“Tẩu phu nhân cũng có hứng thú như thế với chuyện chiến trường?” Phong Kính Tiết thoáng sửng sốt nhìn Tô Uyển Trinh. Y vốn cho rằng Lư Đông Ly vắng nhà, Tô Uyển Trinh thân là nữ tử, cho dù ra mặt tiếp đãi, thiết nghĩ cũng chẳng qua là nhàn nhạt mấy lời hình thức, hoặc là nói chuyện mấy phong thư qua lại, lễ phép tặng nhau ngày xưa, nói vài câu cảm tạ để giết thời gian mà thôi. Nào ngờ Tô Uyển Trinh mới trò chuyện vài câu đã trực tiếp hỏi đến chuyện chiến sự công phòng của Định Viễn quan. Ở thời đại này, một nữ tử khuê phòng, đối mặt với một nam nhân chưa hề gặp gỡ, hiếm có những câu hỏi như vậy. Lúc này, đối mặt với sự khó hiểu của Phong Kính Tiết, nàng chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ta hỏi Đông Ly việc biên quan, chàng luôn nhàn nhạt đáp mấy câu, chiến sự trọng đại gì nói đến cũng đều nhẹ như vô sự. Ta tuy là nữ lưu không có kiến thức, cũng biết sa trường tranh chiến, nhất định cực kỳ hung hiểm, nếu có thể biết thêm một chút, trong lòng còn được yên một chút, chính bởi không biết gì hết, cho nên chỉ cần vừa nghe người ta nói biên quan có chiến sự là kinh hoàng khiếp sợ, ngày đêm không yên. Bởi vậy chỉ đành thỉnh giáo Phong công tử.” Phong Kính Tiết nở nụ cười nhàn nhạt: “Tẩu phu nhân thật sự quá lo lắng, quân đội Trần quốc kia tuy hung hãn, nhưng Định Viễn quan chúng ta trên dưới một lòng, lại có tường thành kiên cố để dựa, chỉ cần không tham công liều lĩnh, muốn đánh lui chúng cũng không phải quá khó. Lư huynh không chịu nói nhiều, cũng là cảm thấy chẳng có việc mạo hiểm gì để nói nhiều.” Thật là như thế sao? Tô Uyển Trinh trầm mặc không nói gì, hai năm không gặp, phu quân nàng gầy đi rất nhiều, quần áo cẩn thận may cho chàng khoác lên người có vẻ khá rộng. Hai năm không gặp, phong đao sương kiếm đã khắc bao nhiêu vết trên người chàng. So với năm đó da đã đen hơn rất nhiều, hai tay chai sần, mái tóc cũng đã bạc nhiều hơn ngày trước, trên mi vũ rất nhạt, lại thủy chung không giấu nổi vẻ uể oải mỏi mệt. Còn cả từng vết thương phu quân có tâm che giấu nhưng rốt cuộc vẫn bị nàng nhìn thấy kia. Từng điểm nhìn mà kinh tâm kia, từng điểm đau lòng không nỡ kia. Chỉ là, gian nan trong hai năm này, y không nói nhiều, nàng cũng không đành hỏi nhiều. Y luôn cười nói, biên quan không rét mướt, cũng không tịch mịch, các tướng sĩ náo nhiệt sảng khoái, mọi người cởi mở chân thành. Cho dù là giao chiến với kẻ địch, cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ, giống như chỉ tùy tiện phái thủ hạ đánh hai hồi, chiến công và thắng lợi đã nắm trong tay. Y không chịu để nàng lo lắng, y không muốn khiến nàng buồn, vì thế nàng đành phải làm ra vẻ tin thật, không hề phát hiện, cũng khiến y yên lòng yên dạ. Chỉ là trong lòng nàng, lại không làm sao bỏ xuống được, yên được. Trong lòng luôn trăn trở, bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu bi hoài, chỉ muốn biết thời gian ly biệt đó y rốt cuộc sống thế nào, từng có bao nhiêu tịch mịch, bao nhiêu lạnh lẽo, bao nhiêu vô trợ, bao nhiêu gian khổ. Nàng muốn biết. Cho dù không thể giúp y, cho dù không có sức trợ y, nhưng chí ít, khi y đau, nàng cũng đau. Phong Kính Tiết lẳng lặng nhìn Tô Uyển Trinh trầm mặc không nói gì, đột nhiên nói: “Tẩu phu nhân, hai năm qua, tẩu là một nữ tử, một mình chốn kinh sư, sinh con nuôi con, có lẽ cũng khá gian nan. Với Đông Ly, tẩu có từng oán, từng hận?” Tô Uyển Trinh thoáng kinh ngạc đưa mắt nhìn y, lần đầu tiên gặp mặt lại hỏi việc riêng tư thế này, thật sự quá không ra sao. Nhưng đôi mắt kia an tĩnh trong sáng như thế trông qua đây, khiến lòng nàng không khỏi bình tĩnh, vừa không đành né tránh không đáp, cũng không thể dùng những lời quan cách khách sáo đơn giản nhất để ứng đối. Nàng chần chừ một chút, mới nhẹ nhàng nói: “Kỳ thật, có đôi lúc, cũng từng oán, từng hận…” Năm tháng đằng đẵng như vậy, một mình khổ sở qua ngày đêm, không phải không oán. Vì hài tử trong bụng mà chóng mặt, buồn nôn, ói mửa, bên cạnh chẳng có bờ vai trượng phu để dựa, chẳng có đôi tay trượng phu để đỡ, không phải không oán. Một ngày một đêm khi khốn khổ giãy giụa giữa sinh tử đó, vô số lần ảo tưởng trượng phu bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh, sau đó vô số lần thất vọng, trơ mắt nhìn tử vong ngay trước mặt, đau đớn xé nát thân thể và tâm linh, không phải không oán… Nhưng mà… “Phu thê chia lìa, cốt nhục phân tán, sao có thể không oán. Thế nhưng thiên hạ này còn bao nhiêu tướng sĩ đang thủ quốc vệ thổ, bảo vệ bách tính, nhà ai không có phụ mẫu, người nào không có thê nhi, lại có người nào không bỏ phụ mẫu, biệt thê nhi, thủ mấy năm liền ngoài biên cảnh xa xôi. Chẳng lẽ thê tử mỗi người đều phải khóc lóc rơi lệ, đau khổ ngăn cản, chẳng lẽ thân nhân mỗi người đều phải ngang ngược chỉ trích, không chịu thông cảm?” Tô Uyển Trinh cười nhàn nhạt. Không phải không muốn ôm Lư Đông Ly thất thanh khóc lóc, không phải không muốn nắm chặt tay trượng phu, cản bước chân chàng đi xa. Nhưng việc đã nên làm, nhất định phải làm, đường đã nên đi, đã quyết định, khóc lóc phí công, nén giận vô ích, trừ khiến phu quân đi xa càng thêm phiền não càng thêm vướng bận thì còn có tác dụng gì đâu? Cho y sự ủng hộ, cười tiễn y lên đường, để y an tâm, trong thư chỉ có quan tâm mà không kể đau buồn, để y có thể không có buồn phiền ở nhà đối diện với địch nhân, để y có thể toàn tâm toàn ý bảo vệ quốc gia, đây là chuyện duy nhất mà nàng thân là thê tử có thể làm. “Nhưng Đông Ly kỳ thật hoàn toàn không cần rời khỏi tẩu, y vốn có thể làm quan tại triều đình, từng bước thăng chức, lại cố tình tự chuốc khổ, bỏ rơi tẩu, đến biên quan xa xôi…” Tô Uyển Trinh cười lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Đông Ly không bỏ rơi ta, mà là muốn bảo vệ ta. Trước có quốc, sau mới có gia, quốc nếu không tồn, lấy gì nói gia. Người thiên hạ đều biết, quốc gia hưng vong, thất phu có trách nhiệm. Nhưng hai chữ thất phu này, thật sự quá lớn quá xa, bao quát tất cả mọi người, liền cũng xa mình. Nhưng mà, Đông Ly lại là loại người đó, có thể tại bất cứ thời điểm nào dũng cảm đứng ra, thản nhiên nói, quốc gia hưng vong, trách nhiệm của ta…” Lúc nói đến trượng phu, trong mắt nàng toàn là ánh sáng rực rỡ xán lạn, mỹ lệ như vậy, sáng ngời như vậy, lại khiến Phong Kính Tiết nháy mắt sinh ra cảm giác không thể nhìn thẳng. “Trên đời này, luôn có một số việc cần phải có người đi làm, ngươi không làm, ta không làm, thế giới này sẽ biến thành thế nào, Triệu quốc sẽ biến thành thế nào. Luôn phải có người đi chịu nỗi khổ thân nhân chia lìa kia, để cho càng nhiều người không cần cốt nhục chia lìa nữa.” Trên khuôn mặt Tô Uyển Trinh không hề tuyệt mỹ kia, dần dần sinh ra thần thái lóa mắt. Từ khi vào Lư gia đến nay, theo chồng lăn lộn nhậm chức các nơi, trượng phu là người thế nào, nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Vì thế, nàng nhẫn khổ sở, chịu nghèo khó, trải tịch liêu, gượng cô độc, nhưng mà, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện phải đi thay đổi trượng phu, nàng vẫn luôn vì phu quân mà kiêu ngạo, bởi vì có một trượng phu như vậy, cho nên bất kể phát sinh chuyện gì, đối mặt với bất kỳ ai, nàng đều có thể đủ kiên cường, thẳng lưng ngẩng đầu, không chịu khuất phục, không muốn khom lưng. Rất nhiều lời, nàng không nói ra. Song dung mạo nháy mắt sáng chói như vậy đã kể ra hết thảy. Trong lòng khe khẽ thở dài, Phong Kính Tiết chợt đứng dậy, thi lễ thật sâu với Tô Uyển Trinh. Nháy mắt ngay cả y cũng không biết biểu đạt sự tôn kính trong lòng kia với nữ tử này như thế nào. Tô Uyển Trinh cả kinh, vội vàng đứng dậy nhường: “Phong công tử…” Phong Kính Tiết cười nói: “Tẩu phu nhân dốc cạn tâm can như thế, Kính Tiết sao dám giấu giếm nữa. Việc biên thành, tất nhiên là biết tất nói, nói tất hết, chẳng qua Kính Tiết cũng thỉnh tẩu phu nhân có thể trả lời mấy vấn đề, để giải nghi vấn trong lòng.” Tô Uyển Trinh vội cười nói: “Công tử cứ việc hỏi, ta nhất định không nói dối.” Phong Kính Tiết cười ngồi lại: “Ta muốn hỏi tẩu phu nhân, bệnh của tẩu nguồn căn từ đâu mà đến, đến nay đã bao lâu, khi bệnh tình phát tác rốt cuộc như thế nào? Từng mời bao nhiêu đại phu, dùng thuốc gì, đơn thuốc của các đại phu trước kia có còn giữ lại…” Tô Uyển Trinh bị y hỏi trong lòng kinh hãi, ngạc nhiên nói: “Phong công tử, cậu…” Phong Kính Tiết nhàn nhạt mỉm cười: “Tẩu phu nhân có lẽ còn chưa biết, ta không chỉ là một thương nhân khôn khéo, tướng quân giỏi giang, còn là một đại phu rất không tệ đâu…” Lư Đông Ly hôm nay liên tục chạy bảy tám nơi. Lập đại công, người đương hồng, có lúc thật là một loại thống khổ cực lớn. Cho dù bản thân ngươi muốn cuộc sống thanh tịnh, nhưng nhất định có vô số người, nhất định muốn chen vào thế giới của ngươi. Rõ ràng thời gian gặp gỡ rất ngắn ngủi, thế nhưng trên quan trường tự có đủ loại quy tắc tuyệt đối không thể dao động. Người ta đến bái kiến ngươi, ngươi nhất định phải thăm đáp lễ, người ta nể mặt ngươi, ngươi cũng không thể khiến người ta mất mặt. Thăm đáp lễ từng nhà, chào từ biệt từng nhà, nói mấy lời lễ phép hoàn toàn chẳng có ý nghĩa, nói vài câu vô vị rằng thời tiết hôm nay thật đẹp, khiến khoảng thời gian quý giá kia dần dần trôi mất, chờ khi y về đến nhà thì chiều hôm đã dần muộn. Tịch dương dần buông, mạ lên cả viện một tầng ấm áp, trong chính sảnh phía trước, hai người đang ngồi trò chuyện, là thê tử và bằng hữu chí thân chí cận đời này. Y mỉm cười bước về phía họ, giũ một thân bụi bặm rơi xuống, tan sạch mỏi mệt đầy lòng, khoảnh khắc này, bước chân nhẹ nhàng phấn khởi, vui vẻ nhàn nhạt dần tràn khắp mặt mày. Vẫn là vẻ tươi cười dịu dàng, vẫn là lời nói nhẹ nhàng. “Chàng về rồi, đã đói bụng chưa, vừa vặn Phong công tử cũng có mặt, để thiếp tự tay làm mấy món cho mọi người, để Phong công tử cũng nếm thử tay nghề của thiếp.” Tô Uyển Trinh mỉm cười đón trượng phu trở về, mỉm cười nhường chỗ, mỉm cười gọi Trụy Nhi giúp, cùng đi xuống bếp. Đêm đã buông, đêm nay, là thời gian cuối cùng nàng và trượng phu bên nhau, đến ngày mai, nàng sẽ không thể không tiễn phu quân cửu biệt bước lên con đường viễn hành lần nữa, sau đó lại tiếp tục sự chờ đợi vô tận. Thế nhưng, nàng bình an mà không mảy may oán trách nhường khoảng thời gian này cho trượng phu và bằng hữu. Họ là tri kỷ sinh tử bao năm, họ là chiến hữu can đảm vô số lần sóng vai chiến đấu. Đêm cuối trước khi một lần nữa chạy về Định Viễn quan này, hẳn họ cũng sẽ có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều rất nhiều tâm sự phải kể. Mà nàng, chỉ muốn tự tay giúp họ làm thức ăn ngon, giúp họ chuẩn bị mỹ tửu thuần hương, cho họ thế giới yên tĩnh, cho họ thời gian thoải mái, có thể thấy họ khoái hoạt tự tại, lòng nàng cũng liền bình yên khoái hoạt. Lư Đông Ly lẳng lặng nhìn bóng dáng Tô Uyển Trinh biến mất ở góc phòng bếp bên kia, bên tai nghe Phong Kính Tiết khẽ thở dài: “Có thê như thế, phu còn cầu gì.” Đúng vậy, may mắn của Lư Đông Ly đời này, nhất định là có người vợ như Tô Uyển Trinh. Y quay đầu, ngưng mắt nhìn Phong Kính Tiết, trầm giọng hỏi: “Bệnh của nàng, ngươi có xem rõ?”