, không hề có vẻ hoảng loạn, hậu quân bạt doanh khởi trại, tiền quân liệt trận hộ vệ, từng đội chỉnh tề đồng loạt rời đi, nếu không có rất nhiều tướng lĩnh trầm ổn bình tĩnh chỉ huy, tuyệt không có khả năng làm tốt như vậy. Nếu chủ soái chết, các tướng lĩnh còn có thể trầm ổn như vậy sao? Nếu là trong nước sinh biến, thế thì… Y đang thầm suy tính, tướng lĩnh bên cạnh thấp giọng hỏi: “Đại soái, có phải phái binh truy kích không?” Thừa lúc quân địch lui binh, dùng khinh kỵ khoái mã truy kích, đây là chiến pháp thường thấy nhất trong thời chiến. Trên kỹ xảo, lui binh có lúc còn khó hơn tiến binh, dù sao binh lính nhân số quá nhiều, soái lệnh tối cao từng tầng truyền xuống, trên ý tứ khó tránh có sai lệch. Khi quân đội rút lui, bất cứ một chút biến cố nhỏ, nhiễu loạn nhỏ nào đều có thể dẫn đến cả quân đội khủng hoảng biến loạn. Thừa lúc quân địch lui binh đến truy kích đối phương, có lúc, cho dù là quân đội chiến bại, cũng có thể được lợi ích rất lớn từ người chiến thắng bên kia. Trên sử sách đã có rất nhiều chiến dịch, một phương rõ ràng đại chiến chiếm ưu thế, lại vì thất sách khi lui binh mà tổn thất nặng nề. Chư tướng Định Viễn quan sớm đã biết, nếu hành động của Phong Kính Tiết thành công, Trần quân sớm muộn sẽ lui binh, họ cũng sớm chuẩn bị sẵn kỵ binh *** nhuệ để truy kích. Nhưng lúc này Lư Đông Ly lại chỉ trầm tĩnh lắc đầu: “Ngươi xem quân đội dưới thành vận tác phân hợp, chỉnh tề *** vi như thế. Xem ra trận lui binh này họ đã sớm chuẩn bị rất lâu, sẽ tuyệt không cho chúng ta chút cơ hội để lợi dụng, nếu chúng ta phái ra kỵ binh, chẳng những không chiếm được tiện nghi, ngược lại vô cùng có khả năng uổng phí khiến họ nuốt trôi một nhánh *** nhuệ của chúng ta, tạm thời cứ yên lặng xem biến đi đã.” Chúng tướng đều phục lời này, liền đều cùng y tại thành lâu lặng lẽ chờ Trần quân hoàn toàn triệt đi, sau đó lại phái thám mã điều tra động tĩnh Trần quân. Trần quân quả thật đang rút quân, trong đó không hề có gì huyễn hoặc cổ quái, đội ngũ trùng trùng điệp điệp băng qua sa mạc, vẫn theo đường đến mà đi. Thám mã Định Viễn quan, không ngừng cấp báo về tin tức Trần quân, lộ tuyến lui binh của Trần quân, hành trình mỗi ngày, tất cả tình báo, lớn nhỏ không bỏ, trong đây đúng là chẳng tìm ra một chút cổ quái, nhưng đây lại là điều cổ quái lớn nhất. Mọi người xem tình báo như vậy, đều rất ngạc nhiên, lại chẳng cảm thấy bao nhiêu vui mừng. Cứ thế kết thúc. Không có khổ chiến tắm máu, không có một kích liều mạng, không có kiên trì bền bỉ, cứ thế nhẹ nhàng đánh hai trận rồi chạy luôn, tám vạn người này đến đây làm gì? Mọi người đều xem như tướng lĩnh bách chiến sa trường, nhưng trước nay chưa từng gặp phải chuyện cổ quái như vậy. Lư Đông Ly và mọi người sau khi thương nghị mấy ngày liền, cũng chỉ đành viết tấu thông báo tình hình chiến đấu lên triều đình trước rồi nói sau. Một mặt thám mã vẫn phải không ngừng phái ra, để phòng người Trần có quỷ kế khác, một mặt, toàn Định Viễn quan trên dưới không được lơi lỏng, tiếp tục phòng bị, mọi người chờ Phong Kính Tiết trở về trước đã. May ra Phong Kính Tiết thân tại sa mạc, phía sau Trần quân, sẽ nắm được chút nội tình mà những người khác đều không biết. Nhưng tiếc là, Phong Kính Tiết trên cơ bản chẳng nắm được gì, cho nên sau khi đánh xong một trận, các quân sĩ bên cạnh vui mừng hớn hở, bản thân y lại thủy chung rầu rĩ không vui. Lần đó cướp lương, Trần quân đúng là sớm bố trí mai phục chờ y nhảy vào. Tiếc rằng y không phải con mồi ngoan ngoãn bó tay chịu trói. Trước kia các lần tập kích đều là Mạc Sa tộc ra tay, liều mạng tổn thất bao nhiêu người, cũng phải đoạt lương thực dùng cho mình. Phong Kính Tiết lại không hề có loại cố kỵ này. Y biết, cách tám vạn đại quân Trần quân, y không có khả năng chuyển mấy xe lương này đến Định Viễn quan, cho nên vừa tiêu diệt đội vận lương, lập tức tưới dầu đốt đi, dưới ánh lửa ngút trời, dẫn thiết kỵ bên cạnh, như cương đao chọc thẳng vào trung tâm Trần quân vây kín bốn phía. Họ không có đoàn xe liên lụy, cả nhánh kỵ binh vô cùng linh hoạt, cũng vô cùng dũng hãn. Dưới sự dẫn dắt của Phong Kính Tiết, không gì cản nổi, nơi đi qua, giữa rừng đao kiếm xé toang ra một lỗ hổng. Nhưng y lại không chỉ cầu đào thoát, chỉ dẫn đội kỵ binh chuyển chiến bốn phía. Bộ hạ của y đã trải bao cuộc chiến tranh, tấn mãnh cường hãn, tuy nhân số cực ít, nhưng qua lại như gió, hơn vạn Trần quân căn bản chẳng thể tạo thành thế bao vây họ, ngược lại không ngừng bị họ qua lại xung kích, mỗi lần đều cuốn mấy trăm người vào giữa vòng vây của họ, để họ cứ thế tiêu diệt từng toán nhỏ. Ngay trong triền đấu chém giết như vậy, đấu chí chiến ý của Triệu quân càng lúc càng mạnh, mà Trần quân với đại quân vạn người vẫn chẳng thể làm gì được ba ngàn người, dần dần hơi mỏi mệt tán loạn, đấu chí tiêu tan. Lúc này, Mạc Sa tộc toàn tộc dũng sĩ nhận được pháo hoa tín hiệu của Phong Kính Tiết, mới thình lình xuất hiện, phục kích tứ phía, cùng kỵ binh *** nhuệ của Phong Kính Tiết trong ngoài kiêm tiến, trước sau giao bức. Trần quân vốn đã mệt mỏi hỗn loạn vì vậy lại cả kinh, vừa bị dọa, quân tâm sớm tan, khó mà tổ chức phản ngự hữu hiệu và phản kích kiên định. Rõ ràng nhân số vẫn đang chiếm ưu, lại không đủ đấu chí, dũng cảm nghênh kẻ địch người ít, đều chạy trốn tứ tán. Sau một phen kịch chiến như thế, Trần quân hầu như bị diệt sạch, chỉ còn hơn ngàn kỵ binh nỗ lực chạy trốn. Phong Kính Tiết vốn còn đề phòng mình sẽ chết trong trận chiến này, nói cho cùng vũ dũng cá nhân lợi hại hơn, tác dụng giữa quân đội vạn mã cũng là có hạn. Trước nay tướng quân khó tránh vong trên chiến trận, chuyện người một đời anh hùng, hơi không cẩn thận, để hạng người vô danh trong lúc vô ý giết chết, nhiều không đếm nổi. Lại không ngờ, đánh xong một trận, ngay cả da giấy y cũng chưa bị cà rách một miếng. Lăng lăng nhìn đám sĩ binh luôn miệng hoan hô, Mạc Sa tộc trưởng dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn y, y cũng đành phải theo cảnh phất tay, nói vài câu ủng hộ quân tâm. Đương nhiên, nguy hiểm vẫn chưa kết thúc. Trận này đánh xong, họ khẳng định không thể qua đại doanh của Trần quân trở lại Định Viễn quan. Y dẫn theo nhân mã quay về nơi Mạc Sa tộc đóng quân nghỉ ngơi chỉnh đốn, chuẩn bị tìm cơ hội đi tập kích hậu phương Trần quân, cùng Định Viễn quan tiền hậu giáp công, đến lúc đó trên chiến trường cũng có nguy hiểm như thế. Lại chẳng ngờ đến, y ở đây còn chưa bắt đầu bố trí, quân đội Trần quốc bên kia đã bắt đầu triệt binh. Phong Kính Tiết nhân mã ít, đương nhiên không thể chạy đi công kích đội ngũ Trần quân đang rút lui, chỉ có thể trốn trên đường Trần quân về nước, kinh ngạc nhìn quân đội của họ thần tốc rời đi. Tiểu Đao và các binh lính khác không ai không vui mừng, trận này đã kết thúc, họ đã thắng, người Trần quốc đã lui binh, hẳn là lại có một khoảng thời gian bớt lo. Nói đến thì đám người Trần này đúng là ngày càng vô dụng, tám vạn nhân mã, cứ thế im hơi lặng tiếng chạy mất. Phong Kính Tiết cũng đang buồn bực. Làm sao thế, Trần quân cho dù bị đứt lương đạo, lương thực theo quân chí ít cũng có thể dùng một tháng, nhưng hiện tại còn chưa đến nửa tháng đã phải quay về. Tám vạn người hùng dũng này chạy đến làm gì? Chơi trò chơi à?