Lục Xuyên luôn có quy tắc của riêng anh là chuyện ai cũng biết, nhưng thật ra Sở Sở cũng có.
Ly nước của cô phải luôn đặt ở một vị trí cố định phía góc trái của cái bàn, nước trong ly không được quá nhiều, nhưng tuyệt đối cũng không thể thiếu dù chỉ một chút, cặp luôn là hai ngăn, một ngăn thì để sách, ngăn còn lại đựng vở, bóp đựng đồ dùng học tập là loại hộp kéo ra kéo vào, vị trí đựng mỗi cây bút luôn không đổi, lúc ăn cơm thì ăn theo thứ tự một muỗng cơm, một muỗng đồ ăn,…
Đây là quy tắc của Sở Sở, cô không thích có biến cố, càng không thích bon chen.
Ở trong lớp, ngoài bạn cùng bàn là Lương Thiên và các bạn cùng phòng, thì dường như cô không có giao tiếp với những bạn học nào khác. Ở trong lớp học chỉ làm hai chuyện: học tập và vẽ tranh.
Lớp nào cũng sẽ có một hai bạn học không giống những bạn học bình thường khác, Sở Sở chính là học sinh không bình thường của lớp 12-2.
Sáng sớm, cô ngồi một mình trong căn tin, cúi đầu cắn miếng bánh bao lớn, tinh bột vào miệng tan thành vị ngọt quẩn quanh ngay đầu lưỡi, Sở Sở cẩn thận nhấm nháp, ăn đến là nghiêm túc.
Mơ hồ cảm giác được có ai đó gần bên hình như đang nhìn cô, cô phòng bị nghiêng người, khóe mắt liếc nhìn bàn phía sau, phát hiện bên kia bàn có bốn nữ sinh lớp khác đang ngồi, thế nào mà vô tình hay cố ý cứ nhìn về phía cô, lúc bị cô phát hiện thì bọn họ vội vàng cúi đầu, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Trong tích tắc Sở Sở cảm nhận được sự không được thoải mái, cô nhanh chóng ăn xong cái bánh bao, cầm cặp đi ra ngoài.
Lúc đi cô còn quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, trùng hợp đối diện với ánh nhìn của họ, trong mắt họ tràn đầy sự tìm tòi, nghiên cứu, còn có ý tứ hiếu kỳ.
Sở Sở cau mày, đi thật nhanh rời khỏi căn tin.
Nhưng chuyện này sau đấy vẫn không có hồi kết, cả ngày hôm đó, Sở Sở cứ có cảm giác là dù cô đi đến đâu, sẽ luôn có người nhìn cô, quan sát cô, thậm chí còn có người chụm đầu kề tai thầm thì to nhỏ, nội dung trò chuyện có lẽ là liên quan đến cô.
Những chuyện này khiến cho Sở Sở sinh ra một cảm giác bất an rất mãnh liệt, cùng với sự sợ hãi bao trùm trong lòng cô.
Giờ thể dục, Sở Sở thậm chí còn muốn trốn không lên lớp, sau khi hết tiết cô tranh thủ thời gian trở về lớp, nhưng vừa mới bước vào lầu dạy học, ngay đầu bậc thang đã bị mấy nam sinh xa lạ chặn đường, cô lùi lại mấy bước liền, duy trì một khoảng cách nhất định với bọn họ.
Trong đó có một nam sinh, vóc dáng thấp bé nhỏ con, mang một cái kính cận tròn, tuổi nhìn không lớn lắm, cậu ta nhìn chằm chằm vào Sở Sở thật lâu, mới tò mò hỏi: “Chị là Kiều Sở lớp 12-2 à?”
Sở Sở im lặng gật đầu.
Sau đó nam sinh Ất vội vàng hỏi: “Nghe nói, chị có bệnh thật đấy à?”
Sở Sở giật mình, cả người bắt đầu run lẩy bẩy.
Tiếp theo đó nam sinh Bính giành nói chen vào: “Thế chị bị bệnh gì vậy? Sao nó lại trở thành một chướng ngại tâm lý vậy? Chị kể cho bọn này nghe với, chúng tôi tò mò lắm đấy!”
“Đúng vậy, thấy thần kỳ ghê nơi, lần đầu tiên nhìn thấy một bệnh nhân tâm thần ở trước mặt mình, trước đó tôi chỉ được xem trên TV thôi à.”
“Mà nom bà chị này khang khác với mấy đứa bị thiểu năng trên TV vậy nhỉ.”
“Cậu không thấy cái bài đăng có nói rồi sao? Bà chị này không phải là gặp chướng ngại sinh ra bệnh tự kỷ, tự kỷ là bệnh bẩm sinh, còn chị ta là bị thần kinh cơ, nhìn sơ qua thì những tưởng là đã chữa khỏi, nhưng vẫn có di chứng cho sau này đấy.”
Nam sinh Giáp lại nói với Sở Sở: “Không biết nói à, bị câm hay điếc rồi hả?”
“Bọn tôi sẽ không làm chị bị thương đâu, chị sợ cái gì mà sợ, chỉ là tò mò thôi! Chị giải thích với bọn tôi một tí xíu đi, ví dụ như lúc chị còn nhỏ, sao có thể đi học như người bình thường được vậy!”
Sở Sở mím chặt môi, xoay mặt về phía bức tường, không muốn nhìn bọn họ, chỉ hy vọng bọn họ đi mau đi, cô ghét lúc này, ghét bản thân mình chẳng khác nào con tinh tinh ở vườn bách thú bị người ta vây xem!
“Các cậu nhìn dáng vẻ của chị ta đi này, đúng là không giống người bình thường!”
“Rất chính xác.” Nam sinh đeo kính sờ sờ cằm, quan sát Sở Sở: “Không biết có bị bệnh tâm thần hay không nữa.”
“F*ck, vậy có khi nào sẽ làm người khác bị thương không!”
“Ngu à, cậu thấy chị ta như này còn thêm cái tay bị gãy nữa, thù làm người khác bị thương kiểu gì?”
Cả đám cười vang một trận.
Sở Sở nhắm tịt mắt, cô cảm giác bản thân mình sắp rồ lên đến nơi rồi, trên miệng bật ra những tiếng lẩm bẩm không ngừng: “Mấy người…mau đi đi.”
“Cầu…xin mấy người đấy, đi đi.”
Nam sinh Giáp nhíu mày: “Hình như chị ta đang nói gì đó.”
“To hơn một tí đi, bọn này không nghe thấy.”
Nam sinh đeo kính đến gần Sở Sở: “Chị nói gì cơ?”
“Mấy người…đi đi.” Sở Sở cố gắng thu rụt mình quay mặt vào bức tường, cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Đi….”
“Chị ta bảo chúng ta đi kìa.”
“Bọn tôi không làm gì chị, chỉ muốn tâm sự một chút thôi ấy mà.”
Các nam sinh dường như muốn tìm kiếm thú vui từ trên người Sở Sở, chủ yếu là muốn làm dịu đi cuộc sống tẻ nhạt cấp ba của bọn chúng.
“Kết bạn thôi mà!”
“Kết bạn với một bệnh nhân có chướng ngại về tâm lý, đù mạ, tàn nhẫn quá luôn đấy!”
“Đúng vậy!” Một tràng cười không dứt vô cùng chói tai, huyệt thái dương của Sở Sở rung giật, cô đột nhiên mở mắt, cắn môi dưới, nhìn chằm chằm đám người đó.
“Á, còn nhìn tôi!”
“Chị ta làm gì đấy?”
“Chị ta hình như đang định phá cái băng gạt trên tay.”
Các nam sinh lại đùa cợt hỏi cô: “Bà chị làm gì đấy hả?”
Sở Sở hoàn toàn không để ý bọn họ, cô dùng sức lôi kéo cái miếng vải treo cánh tay lên cổ và đống băng gạt, lúc đầu đám con trai này còn cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng dần dần, bọn họ phát hiện ra được sự không bình thường trong thần thái và động tác của cô, chúng đều rất quái dị, không giống phản ứng của những người bình thường chút nào.
Bọn họ hơi sợ hãi.
“Này! Chị đừng phá nó.”
Sở Sở vốn đã không còn để ý tới bọn chúng, điên cuồng phá rách mấy miếng băng vải, trong miệng lẩm bẩm âm thanh nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu, thì thào: “Tôi không phải…kỳ quái…người kỳ quái.”
Ba thằng con trai đều bị dọa đến mức sợ hãi, làm đến mức này còn bảo không kỳ quái?
Đúng lúc bọn chúng không biết nên làm như thế nào thì bị một tiếng hét phẫn nộ từ bên truyền truyền xuống: “Bọn mày làm cái gì đó?”
Sở Sở đột nhiên ngẩng đầu, cô nghe ra được giọng nói của Kiều Sâm.
Cậu xông tới, kéo Sở Sở ra phía sau mình, sau đó nhìn về phía đám nam sinh hét to: “Bọn mày muốn chết đấy à?”
“Bọn em không có bắt nạt chị ta, chỉ muốn tâm sự một lát thôi.”
“Đúng vậy, hung dữ như thế làm gì?”
“Anh là gì của chị ta hả?”
Ba thằng con trai thì thầm to nhỏ, hình như rất ấm ức, bọn họ cũng đâu có làm gì đâu, sao nhìn bọn họ như thể đang bắt nạt con gái vậy chứ.
Kiều Sâm nhìn cánh tay của Sở Sở đã bị hỏng hết một nửa băng vải, đầu không ra đầu, đuôi không ra đuôi, lúc này cậu đã giận điên lên!
“Tao là anh trai của con bé!”
Sở Sở đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kiều Sâm, bóng lưng cậu rộng lớn, thay cô che chắn những người trước mắt.
Anh trai.
Thậm chí Sở Sở còn tưởng rằng bản thân đã nghe nhầm rồi.
Thấy bộ dạng Kiều Sâm như muốn ăn thịt người tới nơi, cả đám lo lắng giải tán, vừa chạy vừa hùng hổ quay đầu chỉ trích: “Lớp mười hai mà đi bắt nạt lớp mười thì có cái gì giỏi giang chứ!”
“Đi đi đi, đều là cả đám tâm thần, đừng để ý tới bọn họ nữa.”
Kiều Sâm vẫn còn đứng ở một bên gân cổ lên rống: “Oắt con! Bọn bây có gan thì đừng chạy cho anh mày xem!”
Đuổi được mấy bước, Kiều Sâm dừng lại thở hổn hển, quay đầu nhìn về phía Sở Sở, cô đang chật vật đứng tại chỗ, cánh tay phải hơi buông thõng, băng vải rủ xuống tới mặt đất.
Cô nâng đôi mắt to tĩnh mịch nhìn cậu, cả người trông đến là tủi thân.
Kiều Sâm vội vàng chạy đến cầm cổ tay cô rồi túm lấy miếng băng vài trắng đang rối loạn quấn lại cho cô, bực mình nói: “Cô kéo cái thứ đồ này làm gì hả?”
Cô chỉ muốn dọa đám người kia bỏ chạy mà thôi, nếu Kiều Sâm không đến, dọa thêm chút nữa thể nào cũng khiến bọn họ sợ chạy mất dép.
“Họ muốn xem người bấy thường như nào cơ mà, muốn thì em sẽ...cho họ xem.” Sở Sở cụp mắt, thấp giọng nói: “Sau này bọn họ…sẽ không dám đến nữa.”
Cô biết rõ, sau này bọn chúng sẽ không dám quay lại tìm cô nữa, tựa như đám trẻ con trước kia, bọn nó vây quanh cô, ăn hiếp cô. Có một lần, Sở Sở đột nhiên nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất lên, lấy sức rồi đập thật mạnh lên đầu mình, làm cho máu tươi chảy ra dọa cho cả đám trẻ con kia sợ hãi, bọn chúng khóc lóc chạy về tìm mẹ, nói Sở Sở là con điên, vậy nên dần dà về sau những phụ huynh đó còn tới nhà Sở Vân Tụ mắng người.
Thế nhưng sau này bọn nhóc con đó không còn dám tìm Sở Sở gây phiền phức nữa, trong mắt chúng, cô hoàn toàn bị biến thành một tên quái vật, một quái vật mà bọn chúng không dám động đến.
Đó chính là cách cô bảo vệ chính bản thân của mình.
“Bọn họ muốn thì em sẽ để cho bọn họ nhìn! Nhưng mà cả đám đấy chả đứa nào có đủ dũng khí để tiếp nhận nó, vậy thì người bị bệnh là họ, không phải em!”
Khóe miệng cô giương lên, nụ cười lạnh tanh.
Đầu óc Kiều Sâm toàn là cơ bắp, nhìn cô chằm chằm, không hiểu cô đang nói gì. Cậu không nghĩ nhiều, quấn băng một cách loạn xạ cho cô, nhưng quấn thế nào cũng không đẹp lắm, liền nói: “Đi đi đi, đến phòng y tá gọi một bác sĩ chuẩn đoán lại lần nữa, những chuyện này bỏ qua đi.”
Sở Sở nghe lời gật đầu, Kiều Sâm quấn vải cố định lại thanh nẹp vào tay cô lần nữa, dẫn cô đến phòng y tế.
“Đám chó con lớp mười kia, tôi sẽ nhớ kỹ mặt bọn nó, lần sau mà gặp được sẽ đánh cho bọn nó khóc tè ra quần!”
“Anh hai.” Cô dịu dàng mềm mại gọi cậu một tiếng, chặn ngang những lời nói thô tục của cậu.
“Sao đấy?” Kiều Sâm hững hờ hỏi lại.
“Không có gì.” Sở Sở cúi thấp đầu.
Hai phút sau, Sở Sở giương cao khóe miệng, mơ hồ cười khẽ khàng, cô lên giọng gọi tiếp: “Anh hai!”
“Đầu em bị hỏng rồi đấy à?”
“Anh hai.”
“Đừng ngốc nghếch gọi đi gọi lại hoài thế.”
Lúc Kiều Sâm mang cô đến phòng y tế đổi băng vải và thanh nẹp, Lục Xuyên còn đang vui vẻ chơi bóng trên sân thể thao.
Giáo viên thể dục tổ chức một trận thi bóng rổ tranh tài, mà không may là, chủ lực của đội bóng rổ đối thủ, là người có khúc mắc với Lục Xuyên - Giang Trì.
Gặp lại Lục Xuyên, dù ở phương diện đánh nhau hay chơi bóng rổ, Giang Trì chỉ có thể bị ngược đãi hoàn toàn.
Ngay lúc Lục Xuyên chuẩn bị quăng bóng vào rổ, Giang Trì chặn trước mặt anh nói một câu: “Tao nói này, nhìn cái dáng vẻ của Kiều Sở thế kia, vừa nhìn đã biết là không bình thường rồi, hóa ra thật sự là một đứa bị bệnh tâm thần, tội nghiệp mày coi cậu ta là bảo bối, cái thứ con gái này tặng cho ông ông cũng cóc thèm.”
Khóe mắt Lục Xuyên run bần bật, động tác ném bóng rổ ngừng lại, anh đứng dưới rổ bóng, kiêu ngạo nhìn Giang Trì.
“Bệnh tâm thần, hả?” Giọng nói của anh rất nặng nề, nhưng gương mặt lại hờ hững không có biểu cảm dư thừa nào.
“Đúng vậy đấy! Cậu ta không phải là…”
Còn chưa nói xong, quả bóng rổ trong tay Lục Xuyên đã đập thẳng vào trên mặt Giang Trì, không lệch chút nào, vững vàng ngay chính giữa.
Các bạn nữ bên cạnh từ hò hét biến thành than lên sợ hãi.
Mà sức đánh bóng của Lục Xuyên không hề nhỏ, đập cho mắt kính bên trái của Giang Trì tan tành, Giang Trì che mũi của mình, đau đến mức hét lên kêu gào, tự mình đứng dậy, trong mũi chảy đầy máu, lách tách rơi xuống đất, cả người trông thật sự rất thảm hại, chật vật.
Lục Xuyên bỗng nhiên bùng phát đánh người làm cho bạn học xung quanh đang xem thi đấu sợ đến ngẩn người.
“Mày chơi bóng hay đánh người hả!”
Mấy anh em của Giang Trì muốn ra mặt vì hắn ta.
Nhưng Lục Xuyên không phải là người dễ trêu chọc, anh đi đến nhấc chân đạp thêm một cú lên người Giang Trì khiến cậu ta lăn một vòng trên mặt đất, la lên một tiếng: “Nếu để cho tao nghe thấy cái miệng thối của mày nhắc đến hai chữ Kiều Sở, tao giết chết mày.”
“Lục Xuyên! Em muốn giết ai hả!”
Giáo viên thể dục vội vã chạy đến, kiểm tra vết thương của Giang Trì, gọi bạn học đưa cậu ta đến phòng y tế, quay đầu lại răn đe Lục Xuyên: “Đi học là đánh nhau, uy hiếp bạn học, trong mắt của anh còn có giáo viên chúng tôi không hả?”
Cơn giận của Lục Xuyên vẫn còn mơ hồ trong lòng, anh yên lặng xoay người rời đi.
Giáo viên thể dục tức giận nói: “Lục Xuyên, em dừng lại cho tôi! Nếu không tôi sẽ báo cáo chuyện này lên nhà trường.”
Lục Xuyên đập mạnh quả bóng rổ xuống đất, tức giận hét lên một tiếng: “Tùy ý thầy.”
Lê Dạ đứng ở phía xa nhìn anh, đôi mắt đen láy mang ý thưởng thức chuyện vui cũng dần trở nên sáng tỏ.
Lục Xuyên rất ít khi động tay đánh người, mặc dù thân thủ anh có thể được xem là đứng nhất nhì ở THPT Số 1, nhưng phần lớn thời gian anh đều tự kiềm chế bản thân, số lần tức giận đến mức đánh nhau rất ít, cô ấy rốt cuộc cũng hiểu ra mọi chuyện, khẽ cười một tiếng.
Từ khi nào thì anh bắt đầu trở nên ngang ngược, lại dường như ngoài ý muốn không thể ngừng được nữa?
Đoán chừng thì chính là từ lúc Sở Sở chuyển tới nhỉ?
Cô trở thành cái vẩy ngược của anh.
Không thể không nói, Lê Dạ rất tán thưởng cái tính cách này của Lục Xuyên, rất khí khái, rất đàn ông.
Cô ấy quay đầu lại thì đúng lúc nhìn thấy Dương Tích đang đứng ở một nơi cách sân thể thao không xa, đứng lẫn trong đám con gái, sắc mặt cô ta không thay đổi từ phía xa nhìn chằm chằm bóng lưng của Lục Xuyên.
Các nữ sinh chung quanh nói gì đó với cô ta, Dương Tích gật đầu lắng nghe, thỉnh thoảng còn mỉm cười khoa trương.
Lê Dạ nhíu mày, trong lòng tự nhủ cô cứ giả tạo đi, tôi nhìn xem cô còn có thể giả tạo đến khi nào.
Đến hai tiết học cuối cùng của lớp tự học, Lục Xuyên mới biết được, trên website của diễn đàn trường sang hôm nay, có một bài đăng công khai với tiêu đề <<818, bạn học mới chuyển tới của lớp 12-2 >>
Trong bài đăng, phần đầu tiên là giới thiệu bệnh tình của Sở Sở và các kiến thức liên quan đến bệnh tình, ví dụ như năng lực ngôn ngữ và khả năng phân tích bị yếu đi, phản ứng trì trệ, hay lặp đi lặp lại những động tác và tư thế cứng nhắc, không thể xa rời một số loại vật phẩm hay một số người, thiếu hụt khả năng giao tiếp với mọi người, còn có khuynh hướng khép kín bản thân, vân vân….
Mặc dù đang phổ cập kiến thức, nhưng từ ngữ được sử dụng trong bài lại bị cường điệu đến mức khoa trương, thậm chí còn dùng một số cụm từ giống như ám chỉ bệnh nhân tâm thần vậy. Sau đó là thông tin cá nhân của Sở Sở, ví dụ như là con hoang, hay thậm chí là quan hệ tế nhị của cô và Kiều Sâm, đều bị phơi ra ngoài ánh sáng.
Mặc dù trong bài viết sử dụng cụm từ “người nào đó”, không điểm mặt gọi tên ai, nhưng chỉ cần lướt qua phần bình luận bên dưới một chút, trên đấy đều nói rằng người được nhắc tới trong bài đăng chính là Kiều Sở.
Xế chiều ngày hôm đó, Lục Xuyên và Trình Vũ Trạch cúp tất cả các tiết học, chạy đến quán net xử lý chuyện này, cho tới trước khi tan học, bài đăng mới được xóa bỏ.
Nhưng mà chuyện này đã gây ảnh hương không hề nhỏ.
Cũng vào chiều hôm đó, chủ nhiệm lớp vì chuyện đánh nhau trong tiết học thể dục nên đến phòng tìm Lục Xuyên, nhưng Lục Xuyên đã cúp tiết với bọn Trình Vũ Trạch, có nam sinh đứng lên báo lại với chủ nhiệm lớp, Lục Xuyên thấy trong người không được khỏe nên đã xin nghỉ.
“Về nhà nghỉ ngơi? Vậy tại sao lại không xin nghỉ phép? Còn nữa, thân thể không thoải mái sao, vậy Trình Vũ Trạch cũng không khỏe à? Tống Cảnh cũng không khỏe à? Các anh thật sự đúng là cái lớp học bết bát nhất mà tôi thấy, đúng là vô pháp vô thiên!”
Sở Sở quay đầu nhìn Tần Chi Nam đang ngồi bên cửa sổ, khóe miệng cậu ta hơi mỉm, như đang cười trên nổi đau của người khác.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
27 chương
36 chương
19 chương
9 chương
72 chương
107 chương