“Cô nghĩ mình là ai?”
Vừa dứt lời, cà căn phòng lâm vào yên tĩnh.
Sắc mặt Lục Xuyên lạnh lẽo như sắp kết thành một lớp băng, các bạn học đang ngồi ở đấy không một ai dám mở miệng nói chuyện.
Bọn họ rất hiểu cái nết của Lục Xuyên, anh không dễ tức giận, nhưng một khi đã nóng lên thì thật sự rất đáng sợ. Vào lúc này, trong không khí phảng phất mùi khói lửa trộn lẫn với mùi thuốc súng.
Rõ ràng không phải chỉ vì câu nói của Tưởng Lỵ Na, mà là từ lúc bọn anh bước vào, các cô nàng đã tỏ thái độ không thiện ý với Sở Sở, đây mới chính là nguyên nhân khiến Lục Xuyên nổi giận.
Toàn thân Tưởng Lỵ Na đều run lẩy bẩy, bởi vì xấu hổ và giận dữ mà khuôn mặt trướng lên đỏ bừng không dịu được, cô ta giương ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ từ phía Dương Tích. Dương Tích không nhìn cô ta, nhưng thật lòng thì Dương Tích cũng không thể giúp được, ngay lúc này, không một ai dám lên tiếng nói giúp Tưởng Lỵ Na câu nào.
Tưởng Lỵ Na chịu không nổi nữa, cầm túi xách của mình lên,tức giận đóng sập cửa lại rời đi.
Sở Sở nghiêng đầu nhìn Lục Xuyên, sắc mặt Lục Xuyên vẫn không thay đổi, âm trầm đến đáng sợ.
Dương Tích cười lạnh một tiếng, không bận tâm đến tình hình xung quanh mà tiếp tục hát, âm thanh của cô ta rất mềm mại, hờ hững, rất có từ tính.
Nữ sinh chung quanh thấp giọng rỉ tai nhau thầm thì, vô tình hay cố ý cũng nhìn về phía Sở Sở, ánh mắt của mấy cô ta khiến cô rất rất khó chịu, sợi dây cung trong đầu cô kéo ngày một căng.
Hai phút sau, Sở Sở đứng lên.
Ánh mắt của mọi người đều bị hành động này của cô hấp dẫn mà nhìn chằm chằm vào cô, ngay lúc cô rời đi, Lục Xuyên đứng dậy đuổi theo.
“Đi đâu vậy?”
Sở Sở không để ý đến anh, cúi đầu đi thẳng về phía cánh cửa.
Cô không thể nào chịu đựng được bầu không khí ở đây nữa, quá buồn bực, quá bức bối, mấy cô gái kia ai cũng bị rượu và thuốc lá hung cho mặt mày ửng đỏ và mờ mịt, còn ánh mắt của họ lại tràn đầy sự khinh miệt, nụ cười trào phúng, thỉnh thoảng còn ra vẻ giương cung bạt kiếm giằng co muốn đọ sức với cô, tất những thứ này, tựa như hàng loạt đợt sóng lớn mãnh liệt nổi lên, đánh thẳng vào khe hở sâu trong nội tâm đã rạn nứt của cô.
Bây giờ cô chỉ muốn hít thở không khí, muốn bỏ trốn khỏi nơi đây!
Chạy trốn đến một nơi không người, chạy trốn đến một nơi không ai biết cô là ai, chạy đến một nơi mà ngay chính cô cũng chẳng biết được nó là đâu, một nơi mà cô có thể quên đi bản thân mình là ai.
Tiếng ca của Dương Tích vang vọng bốn phương tám hướng rồi quanh quẩn bên tai cô, Sở Sở lảo đảo chạy tới cạnh cửa, bỗng nhiên bước chân chậm lại.
Cô ta đang ca, còn cô thì lại chạy đi như một kẻ đào binh thua cuộc.
Dựa vào cái gì?
Cô thật sự không cam tâm.
Sở Sở dừng bước, lẳng lặng cúi đầu đứng yên cạnh cửa.
Lục Xuyên đuổi theo, nhìn bóng lưng của cô mà mơ màng. Ánh mắt của mấy cô gái đang dính chặt trên người cô, chỉ ước rằng cô đi càng nhanh càng tốt.
Thế nhưng không một ai ngờ được, cô xoay người lại, mắt rủ thật thấp.
“Cậu…”
Lục Xuyên còn chưa dứt lời, Sở Sở tiến lên một bước, nắm chặt cổ áo của anh, dừng sức níu lấy.
Hành động này đủ để đám con trai hít vào một hơi thật sâu.
Cô lại dám siết chặt cổ áo Lục Xuyên như thế, chẳng lẽ cô không biết hành động này khiêu khích con trai đến mức nào sao?
Sở Sở hoàn toàn không thèm để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, ánh mắt của cô lạnh lùng nhìn xuyên qua Lục Xuyên, dính thẳng lên người Dương Tích đang ngồi trên cái ghế xoay nhỏ không xa không gần bên kia.
Dương Tích lúc này cũng quên cả bài hát, mơ hồ nhìn Sở Sở.
Chỉ sau hai ba giây, Sở Sở không còn lãng phí ánh mắt lên người Dương Tích nữa, cô dời mắt nhìn về gương mặt của Lục Xuyên, sự lạnh lùng trong ánh mắt đã mềm mại hơn rất nhiều.
Đại khái là Lục Xuyên cũng không thể chịu được cái hành động này của cô, nhất là khi cô làm thế trước mặt quá nhiều bạn bè của anh, anh cũng là người có sĩ diện mà.
Anh giơ tay lên xoa xoa mu bàn tay của Sở Sở, đè thấp giọng, bình tĩnh nói: “Cậu có muốn…buông tôi ra trước không?”
Chưa nói hết câu, Sở Sở đột nhiên kéo cổ áo anh xuống dưới, kiễng chân, hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Đồng tử Lục Xuyên trong nháy mắt mở thật to, trong đầu “ầm” một tiếng, nổ tung như một chùm pháo hoa xán lạn.
Cô liếm liếm môi dưới của anh, đầu lưỡi mềm mại cạy mở hàm răng rồi chui vào trong lãnh địa của anh, châm ngòi dây thần kinh nhạy cảm để nó rung động, cánh môi ướt át của cô hôn lên đôi môi khô ráo của anh, mút lấy đầu lưỡi vào trong miệng mang theo vị rượu ngọt say động lòng người.
Tất cả mọi người trong phòng đều ngốc ra luôn rồi.
Tống Cảnh vừa uống được ngụm nước, thậm chí còn quên cả nuốt xuống, ngơ ngác nhìn hai người đang kịch liệt chiến đấu bên kia.
Đám con gái thì ngậm miệng không nói được gì nữa, tay Dương Tích siết chặt micro, ánh mắt sắc lạnh như một lưỡi dao sắc bén.
Có lẽ người khác nhìn vào thì sẽ thấy hai người họ đang hôn sâu lắm, triền miên như lửa nóng, nhưng Lục Xuyên lại hơi nhíu lông mày.
Nụ hôn này của Sở Sở có ý tiến công rất mãnh liệt, anh muốn để cô thả chậm động tác, muốn cô buông lỏng bản thân, nhưng cô không cho anh chút cơ hội nào.
Anh những tưởng thể xác và linh hồn cả hai nên hòa thành một, là sự nỉ non và nhu tình ngập tràn trong tim.
Nhưng dường như cô không có ý này.
Tay cô siết chặt sau gáy anh, đầu lưỡi mềm mại ngọt ngào duỗi ra trêu chọc anh…mà ngay lúc anh định đáp lại, cô lại không có chút ý định lưu luyến, vuốt ve hay an ủi anh.
Cứ như chỉ để xả giận, không hề muốn tiếp nhận tình cảm dịu dàng nơi anh.
Cô không phải đang hôn anh, cô chỉ đang diễn.
Lục Xuyên dừng lại, để cô tự hôn theo ý mình, cũng không đáp lại nữa. Anh mở mắt ra nhìn cô, đôi mắt đột nhiên lạnh xuống, có một chút mất mát.
Sở Sở cũng phát hiện sự nhiệt tình của Lục Xuyên đã biến mất, cô thở hổn hển, dừng lại. Đôi môi đỏ tươi khéo léo cách môi anh trong gang tấc, môi anh có hơi sưng đỏ.
Mấy giây sau, hai tay Lục Xuyên nắm giữ bả vai Sở Sở, xoay người đẩy cô vào cạnh tường, Sở Sở nghiêng mặt qua tránh đi nụ hôn chủ động của anh.
Lục Xuyên nắm lấy bả vai cô, cúi đầu lạnh lùng nhìn cô.
Tay Sở Sở chống lên trên ngực Lục Xuyên, đẩy anh ra nhưng dường như không dùng sức, nhưng chỉ một động tác mang ý sâu xa này cũng đủ để Lục Xuyên hiểu rõ.
Cô chủ động diễn trò cốt chỉ để đám người kia nhìn thấy, để họ biết, không phải Kiều Sở thuộc về Lục Xuyên, mà…
Lục Xuyên thuộc về Sở Sở.
Làm tốt lắm!
Trong đầu Sở Sở trống rỗng chừng mười giây, oanh động một hồi rốt cục cũng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Rốt cuộc cô đang làm cái quái gì vậy?!
Sở Sở đột nhiên dùng sức đẩy Lục Xuyên ra, chạy thật nhanh ra ngoài cửa.
Lục Xuyên đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, đoạn anh đạp mạnh một cái về phía cửa lớn, khẽ mắng một tiếng như đang xả giận, lúc này anh chẳng khác nào một con dã thú đang nổi giận.
Tình huống gì thế này!
Ai nấy anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không rõ hai người họ đã xảy ra chuyện gì!
Vừa rồi còn nhiệt tình nóng bỏng như vậy, cứ tưởng sẽ đốt cháy ngay tại chỗ luôn ấy chứ, sao đột nhiên lại giận lên thế kia?
Giai điệu của bài hát rung động lòng người vẫn quanh quẩn bên tai, chỉ là không còn ai hát nữa. Sở Sở vừa chủ động giống tựa phù dung sớm nở tối tàn, khiến cho ai nấy đều phải bất ngờ. Nhưng mà sau khi đóng sập cửa chạy đi, lại khiến mọi người khó hiểu.
“Cái gan cậu ấy…lớn thật đấy.”
“Trước kia không nhìn ra, phóng khoáng thế chứ.”
“Phóng khoáng cái gì, nhìn là thấy đang thị uy với Dương Tích mà?”
Đám người lại len lén nhìn về phía Dương Tích, cô ta của bây giờ rất khó giữ vững cái vẻ cười đùa ban đầu, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng.
Ánh mắt Sở Sở vừa nhìn cô ta, rõ ràng là đã vả lên mặt cô ta thật mạnh, dù nội tâm cô ta có kiên cường tới đâu, cũng chẳng thể chịu nổi sự nhục nhã này.
Đám người xì xào bàn tán, giọng nói rất khẽ, không dám làm tức giận Lục Xuyên.
Trình Vũ Trạch đi qua vỗ vỗ bả vai Lục Xuyên: “Để cậu ấy ra ngoài hít thở không khí an tĩnh, cậu…cũng từ từ.”
Mấy giây sau đó, Lục Xuyên cuối cùng vẫn không yên lòng, chạy nhanh đuổi theo cô.
Anh chạy ra ngoài quán bar nhìn trái nhìn phải, bắt kịp Sở Sở đang chạy đến đầu đường.
“Đừng chạy nữa.” Anh giơ tay kéo lấy cánh tay của cô.
Vành mắt Sở Sở đỏ bừng, quay đầu nhìn anh, kích động nói: “Cậu ra ngoài làm gì, cậu đừng…đừng quản mình!”
“Tôi mặc cậu thì ai quản hả!” Giọng nói Lục Xuyên rất gấp gáp, dường như không có ý lựa lời: “Rốt cuộc là cậu đang làm gì?”
“Mình làm gì…cậu thông minh như thế…nhìn không hiểu sao?” Cô dùng mu bàn tay che miệng lại, giọng nói run run: “Mình đang lợi dụng cậu, chẳng lẽ nhìn…nhìn không ra, mình đang lợi dụng cậu để trả thù Dương Tích, trả thù mấy kẻ kia.”
Lục Xuyên sao lại không biết được, nụ hôn vừa rồi là cô cố tình, bởi vì nó không trọn vẹn, không nhu tình và triền miên như những nụ hôn trước kia của bọn họ, mà mang theo sự cưỡng ép, cô muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy, muốn đánh dấu anh thành vật sở hữu của mình.
Có thể người khác nhìn không ra, nhưng trong một mối quan hệ mà sự thân mật và dây dưa lẫn nhau luôn đến từ hai phía, cảm xúc tinh tế phun ra tựa như núi lỡ thế kia, làm sao mà anh không rõ cho được!
Nụ hôn đó không phải tỏ tình, mà là để thị uy.
Vậy nên Lục Xuyên mới nổi giận, người kiêu ngạo như anh, đương nhiên cũng có những lúc không thể chịu được.
Ví dụ như vừa rồi.
Lúc anh ngây người một lát, Sở Sở lập tức rời đi, nhưng một giây sau anh đã đuổi theo ngăn trước mặt cô.
“Không cho cậu đi.”
Sở Sở đổi hướng, nhưng Lục Xuyên không chịu buông tha, cứ nắm chặt cổ tay cô: “Tôi nói là không cho phép cậu đi.”
Cô không để ý đến anh, cúi đầu cũng không nhìn đường nữa,mạnh mẽ bước về phía trước.
“Có khúc mắc gì thì cậu nói với tôi, tức giận cái gì, tức giận có thể giải quyết được vấn đề sao?”
Sở Sở đẩy anh, nhìn anh rồi hét loạn lên như kẻ điên: “Cậu vốn không thể giải quyết được vấn đề của mình! Không ai…không ai có thể giải quyết được!”
“Không thử thì làm sao biết được?” Anh cũng kích động, những vẫn muốn cố gắng hết sức để trấn an tâm tình của cô: “Cậu cho tôi thử một lần, được không?”
Cô cắn cắn môi dưới, dùng sức giằng khỏi anh, giọng nói run rẩy hét to: “Lục Xuyên, cậu có phải…có phải là đồ ngốc không hả?”
“Cậu nói tôi có ngốc không?” Anh kéo khuỷu tay cô lại, dùng sức ấn cô vào trong lồng ngực của mình, không để cô giãy dụa.
“Kể từ ngày cậu chuyển đến trường, kể từ ngày cậu mời tôi uống trà sữa, kể từ ngày cậu đón sinh nhật với tôi, kể từ ngày cậu đứng chờ tôi trong giá rét những ba tiếng chỉ vì lo lắng cho tôi, kể từ ngày cậu nói cậu muốn quản tôi…”
Anh siết cô thật chặt, thổ lộ từng đoạn thời gian trong quá khứ, từng chút mãnh vỡ ngọt ngào xen lẫn đắng chát ấy, dần dần trấn an tâm tình xúc động của cô, cô không còn giãy dụa nữa, nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong lồng ngực của anh, hít thật sâu mùi hương thuốc lá trên người anh.
“Từ ngày cậu nói cậu thích tôi, chỉ số thông minh của tôi đã giảm xuống rồi, cam tâm tình nguyện trở thành tên đần, trở thành tên ngu xuẩn như anh trai của cậu vậy.”
Sở Sở giãy nãy một tiếng, vẫn cố chấp nói: “Kiều…Kiều Sâm không phải là ngu xuẩn đâu!”
“Sao lại không phải.”
? ? ?
Kiều Sâm mới đi ăn que nướng với mấy người bạn vừa queb, trong tay còn mang theo một cái túi to bự, đang tính tìm một chỗ tiếp tục happy, lúc đi qua đầu phố, nghe thấy ở một con hẻm nhỏ cách đó không xa liên tiếp bật ra mấy lời tâm tình thổ lộ.
Cậu mang dép lê, miệng mãi nhai thịt bò viên, lúc định rời đi thì lại nghe được tên của mình.
“Kiều Sâm không phải là ngu xuẩn đâu!”
“Sao lại không phải.”
Kiều Sâm khó khăn nuốt miếng thịt bò viên xuống.
Ra ngoài ăn cơm mà có thể nằm không trúng đạn nữa? Ông trời còn công bằng không hả?
Cậu đánh tiếng chào đám bạn, sau đó đi về hướng phát ra tiếng nói, đã bắt gặp một cặp nam nữ đang ôm ấp nhau ngay đầu ngõ.
“Đừng có hỏi.” Lục Xuyên dí mặt lại gần Sở Sở, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát gương mặt vì vừa kích động nên còn hơi ửng đỏ của cô.
“Mặc dù tôi rất thích cậu chủ động hôn tôi, nhưng mà không phải là như thế kia.”
“Á.”
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên môi cô, đầu lưỡi trằn trọc tìm được lưỡi cô, toàn bộ nhu tình mật ý đều trút vào trong nụ hôn này, anh trấn an cô cô từng chút một, rồi lại trêu chọc, liều chết dây dưa, khiến cho cả người cứng ngắc của cô mềm mại trở lại, cuối cùng hóa thành một bãi bùn mềm nhão, vô lực dựa vào người anh.
Anh thở hổn hển nói với cô: “Đây mới là hôn, hiểu chưa?”
Sở Sở buồn bực dựa vào lồng ngực của khẽ gật đầu, lúc mà Lục Xuyên cúi đầu muốn tiếp tục hôn cô, lại nghe thấy bên cạnh có một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Tựa như ác mộng.
Kiều Sâm không biết từ lúc nào chui ra đứng trước mặt hai người, toét miệng nở một nụ cười âm u.
“Có muốn ăn móng heo nước sốt không?”
Lời tác giả:
Lục Xuyên: Kiều Sâm tao xx cả nhà mày.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
27 chương
36 chương
19 chương
9 chương
72 chương
107 chương