Lư Sâm đang bị vây trong trạng thái vô lý trí, đầu óc nổi nóng toàn thân hăng sức, buột miệng nói ngay: “Trừ phi ngươi quỳ xuống xin ta tha, bằng không đừng trông chờ tiểu gia ta buông tha cho ngươi.” Đây cũng là một trong những lời mà người giang hồ khi đánh nhau thường nói nhất, nào là nếu ngươi sợ thì quỳ xuống xin ta tha cho một mạng, mấy lời này thứ tự sắp xếp cũng có hơi khác nhau, nhưng chủ đề chính thông thường mà nói đều tương đồng. Chẳng ngoài lấy làm nhục đối phương để đạt được thỏa mãn trên tinh thần, yêu cầu đối phương quỳ xuống xin tha để biểu hiện sự nhân từ thiện lương của mình. Trên cơ bản câu này vẫn thường có người nói, nhưng người nói và người nghe đều không coi lời này là gì, cũng không cho rằng uy hiếp như vậy sẽ thật sự hữu hiệu. Người trên giang hồ, nếu không phải không biết xấu hổ, không cốt khí đến cực điểm, cho dù là đánh không lại, liều mạng chạy trốn, cũng tuyệt không chịu quỳ xuống. Bản thân Lư Sâm cũng chưa từng hy vọng lời này sẽ thật sự hữu hiệu, vừa nói vừa tiếp tục vung kiếm càng thêm hăng say. Không ngờ Phó Hán Khanh chợt hét lớn một tiếng: “Nói phải giữ lời nha.” Sau đó thân thể đột nhiên ra khỏi kiếm võng. Y rõ ràng vẫn bị kiếm võng vây chặt, lúc này lại nói lui là lui, giây lát đã lùi xa ngoài một trượng, mà bóng kiếm của Lư Sâm thì ngay cả bóng dáng của y cũng không đuổi kịp. Lư Sâm kinh hãi nhìn người vốn ở ngay trong một tấc vuông dưới kiếm của hắn, nháy mắt đã đi xa tít, kiếm trong tay vung một nửa, phát hiện đối tượng phải chém đã mất. Động tác huy kiếm chém lên cao sử được một nửa lại khựng giữa không trung, tư thế cực quỷ dị và buồn cười. Mà Phó Hán Khanh lại nhanh nhẹn dứt khoát, trực tiếp quỳ gối cúi đầu cười nói: “Ngươi tha cho ta đi.” Sau đó thoải mái đứng lên, vươn vai nhìn hắn cười thật thân thiết “Trước mặt ngần này người, ngươi không thể nói không giữ lời chứ.” Trong nháy mắt, ánh mắt và biểu tình của vô số những người chứng kiến bốn phía đặc sắc cỡ nào, đã không phải văn chương có thể thuật. Dù là những đại tông sư trải hết giang hồ khói bụi, tự cho là trời sập cũng không ngạc nhiên lắm, tự xưng định lực hơn người kia, lúc này không một ai có thể che giấu vẻ kinh ngạc trên mặt, chấn động trong mắt. Khoảnh khắc này, có bao nhiêu đôi đũa trực tiếp rớt xuống đất, có bao nhiêu chén rượu rơi nát bấy, có bao nhiêu tiếng kinh hô không thể kiềm chế vang lên, chỉ sợ cũng chẳng thể tính được. Phó Hán Khanh hoàn toàn không biết mình đã tạo thành bao nhiêu chấn động trong lòng người khác. Đột nhiên phát hiện mình đã bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, cho dù là trì độn như y, cũng không khỏi toàn thân mất tự tại, chỉ đành cười gượng với bốn phương tám hướng. Người giang hồ trọng thể diện, nói cốt khí, cho dù ngươi là nhân vật cỡ nào, nếu khiếp đảm đến mức quỳ gối xin người ta tha, khẳng định phải thân bại danh liệt. Nhưng hiện tại, ngần ấy người ở đây không ai có thể chê cười Phó Hán Khanh, dám coi thường Phó Hán Khanh. Nếu võ công của người khiêu chiến xấp xỉ Phó Hán Khanh, hành vi xin tha của Phó Hán Khanh, tự nhiên sẽ dẫn đến mọi người nhất trí chê cười. Nhưng võ công của Lư Sâm, thật sự kém quá xa Phó Hán Khanh. Chỉ bằng thân khinh công kia vừa rồi Phó Hán Khanh lộ ra, người có nhãn lực đều biết, dùng Lư Sâm so với Phó Hán Khanh, chẳng khác nào lấy kiến ra so với voi. Một con voi bị kiến gây hấn, không một cước giẫm chết kiến, ngược lại xin kiến tha cho, người bình thường chứng kiến tình hình kiểu này, đều không thể coi thường voi, mà sẽ chỉ vì sự tình tuyệt đối không hợp lý này mà cảm thấy ngạc nhiên quái dị vô cùng mới phải. Chẳng những người khác kinh ngạc không hiểu, cả bản thân Lư Sâm cũng chỉ có thể xấu hổ đứng đó. Chân tay luống cuống, mù tịt chẳng biết làm sao ứng phó cục diện quỷ dị trước mắt. Hắn hành tẩu giang hồ ba năm, câu nói có tính vũ nhục thị uy kia, từng nói vô số lần, hiệu quả của mỗi lần, không dẫn đến người khác căm phẫn liều mạng, thì chính là dọa người chạy trốn như bay, chưa một lần nào có thể khiến đối thủ ngoan ngoãn đầu hàng quỳ xuống. Lần duy nhất đụng phải có người nghe lời như vậy, bản thân hắn ngược lại vì bị kinh hãi mà ngây ra. Lư Sâm mặc dù nhiệt huyết kích động, nhưng cũng không phải là người hoàn toàn tự đại ngu xuẩn. Lúc đầu khi tìm đến Phó Hán Khanh khiêu chiến, trong lòng đã xem y là cao thủ đứng đầu, cho rằng mình có thể cửu tử nhất sinh. Nhưng người trẻ tuổi huyết khí phương cương, luôn coi danh tiếng thể diện quan trọng hơn cả tính mạng. Vì vãn hồi thể diện trong mắt người trong lòng, chết có ngại gì. Chết trận càng dũng cảm, càng tráng liệt, càng dễ lưu danh trong lịch sử giang hồ. Những người trẻ tuổi trên giang hồ đa phần đều có ý nghĩ như vậy, mà vì ý niệm này, bất chấp sống chết khiêu chiến với cao thủ thành danh cũng không chỉ có mình hắn. Là sau khi động thủ, khi Phó Hán Khanh thời gian dài chỉ thủ không công, và được vô số cao nhân vây xem, sự phấn khích trào dâng quá mức, khiến Lư Sâm tạm thời hơi mất lý trí, bấy giờ mới trong tâm thái điên cuồng tự tin nói ra lời như vậy. Đợi đến khi Phó Hán Khanh nháy mắt rời xa khỏi phạm vi kiếm pháp của hắn ảnh hưởng. Người vừa phảng phất còn trong lòng bàn tay hắn, chớp mắt không thể chạm đến nữa, sự thật này lập tức như một chậu nước lạnh, hắt tỉnh đầu óc đang nóng lên. Sau đó, thời điểm đột nhiên kinh hãi nhận ra chênh lệch thực lực hai bên này, bỗng thấy người mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần kia quỳ xuống trước hắn, cảm giác này tuyệt đối không phải uy phong, không phải tự mãn, không phải kiêu ngạo, mà là khó kham không thể nói thành lời. Hắn cứ thế thoáng chốc đứng đực ra đó, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng không thốt nên lời, thân thể lại vẫn duy trì tư thế một kiếm chém giữa không trung vừa rồi, quên luôn khôi phục trạng thái bình thường, bởi vậy thoạt nhìn quỷ dị cổ quái không thể nói thành lời. Lúc này, Phó Hán Khanh là kỳ quan kinh thế đầu sỏ gây nên này cũng đồng dạng rất không thoải mái, bị cả đống người dùng ánh mắt nhìn chòng chọc đến mức toàn thân ngứa ran, bên tai lại nghe thấy truyền âm nhập bí kèm chút lạnh lẽo kia của Địch Cửu: “Cho dù là vì chuyện chúng ta trước đó đã nói, ngươi muốn diễn trò yếu thế, cũng không cần hở ra là quỳ xuống, ngươi không để ý thể diện thần giáo, cũng không ngẫm lại một chút cho các đệ tử khác. Tương lai thần giáo hưng thịnh, chúng ta làm sao công bố tên của giáo chủ với người thiên hạ, làm sao có thể cho thế nhân biết, Chấn Vũ võ quán từng là phân đàn của thần giáo? Nếu để người ta biết, người đứng đầu giáo ta từng quỳ trước một mãng phu hèn mọn, thể diện toàn giáo trên dưới còn đâu?” Phó Hán Khanh lại không biết công phu đem thanh âm ngưng tụ thành tơ mảnh, trừ đối tượng nói chuyện thì những người khác đều không thể nghe được này, chỉ đành cười khan đôi tiếng. Kỳ thật Địch Cửu suy nghĩ như vậy, đã là đề cao y. Mặc dù y từng cùng Địch Cửu, Tề Hạo nói chuyện mình kỳ vọng, nói vài chủ ý, đưa ra vài ý tưởng. Nhưng trên cơ bản là nói xong quên sạch. Tại một phương diện nào đó mà nói, Phó Hán Khanh cũng coi như là thâm tinh túy của nghệ thuật lãnh đạo, đề cập phương hướng công tác đại khái, có đề nghị mang tính dẫn dắt cho thủ hạ, rồi ung dung làm đại chưởng quầy phủi tay, chẳng quản chuyện gì. Nói xong cũng coi như là tín nhiệm năng lực của thuộc hạ, biết người thiện dùng, không làm gì cản trở. Đại yến thiên hạ anh hùng lần này, Địch Cửu và Tề Hạo chân chính mất một phen tâm huyết, mỗi một chi tiết, mỗi một bước đi đều an bài nghiêm túc, suy nghĩ tự tin, tâm tâm niệm niệm cũng chỉ vì chủ ý hoang đường ý nghĩ viển vông kia của Phó Hán Khanh có thêm một chút khả năng thực hiện. Nhưng bản thân Phó Hán Khanh lại ngủ say sưa. Y chỉ lo hưởng thụ khoảng thời gian lười nhác vô cùng hạnh phúc kia, đống ý tưởng ý niệm vĩ đại thiện lương lúc trước đã tận tình khuyên bảo đám Địch Cửu Tề Hạo, đương sự này trái lại chưa mảy may ghi nhớ trong lòng. Sở dĩ Lư Sâm có thể một đường đánh bậy đánh bạ, xông đến trước mặt Phó Hán Khanh, mà còn có thể một mực đuổi chém Phó Hán Khanh, không bị bất cứ đệ tử Chấn Vũ võ quán nào quấy nhiễu, chẳng qua là bởi vì Địch Cửu và Tề Hạo đều cần có một kẻ khiêu khích Phó Hán Khanh trước mặt mọi người. Mà cho dù bản thân Lư Sâm không xuất đầu, họ cũng sẽ an bài người khác xuất hiện. Chỉ là bản thân Phó Hán Khanh lại không ý thức được khổ tâm của họ, đương nhiên cũng có thể là đang ngủ say bị đánh thức, người hơi mơ hồ, dù sao khi Lư Sâm một mực đuổi chém, y chưa một lần nhớ tới mục đích của đại hội này. Y quỳ xuống trước Lư Sâm, bất quá là muốn thông qua động tác bớt sức này, giải quyết luôn chuyện đáng ghét này. Tuyệt đối không có hàm nghĩa ý vị sâu xa nào khác trong đó, càng không phải để làm nền cho hành động bước tiếp theo. Lúc này bị Địch Cửu nhắc nhở một câu, cho dù là loại quỷ lười vô trách nhiệm như Phó Hán Khanh, ít nhiều vẫn hơi chột dạ. Địch Cửu xem như khá hiểu biết y, nhìn biểu tình và ánh mắt của y, trong lòng thoáng động, không phải người này vừa rồi quỳ xuống, thật sự chỉ là vì xin tha cho bớt chuyện đó chứ? Ý niệm này vừa bốc lên, lập tức có một luồng lửa giận xông thẳng lên trên. Phó Hán Khanh hiện giờ coi như đã thông minh hơn trước rất nhiều, vừa thấy sắc mặt Địch Cửu không đúng, lập tức có cảm giác tai họa ập đầu, hai chân bất tri bất giác lui ra sau. Thoạt nhìn như bị ánh mắt của tất cả nhân sĩ ở đây bức lui vậy. Y lui liền mấy chục bước. Bất tri bất giác đã lui đến cửa phòng, hướng mọi người cười đôi tiếng: “Mọi người ăn uống ngon miệng, ừm… việc đó, ăn uống, ngon miệng…” Sau đó quay người lao nhanh như chớp. Y là một cấp trên tốt rất hợp cách, rất thiện lương, rất tín nhiệm thủ hạ, công tác bên dưới cứ buông tay cho mọi người tự do phát huy tiếp tục hoàn thành là được, về phần mình… ừm, trên cơ bản vẫn càng nhớ nhung cái giường rộng lớn ấm áp trong phòng ngủ kia hơn. “Bốp” một tiếng giòn vang, cái chén thứ hai lại biến thành từng mảnh nhỏ trong tay Địch Cửu, lần này y nửa là phẫn nộ, nửa là khắc ý, bị thương chưa từng dùng lực tự bảo vệ, ngón tay bị gốm vỡ cứa chảy máu, y cúi đầu nhìn máu tươi giữa mấy ngón tay, chua xót thở dài một tiếng: “Đồ ngốc này.” Phó Hán Khanh quỳ xuống đã khiến cả đống người sợ ngây ra, y lại lâm trận bỏ chạy như vậy, càng khiến chúng nhân cả phòng trợn mắt há mồm, thời điểm mọi người đều bởi vì kinh hãi cực độ mà mất đi năng lực suy xét này, cũng chỉ có Tri phủ đại nhân đứng bên cạnh Địch Cửu, nghe được tiếng chén vỡ vụn kia, thấy được máu tươi giữa mấy ngón tay Địch Cửu, cùng vẻ bi thương trên mặt. Tri phủ đại nhân giật mình, lúc này mới hỏi: “Địch công tử, vừa rồi cậu đề cập, cậu là vì việc Phó công tử mà tâm thần không yên, chẳng lẽ hành vi vừa nãy của Phó công tử, có nỗi khổ khác.” Địch Cửu thở dài một tiếng, giữa chân mày đều là bất đắc dĩ và buồn rầu: “Đại nhân minh xét, sư huynh ta thà chịu nhục chứ không muốn tranh đấu, quả thật có nỗi niềm khó nói khác, chỉ là việc này, nói ra thật sự quá hoang đường, chỉ có thể khiến thế nhân chế nhạo thôi, ta thấy vẫn thôi đi, mọi người cứ xem như…” Ngữ thanh ngừng lại, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn nhục nhã không chịu nổi, ngữ khí bi thương: “Cứ xem như đệ tử sư môn ta sợ địch khiếp chiến vậy.” Theo một tiếng Tri phủ đại nhân hỏi kia, lúc này lực chú ý của mọi người trong sảnh đã tập trung cả lên Địch Cửu, Địch Cửu càng không chịu nhiều lời, trong lòng mọi người càng như ngàn vạn con kiến đang khuấy động, đâu chịu thôi. Bốn phía lập tức vang lên tiếng khuyên bảo. “Địch công tử, ngươi không cần cố kỵ, có việc gì khó xử, cứ thản nhiên cho chúng ta biết là được.” “Đúng vậy, không phải chúng ta khoe khoang chứ ở đây hôm nay đều là những người có chút danh vọng năng lực, nếu có điều gì khó xử, chúng ta có thể giúp đỡ, quyết không từ chối.” “Đúng vậy, Địch công tử, Phó công tử võ công cao hay thấp, người sáng mắt vừa nhìn đã biết, sao dám coi thường y, Phó công tử có nỗi khổ gì, ngươi cứ nói hết ra.” Địch Cửu còn đang chần chừ, Tề Hạo đã vẻ mặt cảm động rảo bước đến bên cạnh y: “Cậu cứ nói đi, người thiên hạ coi thường võ quán chúng ta không sao, nhưng chúng ta không thể để một phen khổ tâm nhẫn nhục của y cứ thế uổng phí.” Vẻ mặt Địch Cửu đến lúc này mới chuyển thành kiên quyết, gật đầu, lại chắp tay hành lễ với bốn phía: “Đã được chư vị yêu mến như thế, tại hạ không dám giấu giếm nữa, nguyên do của việc này, kỳ thật là…”