[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh
Chương 74 : Trọng bàng tạc đạn
Uể oải duỗi dài thân thể, nằm trên mặt đất lạnh băng, hai tay gối đầu, vô ý thức trông một trời đầy trăng sao, thì ra cho dù là Cửu Trùng thiên, nơi lạnh băng tàn khốc thế này, ánh trăng cũng sáng ngời như vậy.
Địch Cửu lẳng lặng nhìn không trung, gió đêm lướt đến, cũng bất giác lạnh.
Sinh sống ở đây đã hai mươi năm, chưa từng dùng góc độ này, tâm tình kiểu này, chưa từng có đủ thời gian, ngẩng đầu nhìn trăng trên trời một lần, chưa bao giờ biết, thì ra không trung rộng lớn đến thế, thì ra, thả lỏng tâm tình, thả lỏng thân thể, thả lỏng hết thảy, sẽ thanh thản như vậy.
Đây là không trung trong mắt tên luôn ngủ ngày kia sao? Khi y ở bên ngoài bình yên mà ngủ, hô hấp, là không khí trong lành thế này sao? Khi y mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn thấy, là vạn dặm trời cao thế này sao?
Cho nên những quyền mưu ám toán đó, giống như chung quy không thể dính vào chéo áo y, cho nên ở nơi hiểm ác nhất trong thiên hạ, y có thể cười ngây ngô, dùng đôi mắt trẻ thơ nhìn thế giới, sau đó an an tâm tâm ngủ ngon.
Hồn nhiên như vậy, khiến người hâm mộ cỡ nào, rồi lại khiến người thống hận cỡ nào.
Địch Cửu nở một nụ cười, vươn tay hướng lên không trung cao cao kia, từ từ nắm chặt, lại chậm rãi mở ra, lòng bàn tay trống trơn, chưa từng có gì hết.
Trăng sao gần xiết bao, phảng phất chỉ vươn tay là có thể bắt được, trên thực tế, vô luận cố gắng cỡ nào cũng không thể tiếp cận, hết thảy hư vô mờ ảo kia.
Bởi vì Phó Hán Khanh bỗng nhiên chui ra, ngôi giáo chủ mắt thấy sẽ nằm trong tay của Địch Cửu bỗng dưng bị cướp đi, có một hư danh Thiên vương suông, trong tay có thể nắm giữ, vẻn vẹn một nhánh ảnh vệ do cao thủ đứng đầu hợp thành.
Lại bởi vì Phó Hán Khanh ra tay cứu giúp, ảnh vệ đều được tự do, chư vương vì tranh thủ họ hiệu lực, đều xuất hết bách bảo, dùng hết toàn lực, mà Địch Cửu tự biết trên tay không có lợi thế gì để lấy ra, căn bản chẳng tham gia cuộc náo nhiệt này.
Khi Cửu Trùng thiên vắng vẻ người đến người đi ầm ĩ vô tận, y một mình ẩn sâu trong Thiên Vương điện, chưa từng lộ diện, mà khi các ảnh vệ từng người đưa ra những lựa chọn bất đồng, đến vị trí mới, mà người chưa lựa chọn cũng trước sau rời khỏi Cửu Trùng thiên tất cả phương tiện đều cực đơn sơ, dọn đến nơi ở mới xa hoa thoải mái, tân nhiệm Thiên vương Tu La giáo, lại luôn một mình, trở về nơi hai mươi năm qua đã đổ vô số mồ hôi và máu, chịu giày vò vô cùng này.
Một mình, trong thế giới trống vắng này, hoặc ngồi hoặc nằm, hai ba canh giờ liền.
Toàn Tu La giáo trên dưới, người mù cũng biết tâm tình Thiên vương khẳng định rất kém, không ai muốn tự rước lấy bẽ mặt vào lúc này, tất nhiên là tránh đi thật xa.
Trong những ngày quạnh quẽ, hờ hững nhìn tất cả những náo nhiệt tưng bừng bên ngoài, tâm tình của vị Thiên vương này, không một ai biết, chính như trong quãng thời gian trầm tĩnh quá nhiều này, Địch Cửu ở Cửu Trùng thiên nhìn lên trời cao, đang nghĩ gì, cũng chẳng có người nào là thật sự để ý.
“Vừa đi Thiên Vương điện không tìm được ngươi, hóa ra ngươi ở đây.” Tiếng kêu hổn hển, khiến Địch Cửu hơi nhíu mày không vui.
Lúc này, cho dù là chư vương khác cũng không đến đụng chạm y rước xui, chỉ có tên đầu têu gây chuyện này, không biết nhìn khóe mắt người, xáp đến khiến người khó chịu.
Phó Hán Khanh cao hứng chạy đến, nằm xuống bên cạnh y, cũng hai tay gối đầu, cười hì hì nói: “Vẫn thoải mái như vậy.”
Địch Cửu hừ một tiếng, không nói lời nào, bên cạnh có một kẻ kề sát rạt như vậy, có thể nghe thấy hơi thở của nhau, độ ấm thân thể đều có thể cảm giác được, chọn dùng một tư thế như y, nhìn lên cùng một dải sao trời, cảm giác này khiến y cực kỳ không thích ứng, nhưng y không thể không nén sự mất tự tại trong lòng, nỗ lực khống chế mình đừng nhảy dựng lên tránh xa.
Vô luận thế nào, tên lười nhác sét đánh cũng không buồn động đậy này, lại chủ động đến tìm mình, nhất định là có nguyên nhân gì, cứ xem thử y muốn chơi trò gì cũng được.
Quả nhiên, vòng vo tam quốc tuyệt đối không phải tác phong của Phó Hán Khanh, y dứt khoát hỏi ngay: “Hiện tại trên tay ngươi đã không còn thực quyền gì, không có bất cứ người hoặc việc nào, chân chính do ngươi quản, đúng không?”
Thái dương Địch Cửu ẩn ẩn nổi gân xanh, thật sự không thể trách y không có định lực, trên thế giới sao lại có kẻ điên thế này, rõ ràng hết thảy do mình tạo thành, còn cố xát muối vào vết thương của người ta.
Y cố nén nỗi kích động muốn đưa tay bóp chết Phó Hán Khanh, trực tiếp đứng lên. Không phải y thiện lương, cũng không phải y chú ý toàn cục, hết thảy chỉ bởi vì, y thật sự không đánh lại đồ điên này mà thôi.
Ngay khi y định cất bước bỏ đi, đánh không lại thì tránh, Phó Hán Khanh lại vội vàng nói một câu: “Ngươi đã không có việc làm, vậy việc của ta, ngươi tới quản đi.”
Địch Cửu thoáng ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn y: “Ngươi đang nói cái gì?”
“Ta nói không rõ sao?” Phó Hán Khanh gãi đầu “Trong giáo ngoại trừ bát vương mỗi người có quyền hạn riêng, những giáo vụ chủ yếu khác, phân đường các nơi đều do giáo chủ quản lý. Nhưng ta thật sự không giỏi, dù sao ngươi cũng vừa vặn nhàn rỗi, mà ngươi lại chắc chắn biết xử lý mấy việc này thế nào, giao cho ngươi quản không phải tốt lắm sao?”
Địch Cửu lạnh lùng nhìn bức Phó Hán Khanh: “Ngươi cho là, trong tay ngươi, thật sự có quyền lực gì sao?”
Phó Hán Khanh khẽ cười cười: “Hiện tại tự nhiên là không có, bất quá về sau hẳn là sẽ ít nhiều có đôi chút chứ, hơn nữa nếu người ra mặt quản lý kia là ngươi, quyền lực so ra sẽ lớn hơn rất nhiều, tăng thêm rất nhiều, đúng không?”
Địch Cửu ánh mắt hơi giật, người này, dường như vĩnh viễn không hiểu gì, cho nên luôn có ý tưởng mà người khác nghĩ cũng chưa từng, nhưng rất nhiều thời điểm, kỳ thật cái gì y cũng hiểu, đây rốt cuộc là thông minh hay hồ đồ, thật sự khiến người ta không thể đoán ra.
Phó Hán Khanh vẫn mở to đôi mắt tinh thuần như hài tử, giống như hoàn toàn không có tâm cơ kia nhìn y: “Được không?”
Được không?
Địch Cửu ngẩng đầu nhìn trời, không trung rộng lớn như thế, tiếc là y chung quy không phải người thiên hạ vạn vật đều có thể bỏ xuống, chỉ cầu say sưa một mộng kia.
Dù biết rõ là mờ ảo không dấu vết, cũng đành phải liều mạng túm vào trong tay mới thật sự.
Dễ dàng vứt bỏ mọi thứ người khác quý trọng liều mạng tranh đoạt như vậy là vì sao?
Y cúi đầu nhìn Phó Hán Khanh, chợt cười.
Không phải bởi ân hận vì đã cướp đi mọi thứ của y, cũng không phải bởi tán thưởng năng lực tài hoa của y, hẳn chỉ vì sợ Dao Quang bận chuyện trong tay xong rồi, một lần nữa nhớ đến mình, thế là vội vàng tìm người đến chịu tai họa, đẩy hết những công sự giáo vụ đó cho người, bản thân chỉ cầu thanh nhàn.
Y nên phẫn nộ sao? Rõ ràng hết thảy thuộc về y, hiện giờ lại đành phải do người khác ban ân.
Phó Hán Khanh hiển nhiên không đủ quan tâm và lý giải tâm tình của y, vẫn nhiệt tình chờ mong mà nhìn y như vậy, hỏi: “Thế nào, được không?”
Địch Cửu ngưng mắt nhìn Phó Hán Khanh, một lúc lâu, bên môi mới lộ ra chút ý cười chế giễu không biết là với mình hay với thiên hạ.
Người như y đây, còn có tự tôn đáng nói sao? Dù là đồ bố thí, cũng đành phải nắm chặt thôi.
“Chuyện thế này chỉ sợ không phải ngươi có thể làm chủ đâu?”
“Ta hỏi ý kiến của ngươi trước, nếu ngươi bằng lòng, ta lại đi nói với họ, ta nghĩ…” Phó Hán Khanh dừng một chút, mới cười nói “Họ hẳn sẽ đáp ứng, việc này có lợi cho Tu La giáo, không phải sao?”
Địch Cửu nhìn y đăm đăm, lại là như vậy, lại là như vậy, lại là ánh mắt nhìn như khờ dại, nhưng lại thấu triệt như vậy, lại là vẻ mặt phảng phất hồn nhiên, nhưng lại hiểu rõ như vậy.
Y trầm mặc một hồi, rốt cuộc nói: “Được, ngươi đi nói đi.”
“Thật tốt quá.” Phó Hán Khanh hoan hô một tiếng, nhảy dựng lên, nắm tay Địch Cửu “Đi, chúng ta đi tìm họ.”
Động tác của y quá nhanh, với khả năng của Địch Cửu mà cũng không kịp né, trong lòng biết rõ, vấn đề bàn giao quyền lực trọng yếu như thế, tất nhiên phải thương nghị dài lâu, nghiên cứu sách lược một chút, sao có thể thích nói là nói như vậy, nhưng lực tay Phó Hán Khanh mạnh, rốt cuộc kéo y không thể tự chủ chạy theo, nhất thời vừa tức vừa gấp, mặt cũng xanh xám. Tiếc là vị giáo chủ đại nhân chỉ biết chạy như bay về phía trước, không rảnh quay đầu nhìn sắc mặt người ta, lại rõ ràng thiếu tâm nhãn này chẳng hề phát giác ra.
Mắt thấy giáo chủ đại nhân và Thiên vương gần đây tâm tình không tốt tay nắm tay chạy như điên, giáo chúng lớn nhỏ cứng họng đã đành, ngay cả chư vương định lực tốt nhất, đối mặt với hai vị lao đến như gió, hai tay nắm vô cùng thân mật, cũng đều trợn mắt há mồm.
Mà Phó Hán Khanh hoàn toàn không nhìn vẻ mặt mọi người, càng không lo lắng tâm tình của mọi người, cao hứng nói ngay: “Địch Cửu dù sao cũng không có việc gì, ta lại không hiểu chuyện trong giáo, việc của ta để y quản, thế nào?”
Bịch bịch bộp bộp, là đám thị tòng trợ thủ trong sảnh đó, hoặc váng đầu, hoặc nhũn tay, không phải làm rơi mấy thứ trong tay thì là không cẩn thận đâm đầu vào tường.
Cũng may định lực của mấy vị làm vương vẫn không tồi, cứ im lặng bất động, đứng nguyên tại chỗ, chẳng qua vẻ mặt sững sờ ngớ ra, khiến người hoài nghi rằng những cao thủ tuyệt đỉnh này phải chăng đã không cẩn thận bị người điểm huyệt hết.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
130 chương
76 chương
9 chương
63 chương
14 chương
61 chương
4 chương