Tiểu Đao vừa nói đến việc nạn dân, trong lòng Phong Kính Tiết đã biết không tốt. Nếu còn kịp, y sẽ lập tức rút hết nhân mã về hạt khu phủ Trấn Giang. Tô Lăng kẻ này tài cán khác không có, khi bảo vệ lợi ích sĩ đồ của mình, lại vô cùng ra sức vô cùng chấp nhất, tuyệt không cho phép có bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến việc thăng quan tiến chức, khiến hắn gánh trách nhiệm phát sinh. Chỉ cần còn trong quản khu phủ Trấn Giang, xảy ra đại sự gì, Tô Lăng đều không thoát khỏi trách nhiệm, đến lúc đó mình chẳng cần nhọc lòng, Tô Lăng đều sẽ tận lực ngăn cản hết thảy phát sinh. Nhưng tiếc là, đã tỉnh ngộ quá muộn. Cho nên, nhìn đám nạn dân nhiều không đếm hết phía trước kia, Phong Kính Tiết ngoại trừ cười khổ, nhất thời thật chẳng biết còn có thể làm được chuyện gì khác. Chủ tướng như thế, chúng quan binh cũng luống cuống chân tay theo. Họ là quân binh *** nhuệ nhất trong Định Viễn quan, theo Phong Kính Tiết trải khắp sa trường, kẻ địch cường hãn nào cũng không sợ, thế nhưng lúc này áp sát họ lại toàn là dân đói gầy giơ chỉ còn da bọc xương, hình dung tiều tụy, mặt không chút máu, quần áo rách nát, cùng với nói là người, chẳng bằng nói là xác không hồn, dưới tình huống thế này, họ có thể làm gì đây? Họ có thể cầm cương đao cài khoái tiễn, trực diện đối thủ hung hãn nhất, nhưng mũi đao tuy bén, làm sao chém đến những người lảo đảo mà cả đi cũng không vững đó. Từng đoàn dân đói, ánh mắt đờ đẫn đi tới, bức về phía trước, mặt mọi người đều mang theo hơi thở tử vong. Trong mắt họ sớm chẳng có một chút ánh sáng, thế nhưng không nhìn thấy đao kiếm hàn quang lập lòe kia, chỉ thấy được từng cỗ xe ngựa nghe nói là tải đầy lương thực. Tiến về trước, nơi đó có ăn, tiến về trước, nơi đó có đường sống. Vô số người như du hồn tiến về phía trước. Mà đám quan binh *** nhuệ nhất Đại Triệu quốc, lại đang từng bước thụt lùi, kinh hoảng thất thố. Tiểu Đao trắng bệch mặt: “Tướng quân, làm sao đây?” Làm sao đây, còn có thể làm sao đây, giơ đao mở một đường máu hay sao? Phong Kính Tiết trong lòng tức tối chửi bậy một câu, quay đầu ngựa, đi đến xe lương phía sau, chợt tăng tốc, y ở trên ngựa vung liền ba roi trên ba cỗ xe ngựa liên tiếp, đều có tiếng bao gạo theo đó rách toác, gạo trắng cứ thế rào rào tuôn đầy đất. Y cao giọng hô to: “Nơi này có lương thực!” Kỳ thật căn bản chẳng cần y gọi, nháy mắt gạo trắng xuất hiện trong tầm mắt kia, tất cả dân đói điên cuồng chạy lên, đó rõ ràng là những thân thể ngay cả nhấc chân cũng cực kỳ gian nan, lại có thể chạy nhanh đến vậy. Trừ lương thực phía trước, trong mắt mọi người chẳng còn trông thấy thứ gì khác. Đại bộ phận dân đói đều rất tự nhiên vòng qua xe ngựa phía trước, lao thẳng đến đống gạo vương vãi phía sau. Mặc dù vẫn có số ít có lý trí, biết xe lương thực phía sau chắc chắn không đủ chia, bổ đến những cỗ xe phía trước, nhưng lương thực trên xe ngựa kia là đựng trong những bao tải rất dày, lại dùng dây thừng thô buộc chặt tầng tầng, chỉ bằng đôi tay đã sớm đói hết sức của họ, nhất thời căn bản không xé được. Hơn nữa lúc này các sĩ binh phía sau cũng được Phong Kính Tiết nhắc nhở, bốn phía hô to gọi nhỏ: “Lương thực bên này không còn nhiều, nếu không cướp sẽ không còn đâu.” “Mau tới đi, lương thực sắp bị người tới trước cướp sạch rồi.” Mà sĩ binh phía trước thì cố gắng dưới tình huống không đả thương người tận lực đuổi nạn dân. Vì thế, trong sự mê loạn và cấp bách cực độ thế này, càng nhiều người nhao nhao bỏ qua mấy xe lương phía trước chạy thẳng ra sau. Dưới tình huống không có đường sống không có hy vọng, họ đành phải liều mạng với quan binh, nhưng lương thực phía sau đã không còn được bảo vệ mặc họ cướp đoạt, ai lại chịu vứt bỏ tính mạng uổng phí dưới cương đao trường thương của quan binh. Xe lương phía sau bị nạn dân đến trước một bước điên cuồng cướp đoạt, khiến chút lý trí sót lại của đám dân đói khác cũng dần dần sụp đổ, mọi người không còn suy nghĩ vấn đề số lương thực này rốt cuộc có đủ hay không, người sau tiếp bước người trước bổ đến đống lương thực chảy đầy đất kia. Quả có mấy kẻ có tâm, mặc quần áo nạn dân, giữa đám nạn dân ồn ào kêu to, đừng chỉ nhìn phía sau, lương thực phía trước cũng nhất định phải ngăn lại. Thế nhưng, thứ nhất, đám dân đói trong cơn điên cuồng cực độ không nghe rõ lời họ, thứ hai, chỉ cần có bất cứ kẻ nào kêu một tiếng, thì không còn cơ hội kêu tiếng thứ hai, đã bó tay bó chân ngã xuống. Mà Phong Kính Tiết khi tự thưởng thức tán tụng bản lĩnh cách không điểm huyệt của mình, là sẽ chẳng thèm quan tâm những tên ngã xuống không dậy nổi này, liệu có bị giẫm thành bánh thịt dưới chân những nạn dân đang điên cuồng xông lên trước. Tiểu Đao hơi yên lòng, giục ngựa đến bên cạnh Phong Kính Tiết: “Tướng quân, nhân lúc họ đang hỗn loạn, không thể toàn lực cản trở xa đội của chúng ta, mau chạy đi thôi, nếu ba xe lương thực kia bị cướp sạch, họ phục hồi *** thần thì không đi được đâu.” Kỳ thật không cần gã nhắc nhở, Phong Kính Tiết vốn cũng có chủ ý này, thế nhưng đưa mắt nhìn bốn phía, vô số dân đói gần hấp hối, bởi vì sinh cơ còn lại mà chấn tác *** thần, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng hy vọng, thấy từng nạn dân kia điên cuồng bổ đến cướp số lương thực có hạn, đôi mắt mờ mịt đánh nhau, có người kêu thảm, có người rên đau, có người gào thét, thân thể gầy gò kia ngã xuống bụi bặm, sinh mệnh giãy giụa bên bờ tử vong kia, máu tươi vốn chỉ còn một chút chảy xuống trong tranh đấu, thân thể vốn đã suy yếu đang bị giẫm đạp đánh đá trong hỗn loạn. Phong Kính Tiết chầm chậm nắm chặt dây cương trong tay, chỉ cần một thủ thế, một ánh mắt, chỉ cần nhẹ nhàng tung dây cương, tự có thể khoái mã xua đội lương đi. Nhưng mà ở nơi này, ba xe lương thực không cứu được nạn dân như thế, mà trước khi số lương thực này bị chia hết, sẽ có quá nửa số người chết trong tranh đoạt xô đẩy. “Tướng quân…” Tiếng Tiểu Đao thúc giục vẫn không ngừng vang bên tai, bên môi Phong Kính Tiết lại đã chậm rãi lướt qua vẻ tươi cười thoáng chế giễu, rồi lại càng nhiều tản mạn chỉ thuộc về y. Loại ý cười dù là trời sập, với y, cũng chỉ như gió thoảng qua tai đó. Y dùng thanh âm cực thấp tự nói: “Lật thuyền trong mương, đúng thật khiến người không thoải mái.” “Tướng quân, ngài nói gì?” Tình hình hiện trường quá hỗn loạn, Tiểu Đao nhất thời không nghe rõ y nói gì. Mà Phong Kính Tiết cũng không hề định lặp lại: “Giữ lại nửa số xe lương, Tiểu Đao, ngươi dẫn một nửa nhân mã ở đây duy trì trật tự, dùng roi cũng phải xua đám người tranh đoạt này ra, bảo mọi người lớn tiếng truyền lời, dân đói nghe lời xếp hàng đều có thể lĩnh lương thực, còn dám tranh đoạt, chẳng những một hạt cũng không lấy được, còn phải bị trói lại quất roi thị chúng, tóm lại chính là ổn định trật tự, tận lực đừng để chết một người. Ta áp số xe lương còn lại đi trước.” Tiểu Đao rất đỗi hoảng sợ: “Tướng quân, không thể. Vì ứng phó khốn cảnh trước mắt, thiếu ba xe lương, tạm giao lại Đại soái, chúng ta bảo nhà bếp bên kia dùng tiết kiệm một chút, cũng có thể ứng phó được, nhưng nếu mất một nửa lương thực, đó chính là tử tội, hơn nữa các huynh đệ Định Viễn quan chúng ta, sợ cũng khó sống đến lần vận lương thảo sau.” “Thôi được, cùng với để đám dân đói này liều mạng tranh tranh đoạt đoạt như vậy, sau đó bị người ta đạp chết đánh chết đụng chết, không bằng ngươi đi lên một đao một kẻ, cho họ thống khoái.” Phong Kính Tiết sa sầm mặt, ảo não mình thật sự quá phóng túng thủ hạ. Chỉ cần không phải quân lệnh hạ trên chiến trường, họ có việc hay không cũng thích đối nghịch với mình, mọi sự còn phải giải thích với họ, chuyện gì cũng đừng làm. Tiểu Đao trông chung quanh, vẻ mặt cũng dần đau thương: “Tướng quân khăng khăng như vậy, trở về ngài phải làm thế nào?” “Nên làm thế nào thì làm thế ấy.” Phong Kính Tiết giận dữ quát một tiếng: “Ngươi còn kì kèo làm gì?” Tiểu Đao thần sắc ảm đạm thi lễ, quay đầu ngựa, lớn tiếng gọi một chúng quan binh, lập tức tụ lại nửa số nhân thủ, theo gã cùng đi khống chế cục diện. Phong Kính Tiết phất tay, gọi những người áp vận xe lương khác, xua đám dân đói chặn đường ra, tiếp tục tiến về phía trước, trong lòng vẫn thở vắn than dài, trở về phải làm sao đây? Ôi, còn có thể làm sao đây? Làm sao đây? Rốt cuộc làm sao mới tốt. Lư Đông Ly mặt trầm như nước, ánh mắt yên lặng ngừng trên người Phong Kính Tiết, đã rất lâu rất lâu không nói chữ nào. Cả phòng nghị sự, không khí cực trầm túc. Chẳng ai ngờ được, với bản lĩnh của Phong Kính Tiết, áp lương trong quốc gia mình, cư nhiên vứt mất một nửa lương thực. Trừ đánh giặc, Định Viễn quan vẫn chưa từng phát sinh chuyện nghiêm trọng như vậy, huống chi với quân đội mà nói, mất lương thảo, có lúc lại là chuyện còn nghiêm trọng hơn chiến tranh. Sau khi nghe cả sự kiện, Lư Đông Ly vẫn trầm mặc không nói tiếng nào. Mà Phong Kính Tiết quỳ dưới đất thỉnh tội cũng im lặng không nói câu nào, thời gian dài như vậy mà ngay cả tư thế quỳ cũng chẳng mảy may thay đổi. Phong Kính Tiết ngày thường tuy cùng Lư Đông Ly làm càn không biết lớn nhỏ, đến trường hợp nghiêm chỉnh lại tuyệt đối tôn trọng quyền uy chủ soái. Tiếc là, lúc này trước đông người, tư thái thỉnh tội khiêm tốn không thể khiến Lư Đông Ly thoải mái chút nào, trong lòng chỉ thấy nặng nề, càng thấy khổ tâm, biết rõ mọi người đều đang đợi quyết định của y, lại thủy chung không nói tiếng nào. Bầu không khí căng thẳng như vậy rốt cuộc có người nhịn không được nhảy dựng lên. “Lư soái, Phong tướng quân tuy mất lương thảo, nhưng cũng có thể tha thứ, mong Lư soái khoan dung xử trí.” Đã có người lên tiếng phá tan cục diện bế tắc, tất nhiên là người đáp như mây. “Đúng vậy, tình huống lúc ấy, nếu không để lại xe lương, chắc chắn phải mạnh tay giết người. Chúng ta là quân đội hộ quốc vệ dân, sao có thể hướng đao kiếm về phía bách tính của mình.” “Đúng vậy, những cơ dân đó cũng thật đáng thương, thật bỏ mặc không quan tâm sợ sẽ cứ thế đói chết.” “Phủ Trấn Giang vì cung ứng quân lương, lúc này trong kho sợ cũng rỗng cả, cho dù những bách tính này đến khẩn cầu, cũng chỉ có thể bị cự ngoài thành chờ chết, một phen hành động này của Phong tướng quân, đã cứu mạng không ít người.” “Sự cấp có thể tòng quyền, dù là quân pháp, có lúc cũng nên chú ý tình người, Đại soái…” “Cho dù không nói tình người, Phong tướng quân vì nước lập bao công lớn, dù lần này có lỗi, cũng có thể bù một phần.” Chúng tướng đều nhao nhao đứng ra biểu minh thái độ cầu tình cho Phong Kính Tiết. Lư Đông Ly thấy mọi người thái độ chân thành, trong lòng chẳng biết là mừng rỡ hay thở than. Đám tướng quân này ngày thường vẫn thường cùng Phong Kính Tiết tranh đấu chửi mắng, so danh tiếng, tranh công lao, đoạt chiến lợi phẩm, gặp mặt là trừng mắt chế giễu nhau, hiện giờ xảy ra chuyện, trái lại từng kẻ vội vã ra cầu tình. Tầm mắt y lại nhìn Phong Kính Tiết, trầm giọng hỏi: “Phong Kính Tiết, mọi người đều cầu tình cho ngươi, nói chuyện lần này có thể tha thứ, bản thân ngươi có lời gì?” Phong Kính Tiết vẻ mặt vẫn bình định như thường, ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn bình tĩnh, tuyệt không mảy may thấp thỏm bất an, biết Lư Đông Ly lúc này chất vấn, mới cao giọng nói: “Lư soái, thất trách chính là thất trách, không có lý do dư thừa đáng nói.” Y ánh mắt thản nhiên minh định, ngữ khí sang sảng thong dong, Lư Đông Ly từ ghế soái nhìn xuống, cùng y bốn mắt nhìn nhau, đều hiểu lòng nhau, không khỏi mỉm cười. Không sai, thất trách chính là thất trách, cần gì lắm lý do biện bạch thêm. Thân tại vị này, thì phải chịu trách nhiệm. Nếu đổi lại là Lư Đông Ly tự mình đối mặt với tình huống kiểu đó, y cũng tự biết không có khả năng làm tốt hơn Phong Kính Tiết. Nếu muốn hộ xe lương, tất phải giết hại những nạn dân đáng thương liều tính mạng muốn cầu một đường sinh cơ đó, nếu muốn cứu nạn dân, thì không thể không bỏ lương thảo của quân đội. Song rất nhiều chuyện ngươi có thể nói ta không hề sai, ta không thẹn với lòng, nhưng không thể nói ta không cần gánh vác trách nhiệm. Cho dù không làm sai, cho dù cúi đầu ngẩng đầu không thẹn, có trách nhiệm vẫn cần đối mặt, vẫn cần gánh vác. Pháp vốn khó dung quá nhiều nhu tình, huống chi cái nghiêm của quân pháp càng không phải quốc pháp bình thường có thể so sánh. Lư Đông Ly từ trên ghế chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng Phong Kính Tiết: “Hôm trước bổn soái nhận được thám mã đến báo, Trần quốc lại bắt đầu tập kết quân đội ở biên cảnh.” Ánh mắt Phong Kính Tiết thoáng lạnh, tầm mắt lại vẫn không hề lảng tránh thản nhiên nhìn thẳng đối phương. Lư Đông Ly cao cư soái vị, ngữ khí trầm định nói: “Lương thảo là gốc rễ của quân đội, cho dù hùng binh bách chiến, ngày lương thảo thiếu thất, chính là lúc quân đội động loạn. Định Viễn quan ta là lá chắn quốc gia, thân gánh trách nhiệm hộ quốc vệ dân, càng cần thời khắc đề phòng cường địch nhập cảnh. Lúc này mất lương, khiến quân ta dao động gốc rễ, xao động quân tâm, tội này vốn phải chết.”