“Tướng quân, ngài rốt cuộc tỉnh rồi.” Dù là nam nhi sa trường, lúc quá vui mừng, trong thanh âm cũng không khỏi hàm chứa sự nghẹn ngào. Phong Kính Tiết suy yếu nhíu mày, một tiếng kêu to này, chấn đầu y đau muốn nứt. Trận chiến đấu này, quá gian khổ, quá thống khổ, cố chấp đọ sức cùng thân thể yếu đuối này như thế, điên cuồng muốn đẩy lui bóng tối trùng trùng vĩnh viễn không bờ bến như thế, kiên định cự tuyệt sự trở về bình an yên lặng đầy hấp dẫn kia, sau đó lại để linh hồn phải sống sờ sờ chịu đau đớn như lăng trì kia, từng chút quay về trong thân thể tàn tạ. Giãy giụa như vậy, chiến tranh như vậy, giằng co đã bao lâu, là một thế kỷ, hay là mấy bận luân hồi, dài đằng đẵng phảng phất không có cuối. Nhưng trận chiến này cuối cùng vẫn là y thắng, y cuối cùng vẫn giành về được tính mạng của y, dù rằng thắng thê thảm như thế. Thần chí trở về, cảm thụ với đau đớn càng lúc càng rõ ràng, mà thân thể tàn bại, ngay cả một ngón tay cũng không thể cử động theo ý chí, động tác lớn nhất y có thể làm vẻn vẹn là mở mắt, khống chế lớn nhất với thân thể cũng vẻn vẹn là nhìn về phương hướng mình muốn nhìn. Song, ngưng mắt nhìn như vậy, ngay cả tầm mắt cũng chẳng hề rõ nét. Tiếng Tiểu Đao rất ồn, nhưng ngay cả động tác nhíu mày, y cùng làm thập phần trì trệ. Mơ mơ hồ hồ nhìn bóng người mơ hồ kia nhảy ra ngoài cửa kêu to: “Người đâu mau tới, vị đại phu nào mau mau tới, tướng quân tỉnh lại rồi.” Phong Kính Tiết nỗ lực nhìn nhìn gian phòng, không thấy Lư Đông Ly, không thấy quân y trông giữ bên cạnh, cũng chẳng có tướng quân quen biết, chỉ có Tiểu Đao và hai ba thân binh khác. Thân thể vẫn không một chỗ nào không đau triệt tâm phế, lòng lại không khỏi trầm xuống. Môi mấp máy, muốn nói chuyện, lại thấy cổ họng đau như lửa đốt, rốt cuộc chẳng thể phát ra một chút thanh âm. Tiểu Đao ở trước cửa kêu hai tiếng, lại vui mừng chạy về bên giường: “Tướng quân, ngài tỉnh thì tốt quá, ngài hôn mê bảy ngày rồi. Đại phu nói, trừ phi ngài có thể tự mình tỉnh lại, bằng không chúng tôi chẳng ai có biện pháp…” Vừa nói vừa nhanh tay lẹ chân, nhận nước thân binh khác đưa đến, cẩn thận cho Phong Kính Tiết uống vài ngụm. Phong Kính Tiết nỗ lực đề *** thần hỏi: “Quân tình thế nào?” Ngắn ngủi bốn chữ, nhưng mỗi lần phát ra một âm, cổ họng y lại đau như bị dao cắt. Song y vẫn kiên trì hỏi ra, dù rằng thanh âm mỏng manh đến mức Tiểu Đao phải ghé sát tai bên miệng y mới có thể nghe rõ. Tiểu Đao sửng sốt một chút mới nói: “Tướng quân, không có chuyện gì cả. Ngài đừng lo lắng, mọi người đã an toàn. Trong quan chúng ta đang thái bình lắm…” Tuy cố gắng ra vẻ thoải mái, nhưng nói được một nửa, bị ánh mắt lãnh đạm kia của Phong Kính Tiết nhìn thẳng, rốt cuộc không thể nói tiếp. Gã đi theo Phong Kính Tiết đã lâu, biết vị tướng quân này là người cực khôn khéo, mỗi lần y dùng ánh mắt cố định này nhìn người, liền hoàn toàn nhìn thấu tất cả người và việc. Gã cười khổ một chút, mới nói khẽ: “Tướng quân, làm sao ngài biết, tôi cũng là sợ ngài trọng thương mới tỉnh, biết chuyện sẽ lo lắng, cho nên không muốn nói với ngài…” Phong Kính Tiết chỉ lẳng lặng lắng nghe, bởi vì thân thể đau đớn, y không thể đáp lại hoặc giải thích gì. Làm sao biết được? Nếu không phải tình thế quá nguy cấp, Lư Đông Ly sao có thể không trông nom bên cạnh y, nếu không phải tất cả quân y đều đang bận cấp cứu thương binh, y bị thương nặng như vậy, bên cạnh sao có thể không thủ vài quân y. “Quân đội Trần quốc đã công đến. Lư đại soái dẫn mọi người đánh đã nhiều ngày, ngày đêm thủ trên thành lâu, không được một khắc an bình, cũng chẳng có thời gian đến đây. Bất quá ngài yên tâm, chúng ta đang chiếm thượng phong, đoán chẳng mấy hôm nữa là có thể đánh chạy hết đám đó, đến lúc ấy, Đại soái sẽ có thể tới thăm ngài.” Phong Kính Tiết nhìn gã không vừa lòng lắm, qua một lúc mới nỗ lực nói: “Cụ thể.” Y nói chuyện tận lực ngắn gọn. Nhưng ngay cả như vậy, mỗi khi nói một chữ, cũng vẫn phải chịu tra tấn gấp bội. Tiểu Đao thật sự không muốn để y vừa tỉnh lại đã phí sức vì mấy chuyện quân tình này, nhưng không dám làm trái y, càng không nỡ trả lời ấp úng, khiến y vất vả truy hỏi như vậy nữa, đành phải cúi đầu giải thích tường tận. “Đại soái sau khi về đến Định Viễn quan, liền lệnh toàn quân làm tốt mọi chuẩn bị cho đại chiến, lại phái ra vài đội đi tìm mọi người, chờ hơn một ngày, mới dẫn được mọi người về, triệu tập quân y, chẩn trị thương thế cho ngài không bao lâu, thám mã của chúng ta liền tra được có hơn vạn Trần quân đang chạy đến Định Viễn quan. Đại soái không có biện pháp, đành phải để mấy thân binh chúng tôi ở bên trông coi chăm sóc ngài, bản thân thì dẫn toàn quân thủ thành cự địch. Lúc đầu thế công thành của đám Trần quân đó mạnh vô cùng, thay nhau công thành, khí thế hùng hổ. Nhưng chúng ta thủ thành cũng cực ổn, mọi người đều có chuẩn bị vạn toàn, lại rất hận bọn chúng đê tiện đánh lén, khi ra trận đều ôm lòng báo thù cho tướng quân mà liều mạng. Hơn nữa Đại soái bất chấp tên đá, ở trên thành lâu đốc chiến, quân tâm đấu chí của chúng ta cực thịnh, liên tiếp đánh bại tiến công của Trần quân, trong vòng vài ngày, chúng đã tổn thất mấy ngàn người. Có điều, sau đó lại lục tục kéo đến một ít viện quân, trước mắt xem ra, binh lực chắc có hai vạn năm ngàn. Tuy chúng ta binh lực chênh lệch không lớn, nhưng Trần quân quả thật thập phần dũng hãn, Đại soái cũng lo chúng còn có binh lực hậu viện, cho nên ngày đêm không rời thành lâu, mấy ngày mấy đêm chưa được ngủ một giấc, bất quá chiến cuộc trước mắt vẫn rất ổn định, chúng ta dựa tường thành mà chiến, tổn thất thấp hơn chúng rất nhiều…” Tiểu Đao thoáng hưng phấn nói: “Theo tình hình trước mắt, chúng ta có Đại soái chỉ huy, nhất định sẽ không thua. Đại soái thật sự lợi hại lắm, khi Nguyên soái Trần quốc ở dưới chiêu hàng, ngài một tên bắn qua, cư nhiên bắn gãy soái kỳ của người ta luôn. Khi Trần quân công thành ngài một mực thủ trên thành, mọi người khuyên thế nào cũng không xuống, còn tự mình bạt đao đánh nhau với người Trần quốc, thật là tài ba…” Lúc gã nói chuyện, trong mắt dần lộ ra vẻ nhiệt thành khâm phục. Trong truyền thống của Triệu quốc, chưa từng có chủ soái nào thân là văn thần, lại chân chính bất chấp tên đá. Gọi là lên chiến trường, bình thường đều là sau khi đại cục đã định, lên chiến trường thắng lợi mà đi một vòng thôi. Hiện giờ chủ soái Định Viễn quan, chân chính đứng ở nơi trước nhất nguy hiểm nhất sa trường, cùng mọi người kề vai chiến đấu, việc này đích xác đã kích phát mạnh sĩ khí, đừng nói Trần quân không đông hơn Triệu quân bao nhiêu, dù cho thực chiếm ưu thế rất lớn, chủ soái dũng chiến không lùi như thế, sĩ tốt cũng nhất định không có tâm tiếc mạng sợ chết. Phong Kính Tiết nghe lời này rồi, trong lòng lại chỉ cười khổ, tại mọi thời điểm, chủ soái thủ ở tuyến đầu chiến đấu, vĩnh viễn đều có thể khích lệ sĩ khí nhất, nhưng thường là nguy hiểm nhất, trên sách sử đích xác thường có mấy danh tướng anh chủ, cả đời anh hùng, lại vì chút sơ suất trên chiến trường mà bị thương chí tử. Đây là trận đầu tiên của Lư Đông Ly, với tính tình của Lư Đông Ly, tất không chịu co đầu rụt cổ đằng sau, chỉ là, tại thời điểm nguy hiểm như thế, mình lại không thể bảo hộ bên cạnh y. Thân thể tàn bại thế này, đừng nói lên chiến trường trợ trận, cho dù muốn đưa ra đề nghị hữu ích gì cũng chẳng làm được. “Lư soái… an nguy…” Thanh âm của y càng lúc càng nhỏ, chỉ bốn chữ ngắn ngủi cũng nói đứt quãng. Tiểu Đao hiểu ý, vội nói: “Tướng quân ngài yên tâm. Lý tướng quân và Vương tướng quân vẫn thủ bên cạnh Đại soái, Đại Bảo và những thân vệ đó cũng đều liều mạng bảo hộ Đại soái, tuyệt không để Đại soái có sơ suất…” Gã còn chưa nói xong, ngoài cửa đã có hai quân y rảo bước đến, chắc là đại chiến nhiều ngày, tất cả quân y đều công tác suốt ngày đêm, cho nên hai người này thần dung đều lộ ra vẻ tiều tụy mỏi mệt, trên người còn mang theo rất nhiều vết máu dính từ người thương binh. Bất quá, lúc thấy Phong Kính Tiết tỉnh lại, trong mắt họ đều lộ ra vẻ vui mừng, cùng nhau đến đây khám bệnh cho Phong Kính Tiết. Vốn là Phong Kính Tiết bị thương quá nặng gần như không thể trị liệu, có thể sống được hay không chỉ xem y có thể tỉnh lại nữa không, chỉ là, y đã tỉnh lại, có nghĩa là sinh cơ tái hiện. Quân y sau khi bắt mạch thăm khám cho y, kê phương thuốc điều dưỡng an thần, dặn Tiểu Đao nhất định phải để y tĩnh dưỡng, giờ này khắc này không phải nên tỉnh, trái lại phải ngủ nhiều, nghỉ ngơi nhiều mới tốt. Kỳ thật cho dù quân y không dặn dò, thân thể đau đớn không dứt kia của Phong Kính Tiết cũng không ngừng khiến *** thần bị thương tổn cực độ, hận không thể ngủ sớm, hoặc là ngất đi, để trốn tránh đau đớn thế này. Nhưng mà Phong Kính Tiết thủy chung không chịu ngủ. Đây là trận chiến đầu tiên của Lư Đông Ly, đây là cuộc chiến tranh liên quan đến sinh tử an nguy của rất nhiều binh lính và bách tính, y không muốn cứ thế vô tri vô giác trầm trầm thiếp đi, sau đó khi tỉnh lại đối mặt với hết thảy đã thành định cục. Dù rằng chẳng thể làm gì, y cũng muốn tỉnh, chờ, thủ, nhìn. Cho dù không thể cùng người nọ sóng vai tác chiến, y cũng không muốn khoảnh khắc này trốn vào trong bóng tối thâm tịch. Cho nên y dùng ý chí của mình không ngừng chiến đấu với thân thể yếu đuối, mỗi một phân mỗi một tấc thân thể đều đang rên rỉ kêu gọi ngủ say, y lại khăng khăng muốn mở mắt, cứ thanh tỉnh cảm thụ mỗi một chút đau đớn. Y cố chấp lệnh cho Tiểu Đao phái thân binh tra xét chiến cuộc, không ngừng giảng giải tình hình chiến đấu mới nhất. Cho dù tai vang ong ong, muốn nghe rõ lời người bên cạnh cũng vô cùng vất vả, cho dù mắt nhìn rất nhiều bóng người đều mơ hồ mông lung, y vẫn cố gắng mở to mắt như thế, cứ cách một khoảng thời gian, sẽ rất tự nhiên mà trông ra cửa. Lư Đông Ly vẫn chưa xuất hiện. Y không nói gì cả, thế nhưng mọi người đều biết người y chờ đợi là ai. Đến cuối cùng, ngay cả Tiểu Đao cũng chẳng kiềm chế nổi, đứng dậy nói: “Tướng quân, tôi đi tìm Đại soái, cầu ngài ấy đến đây thăm một chút nhé…” Phong Kính Tiết khẽ cười cười, hơi gian nan lắc đầu, y đang chờ Lư Đông Ly, nhưng không phải là hy vọng Lư Đông Ly đến thăm y, chỉ bởi vì thời điểm Lư Đông Ly xuất hiện, thì có nghĩa là trận chiến này đã thắng, thậm chí không tốt, chiến cuộc cũng không còn nguy hiểm nữa. Có nghĩa là Lư Đông Ly đã an toàn, Định Viễn quan đã an toàn, có nghĩa là y có thể an tâm nhắm mắt, để tâm linh và thần trí chịu giày vò bội phần bao lâu nay chìm vào trong bóng tối tĩnh lặng. Nhưng mà y vẫn chưa đợi được. Thời gian qua đi từng chút, là một canh giờ, một ngày, hay là một đời, dài lâu không có tận cùng như vậy, đừng nói là người trọng thương, cho dù là một người khỏe mạnh cũng chẳng cách nào chờ mãi không ngủ. Huống chi Phong Kính Tiết lúc này gần như hoàn toàn không có thể lực, suy yếu đến cực điểm, cuối cùng y rốt cuộc vẫn ngủ mất, hoặc có thể nói là ngất đi. Nhưng mà mỗi khi nhắm mắt, thần trí suýt rơi vào trầm mê, trong thời gian rất ngắn lại đột nhiên thức giấc, theo bản năng ngóng ra ngoài cửa, bởi vì không nhìn thấy người mong đợi, thoáng thất vọng, nhưng cũng không thể nói chuyện, không thể nhúc nhích, chỉ vô thần giương đôi mắt mê mông, cố gắng chờ đợi, chờ lần kế tiếp bởi vì không chèo chống được mà vô ý thức nhắm mắt thiếp đi, chẳng bao lâu sau lại chợt bừng tỉnh. Y vẫn không chịu ngủ, cho dù thỉnh thoảng không cầm cự được mà thiếp đi, cũng ngủ rất ít, luôn nhanh chóng tỉnh lại. Tiểu Đao vẫn tưởng rằng y bị thương quá nặng, đau quá kịch liệt, cho nên ngủ không yên, lại không biết, là một phiến kỳ vọng, một phân lo âu, một loại chờ đợi trong lòng, thời thời khắc khắc nhắc nhở y, cho dù là khi đã mất đi thần trí cũng sẽ cảm thấy loại chờ đợi ấy, cũng sẽ bởi vì hò hét vô thanh sâu trong lòng kia mà một lần nữa tỉnh lại, một lần nữa ngóng nhìn. Đến cuối cùng, một thiếu niên hán tử dũng mãnh như Tiểu Đao cũng nhịn không được phải khóc ra tiếng: “Tướng quân, ngài ngủ một lúc đi, phải làm sao, ngài mới có thể ngủ yên một giấc.” Phong Kính Tiết lại chỉ có thể đáp bằng mâu quang yên lặng nhưng cũng thoáng bất đắc dĩ, kỳ thật y cũng đau đớn lắm, y cũng rất rất mệt, y cũng mong được ngủ một giấc ngon lành, chỉ là, y không làm được, chỉ là cho dù y muốn, hô hoán sâu trong tim, chờ đợi sâu trong óc vẫn khiến y không thể làm được.