Cửa phòng đóng lại, gian phòng trông nháy mắt lâm vào bóng đêm u tối. Sở Sở bị Lục Xuyên nhấc bổng đặt lên trên một cái tủ nhỏ, anh lấn người đến tách lấy hai chân của cô ra, đôi tay nắm chặt lấy cổ tay cô giơ lên ấn vào tường. Nụ hôn kinh thiên động địa của anh rơi xuống, không sợ người phiền dây dưa môi lưỡi với cô, nụ hôn này sâu không chịu được, sền sệt ẩm dính. Giữa răng và môi là mùi hương nhàn nhạt của thuốc lá, là cô trầm mê đến vô tận, cô đưa tay lên ôm lấy cổ anh, dán sát thân người vào, chặt chẽ dính vào da thịt của anh, cách một lớp quần áo mỏng hai làn da ma sát với nhau, cô cảm thấy mình phảng phất như bị một dòng nước ấm áp dịu nhẹ bao vây lấy, thân thể và linh hồn hòa quyện với nhau hòa hợp mà trước nay chưa từng có. Tay Lục Xuyên từ gương mặt cô đi lên, đầu ngón tay anh vuốt ve lọn tóc của cô, nhìn thấy bên tai cô đeo cái khuyên đính đá màu đen kia. Hô hấp Lục Xuyên thoáng dừng lại, tay anh sờ lên vành tai của cô. “Đeo sao?” Anh còn nhớ rõ trước kia lúc dẫn cô đi xỏ lỗ tai, cô khóc như đến ngày tận thế vậy. “Nhiều năm rồi.” Sở Sở tựa trán mình lên trên lồng ngực của anh: “Sau khi chia tay.” “Không đau ư?” Đầu ngón tay thon dài của anh từng chút từng chút đùa bỡn vành tai cô, khiến cho cô hơi ngứa ngáy, cô vùi mặt thật sâu vào trong lồng ngực của anh, hờn dỗi thấp giọng nói: “Đau chết được ấy.” Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh đặt lên trên ngực mình: “Nhưng mà ở đây, còn đau hơn.” Hô hấp của Lục Xuyên ngày càng dồn dập, bàn tay to lớn vững chãi nhẹ nhàng sờ lên ngực trái của cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Sở Sở dán chặt thân thể của mình lên sát người anh, lại hôn lên môi anh lần nữa. “Lục Xuyên.” Cô hôn anh, lại gọi tên anh: “Lục Xuyên, em nhớ anh.” Những năm này, em rất nhớ anh. Mỗi giây mỗi phút trôi qua, em đều nhớ anh. “Anh biết, anh biết cả.” Động tác anh chậm rãi, nhẹ nhàng hôn lại cô, an ủi cô: “Sau này, sẽ mãi mãi không xa nhau nữa.” Tay Sở Sở dời xuống rơi vào thắt lưng của anh, tay chân luống cuống muốn mở nó ra, phía dưới của anh sớm đã cứng rắn như sắt, vô cùng nóng bỏng. Lục Xuyên tùy ý cho động tác của cô, áp cô vào tường, tay nâng mông của cô lên, dùng sức mút mạnh đôi môi mềm mại của cô, phảng phất như đang thưởng thức một viên kẹo đường ngọt ngào. Trong không khí nóng bỏng nồng đậm mùi vị ái tình, từng chút cử động nhỏ lúc này cũng được phóng đại như muốn nổ tung khỏi vũ trụ. Thân thể của anh nhẹ nhàng vuốt ve cô cũng muốn nổ tung, chỉ muốn cô, muốn dùng sức mà làm cô, để cô triệt triệt để để thuộc về mình. “Lục, cậu đi toilet sao? Sao lâu vậy?” Bên ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Lý Nghiêu Nhượng. “Ưm.” Sở Sở đẩy anh. “Kệ đi.” Lục Xuyên nâng người cô lên, đưa tay muốn mở kéo quần bò của cô. “Lục, mình ngửi thấy mùi thuốc rồi.” Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm: “Hút thuốc còn khóa cửa làm cái gì?” Sở Sở đưa tay sờ lên ngực anh, đẩy anh một cái. Lục Xuyên nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, lại lưu luyến không rời hôn lên gương mặt của cô một cái. “Mở đi.” “Ừm, bọn anh trước tiên phải đưa giáo sư về khách sạn nghỉ ngơi, anh còn có lời muốn nói với em.” Sở Sở hạ tay xuống kéo khóa quần đã bị mở ra kia của anh, sau đó buộc lại thắt lưng, nhưng dưới thân vẫn rất cứng rắn, cách một lớp vải vóc cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng muốn thiêu đốt của anh. “Vừa nãy, vị đàn anh kia tỏ tình với em?” “Vâng.” “Đồng ý?” “Anh đoán?” “Sẽ không đâu.” “Sao lại đoán thế?” Lục Xuyên lại ôm cô vào lòng, lấn người vào chống cô lên vách tường, cong mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, anh cúi đầu nhẹ nhàng cọ chóp mũi lên gương mặt của cô, rồi lại dùng mũi cọ cọ đôi môi cô. “Em không yêu được người khác.” Sở Sở cười nhạo một tiếng: “Còn anh?” “Anh cũng vậy.” Ngoại trừ em, anh không thể yêu được ai khác nữa rồi. Lúc anh nói chuyện mang theo giọng mũi nồng đậm, thân mật hôn lấy từng chút một trên gương mặt cô: ‘Hửm?” Lục Xuyên hôn lên chóp mũi nhỏ nhắn tinh xảo của cô: “Còn thích anh hửm?” Sở Sở ngẩng đầu lên, nâng tay xoa lên cái nốt ruồi như ẩn như hiện bên dưới khóe mắt của anh. “Màu, đậm rồi.” Cô thì thào. “Ừm.” “Đã xảy ra chuyện gì?” “Từng khóc.” Hô hấp của Sở Sở nghẹn lại, anh từng khóc, người đàn ông như vậy… Vào ngày lễ Giáng sinh một năm sau chia tay, một mình anh đứng ở bên đường, bên tai truyền đến tiếng Jingle Bells, mới phát hiện, đang nhớ cô. “Nếu khóc qua, thì nó sẽ đậm sao?” “Không biết, đoán mò.” Môi anh mềm mại chạm vào vành tai cô, sau đó chậm rãi dời lên, cô kìm lòng không đặng hôn anh một cái, anh bị động tác của cô kích thích, một cái hôn điên cuồng đầy nóng bỏng rơi xuống, như muốn nuốt cô vào bụng. Đôi tay thô ráp của anh giữ chặt cằm cô, bức bách cô hé miệng, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào trong miệng cô, cường thế cạy mở hàm răng đang đóng chặt lại của cô, thân mạt dây dưa, từng chút lại từng chút một cùng cô liều chết triền miên . “Ưm.”Sở Sở sắp không thở nổi, khoác tay lên bộ ngực của anh, đẩy ra, Lục Xuyên lại ôm cô càng chặt hơn, đầu lưỡi thụt lại để cô có thể thở được, hô hấp của hai người xen lẫn nhau, Đúng vào lúc này, điện thoại của Lục Xuyên lại vang lên, anh bất đắc dĩ buông cô ra, nhận điện thoại. “Mình về ngay đây.” Sở Sở sửa sang lại mái tóc dài của mình, nói với anh: : “Chiều nay em đưa đàn anh ra sân bay, ban đêm…” Cô nghẹn họng, Lục Xuyên nhíu mày cười hỏi: “Đêm nay như thế nào?” Sở Sở đưa tay thắt lại cà vạt cho anh, mỉm cười mềm mại: “Sau bảy giờ, khách sạn Vân Sơn, 4503.” ….. Lục Xuyên và Lý Nghiêu Nhượng cùng đưa giáo sư về khách sạn, lúc đi ra anh liếc mắt nhìn người bạn học muốn nói lại thôi. “Muốn gì thì nói thẳng.” Lý Nghiêu Nhượng dừng bước, hai người đứng bên hành lang khách sạn, Lý Nghiêu Nhượng đưa cho anh một điếu thuốc lá, nhưng Lục Xuyên lại không nhận. “Không hút.” “Không hút?” Lý Nghiêu Nhượng hơi kinh ngạc, phải biết là trong quá khứ, không có lúc nào mà cái tên Lục Xuyên này tay rời điếu thuốc. “Đã hứa với người khác rồi, ngoại trừ cuối tuần ra thì những lúc khác không được hút thuốc.” “Ước hẹn gì mà kỳ quái thế.” Lý Nghiêu Nhượng cảm thấy không thể hiểu nổi. Lục Xuyên đón nhận ánh nắng ấm áp của buổi chiều tà, nheo mắt: “Ừm.” “Vậy nên là, cậu đang làm thuyết khách cho thầy đấy à?” Lục Xuyên nhìn Lý Nghiêu Nhượng. Lý Nghiêu Nhượng bất đắc dĩ lên tiếng: “Không còn cách nào khác, thầy cũng đã mở miệng rồi, mình còn có thể làm sao.” “Giao tình chúng ta nhiều năm như vậy, cậu chắc cũng hiểu mình.” Lý Nghiêu Nhượng đúng là biết tính của Lục Xuyên, chuyện một khi anh đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi. “Không phải chỉ là vì cô gái kia đúng không,” Lý Nghiêu Nhượng nhíu mày: “cậu cũng biết, lấy khả năng của cậu mà muốn dẫn cô ấy đến nước Mỹ định cư thì cũng không có bất cứ vấn đề gì, đương nhiên dựa vào sự hiểu biết của mình về cậu, càng không tin vào việc người nhà bạn thân có thể trói buộc được nhiệt tình và dã tâm muốn làm nghiên cứu khoa học của cậu được.” “Có lẽ cô ấy sẽ không tình nguyện ly hương, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất mà mình khăng khăng muốn về nước.” Lục Xuyên nâng tay vân vê cánh hoa hồng bên bệ cửa sổ, lại nói: “Còn một nguyên nhân nữa, ngành hàng không của nước chúng ta đang không ngừng phát triển, mình đương nhiên càng hy vọng có thể cố gắng hết sức mình, đền đáp tổ quốc!” Lý Nghiêu Nhượng nhíu mày: “Lục, cậu quá hạn hẹp, phải biết rằng bên kia có thể cung cấp tài nguyên và hậu phương, so với trong nước thì càng dễ phát triển hơn, cái cậu làm ra là để cống hiến cho toàn nhân loại, không phải chỉ vì một quốc gia nào đó.” Lục Xuyên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào  đôi mắt anh, mỗi câu mỗi chữ, anh trầm giọng nói ra: “Không nhớ rõ ai đã từng nói, khoa học không có biên giới, nhưng nhà khoa học thì có.” Trên vùng đất này có người anh yêu, quả thật đấy mới chính là bầu trời nhiệt huyết mà anh thuộc về. . Buổi chiều Sở Sở xin nghỉ ở khu chùa Quan Lan, sau đó đến viện thẩm mỹ làm spa, tinh thần sảng khoái đi ra, lúc đến một cửa hàng nội y tình thú, cô chợt dừng bước. Trước mắt có một bộ nội y tình thú cô nàng thỏ, công khai trưng bày trong một cái tủ kính thủy tinh, vải vóc không nhiều, màu sắc chủ đạo là màu trắng bạch, lông trắng quấn lấy bầu ngực, phía sau còn có một cái đuôi nhỏ lông trắng, đã vậy còn tặng kèm thêm một cái lỗ tai thỏ chíp bông và roi da xích chân. Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một bức tranh không thể miêu ta, mặt Sở Sở bỗng chốc đỏ bừng lên. Xoay người rời đi, nhưng chỉ đi chưa được mấy bước, Sở Sở lại dừng lại quay đầu nhìn về phía bộ nội y tình thú kia, ừm… cô chậm rãi lùi về sau mấy bước, nhìn người đi đường chung quang sau đó mới dám chạy vào trong tiệm. Lúc về tới khách sạn. sắc trời đã tối đen, Sở Sở trở về phòng tắm rửa, thay một cái váy nhỏ đừng trước bàn, trên bàn đặt một cái hộp màu đỏ rực. trên hộp còn có kí hiệu tai thỏ. Trước kia lúc đi cùng với anh, tuổi hai người còn nhỏ, đối với loại chuyện này kỳ thật là nửa hiểu nửa không, Lục Xuyên vừa vào trận cũng chỉ ôm ôm ấp ấp mấy cái, hôn rồi vuốt ve liền vào thẳng chủ đề, muốn nói tình thú gì đó, thật sự cái tên này không hề có. Những năm này Sở Sở trong trường cũng nghe các bạn học chung quanh tán gẫu tương đối cởi mở về phương diện kia, loáng thoáng cô cũng hiểu một ít chuyện, thần bí và mờ mịt, cùng với người mình yêu nhất là cực hạn của sự vui thích, cô muốn mang đến cho anh sự khoái hoạt. Nếu như mặc thành thế kia, cái tên thẳng nam đó nhất định sẽ rất thích nhỉ. Sở Sở đang chìm trong suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến tiếng đập. “Ai đấy?” “Bé cưng, là anh.” Thanh âm thấp thuần của Lục Xuyên vang lên. Cô đi qua mở cửa, Lục Xuyên vẫn mặc Âu phục giày da như buổi sáng, đứng trước mặt cô, trong tay mang theo một bó hoa hồng lớn. Sở Sở không nhận mà kéo anh vào nhà: “Nghe ai đó nói em bị dị ứng phấn hoa.” Lục Xuyên cười khe khẽ, đặt bó hoa lên hộc tủ, quay lại đi đến trước mặt cô, cánh tay đặt nhẹ lên hông cô: “Còn muốn cáu kỉnh hử?” “Ai bảo.” Cô còn chưa dứt lời anh đã cúi đầu phủ kín môi cô, tay thuận thế ôm cô nâng lên, trực tiếp đi đến đặt lên trên giường, áp người lên đặt cô dưới thân, sau đó tốc váy cô lên, cánh tay dời xuống một bên hông quần lót của cô, kéo xuống. Món điểm tâm còn chưa ăn, anh đã muốn xơi luôn bữa chính. Sở Sở nhẹ nhàng đẩy ngực anh: “Đi tắm trước.” “Không tắm.” Lục Xuyên cuồng nhiệt hôn lên môi cô, nói: “Bây giờ chê Xuyên ca của em rồi?” “Chê anh đó, mau đi đi.” “Vậy không đi!” anh hình như còn muốn nháo với cô, ở trên cổ cô để lại những dấu dâu tây nho nhỏ. “Xuyên Xuyên, anh tắm đi mà.” Động tác của Lục Xuyên dừng hẳn. Xuyên Xuyên. Đôi mắt đào hoa của Lục Xuyên cong thành hình trăng khuyết, tim mềm nhũn thành bùn nhão. “Gọi lại lần nữa.” Anh hôn chụt mấy phát lên mặt cô. “Đi tắm rửa.” Sở Sở đẩy đẩy anh: “Ra em sẽ cho anh một sự ngạc nhiên.” Lục Xuyên lưu luyến không rời đứng dậy, mở cà vạt của mình ra, quần áo cởi ra cũng ném loạn xạ bên cạnh, buông tiếng thở dài: “Nếu ra mà không đủ kinh hỷ, thì đợi anh ăn thịt em đi.” Sở Sở đứng dậy nhặt đồ vét của anh lên xếp lại gọn gàng: “Đã hai lăm hai sáu tuổi rồi, sao lại còn giống con nít ầm ĩ như thế chứ?” “Vậy thì là con nít, vậy cứ nháo với em thôi” Anh nói xong lại cọ cọ đầu vào bộ ngực của cô. “Đi đi.” Sở Sở ôm ấp đầu anh, hôn lên trán anh một cái: “Mau đi đi nào.” Lục Xuyên chiếm được chút tiện nghi mới hài lòng đi vào phòng tắm, không bao lâu sau bên trong truyền ra tiếng nước rào rào, anh tựa hồ còn đang ngâm nga, tâm tình xem ra rất tốt. Sở Sở cười khẽ, đi đến bên hộc tủ lấy cái hộp có chứa bộ đồ kia ra, đứng trước gương thử sơ qua người, chút vải vóc của nội y có thể che giấu những địa phương xấu hổ, nhưng tổng lại thì rất ít, không cần mặc, chỉ cần nhìn vào bên ngoài của nó thôi cũng đã cảm thấy vô cùng vô cùng xấu hổ. Thứ này, sao có được mặc được chứ! Sở Sở đỏ mặt, nhịp tim cũng bắt đầu đánh trống liên hồi. Cô đeo lỗ tai thỏ lên trên đầu. Hai lỗ tai thỏ lông trắng, một cái dựng thẳng, một cái khác lại cụp xuống. Mặc kệ đi, không thèm đếm xỉa tới nữa. Sở Sở đang muốn mở khóa kéo bộ đồ ra mang lên, đột nhiên chuông điện thoại của cô vang lên. Cô đặt bộ nội y tình thú lên lại hộc tủ, nhận điện thoại. “Anh hai?” “Kiều Nhị em ở phòng nào đấy?” “Hả?” “Hả cái gì, anh đang ở lầu năm, quên mất số phòng của em, mau ra mở cửa cho anh.” “Hả! !” Sở Sở mở cửa phòng, thò đầu ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Kiều Sâm một tay cầm điện thoại, tay khác mang theo một hộp cơm giữ ấm. Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu vội vàng xoay người lại nhìn Sở Sở, vội vàng đi tới. “Mấy ngày nay bận rộn làm việc! Hôm nay anh mới được nghỉ ngơi, nấu cho em một tô canh táo mộc nhĩ trắng, đã làm lạnh!” Kiều Sâm nói xong còn không đợi Sở Sở phản ứng đã mang theo hộp canh đi vào phòng. “Anh.” Kiều Sâm đặt hộp giữ ấm lên hộc tủ, mở nắp ra lại lấy thêm một cái chén trắng sứ sạch sẽ ra múc cho cô một chén canh. “Anh nghe thím sát vách nói, canh nấm mộc nhĩ trắng này rất tốt, bồi dưỡng cho dạ dày, em mỗi khi làm việc còn có thể cả ngày không ăn, dạ dày sao có thể chịu được?” “Anh hai, cái đó…” Sở Sở còn chưa dứt lời, Kiều Sâm đã nhạy bén phát hiện ra bộ đồ nội y gợi cảm trên tay cô, cậu cầm lấy cái tai thỏ lên nhìn một hồi, vui tươi hớn hở hỏi: “Cái này đẹp ghê, mang lên đầu hr?” Sở Sở vội chạy tới cướp lấy cái tai thỏ trong tay cậu, sau đó kéo cả người cậu đẩy ra ngoài cửa: “Anh hai! Canh nấm mộc nhĩ trắng cũng đã đưa rồi, em sẽ uống hết, anh đi trước đi có được không?” “Anh lái xe hai tiếng liền để đưa canh đến cho em, em lại đuổi anh đi như thế này s!” Kiều Sâm rất không vui vẻ: “Tốt xấu gì cũng để anh nghỉ ngơi một lát đã chứ.” “Đừng nghĩ ngợi gì cả! Em…em một lát nữa còn có việc.” Sở Sở còn chưa dứt lời, ‘cạch’ một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Lục Xuyên để trần, phía dưới còn bọc một cái khăn tắm màu trắng, cả người đầy hơi nước đi ra. “Bé cưng! Tắm xong rồi này! Trong tay Kiều Sâm cầm một cái tai thỏ, trợn to mắt nhìn Lục Xuyên một thân cơ bắp nóng hổi đỏ bừng trước mặt, miệng không thể ngậm lại được. Sở Sở lấy tay che trán, một câu cũng không muốn nói thêm. Lông mày Lục Xuyên giương lên, ánh mắt dừng lại trên cái tai thỏ lông trắng trên tay Kiều Sâm, lẩm bẩm nói: “Đúng là rất kinh hỷ.”