Đây là lần đầu tiên Sở Sở đến nhà của Kiều Ngôn Thương. Căn biệt thự lớn trắng ngần mang phong cách Châu Âu hiện đại, nhìn qua đã toát lên sự xa hoa khí thế. Vườn hoa rất lớn, trồng nhiều loại hoa cỏ cây cối đến nổi kể không xuế tên, nhưng lại vô cùng đẹp mắt. Tình trạng hiện nay của Sở Sở đã tốt hơn rất nhiều, chí ít thì khi giao lưu trò chuyện với người ngoài cũng không còn là vấn đề lớn nữa, lúc cô còn nhỏ chính là thời điểm căn bệnh tự kỷ này diễn ra nghiêm trọng nhất, thkhoảng thời gian đó hành động của cô không khác gì một cái máy, không giao lưu với con người, cũng không nói chuyện với họ, đóng kín bản thân lại, chỉ thích nhìn hoa nhìn cây, thích động vật nhỏ, cô cho rằng bọn nó mới là bạn bè duy nhất của cô. “Chú Kiều của con biết con thích những thứ này nên đã cố ý cho người sửa lại vườn hoa đấy.” Sở Vân Tụ đứng bên cạnh Sở Sở: “Con nhìn xem những bông hoa này đều là vừa mới mua về cả.” “Cảm ơn chú Kiều.” Sở Sở lễ phép nhìn Kiều Ngôn Thương nói tiếng cảm ơn. Kiều Ngôn Thương thả chìa khóa xe vào trong túi áo, nói như lẽ đương nhiên: “Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà cả.” Sở Vân Tụ nhíu mày, nhìn Sở Sở nghiêm túc nói: “Bây giờ con nên gọi ba rồi đấy.” Sở Sở cúi đầu nhìn đôi giày trắng của mình, cuống họng khô khốc khiến cô ngứa ngáy. Gọi “ba” là lời xưng hô thân mật nhường nào, dù người này không xa lạ nhưng tuyệt đối không hề thân thiết với cô, bảo cô làm sao mà gọi được đây. Kiều Ngôn Thương có chút xấu hổ, liên tục huơ tay: “Không sao cả, đừng ép con bé, chúng ta còn nhiều thời gian, vào nhà nghỉ ngơi một lát đi.” Sở Sở đi theo họ vào nhà lớn, trong nhà trang trí theo phong cách Châu Âu xa hoa khí phái, ghế sô pha làm bằng da, là màu trắng với bàn cùng bộ, nơi này tốt hơn căn nhà mà mẹ con cô sống trước kia không biết bao nhiêu lần, căn biệt thự này là nơi mà Sở Vân Tụ tâm tâm niệm niệm muốn tới, thậm chí nằm mơ cũng muốn được sống ở đây. Sau khi Sở Sở vào nhà cứ co rụt người lại, Kiều Ngôn Thương bảo cô ngồi xuống đi, cô bèn nâng mắt nhìn cái ghế sô pha bằng da to lớn, yên lặng ngồi một góc ghế. Trong nhà mang đến cảm giác xa lạ làm cô thấy không quen tí nào cả. Thừa dịp Kiều Ngôn Thương đi xuống nhà bếp nấu cơm, Sở Vân Tụ kéo Sở Sở lại cạnh mình nghiêm túc dạy: “Một lát nữa ông bà sẽ đến nhà ăn cơm chiều, con không thể gọi ông ấy là chú ở trước mặt ông bà được đúng không?” Sở Sở cúi đầu hết sức chuyên chú sờ sờ góc áo của mình, không hé răng. “Sở Sở.” Sở Vân Tụ nhấn mạnh: “Con phải gọi ông ấy là ba, vì ông ấy vốn dĩ là ba ruột của con!” Sở Sở liên tục lắc đầu, không phải! Ông ấy không phải ba cô, ông ấy là ba của Kiều Sâm, cô không thể cướp luôn cả ba của cậu! Sở Vân Tụ siết bờ vai của cô, bình tĩnh nói: “Sở Sở, con phải gọi ông ấy là ba!” Bà nâng giọng: “Sở Sở, con đừng tưởng rằng con không nói gì thì sẽ làm như không có chuyện gì xảy ra, lần này mẹ sẽ không bỏ qua cho con nữa đâu.” Nhìn thấy bộ dáng liều chết này của Sở Sở, Sở Vân Tụ bực bội đẩy người cô: “Nếu hôm nay con không gọi ông ấy là ba, vậy thì cũng đừng gọi mẹ là mẹ nữa.” Sở Sở vịn thành ghế để ổn định thân mình, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Sở Vân Tụ siết lấy khuỷu tay của Sở Sở: “Hứa với mẹ, lát nữa…” Sở Sở cắn răng, đột nhiên đẩy tay của Sở Vân Tụ ra, cất cao giọng sắc bén nhọn: “Con không gọi!” Sở Vân Tụ hơi sững sờ, còn chưa kịp tức giận thì cửa lớn đã bị đẩy ra, một đôi vợ chồng già tiến vào. “Ai gây sự ầm ĩ thế?” Một ông cụ già bước vào nhà, sắc mặt bất mãn: “Giáo dục kiểu gì vậy?” Bà lão mặc một bộ váy đoan trang tao nhã, trên đỉnh đầu búi tóc được búi lại gọn gàng, quần áo mặc trên người là tơ tằm đắt đỏ, nhìn qua cũng thấy rõ được khí chất của họ không tầm thường chút nào, ông cụ tuy tuổi già sức yếu, nhưng khí chất và phong độ vẫn hơn người như xưa. Tiếng thét vừa nãy của Sở Sở rơi vào không gian im ắng lúc này, vô cùng chói tai. Nhìn thấy vợ chồng già vào nhà, mặt Sở Vân Tụ biến sắc, ngay lập tức kéo Sở Sở từ trên ghế đứng dậy, đi nhanh ra cạnh cửa chào đón: “Ba mẹ, hai người đã tới rồi ạ, mau vào nhà đi ạ! Sở Sở, mau gọi ông bà nào.” Sở Sở bị bà túm tới, mím môi thật chặt không nói lời nào. Ông cụ lạnh tanh lườm cô, thờ ơ: “Cơm có thể ăn bậy, chứ lời sao nói lung tung được, nhà chỉ có một mình Tiểu Tô là con dâu.” Tô Nguyệt, mẹ ruột của Kiều Sâm. Ông cụ nhìn Sở Sở: “Không phải đứa con hoang tùy tiện gì đó cũng có thể làm cháu gái của nhà họ Kiều chúng tôi.” Sắc mặt Sở Vân Tụ trở nên trắng bệch, Kiều Ngôn Thương cũng vì nghĩ tới cảm nhận của ba mẹ mình và Kiều Sâm, và cả dư luận xã hội nên không kết hôn với bà, nhưng nói sao đi nữa thì bây giờ bà chính là bà Kiều, danh chính ngôn thuận! Con gái của bà, tuyệt đối không phải là con hoang. Sở Vân Tụ cắn răng: “Dù ba mẹ có muốn nhận hay không thì trong người Sở Sở cũng đang chảy dòng máu của nhà họ Kiều này.” Bà đẩy Sở Sở: “Gọi ông bà mau.” Sở Sở nhíu chặt lông mày, cắn môi dưới không rên tiếng nào. Cô vốn không biết ông bà này, mà bọn họ cũng không thích cô, vậy thì cô càng không muốn lấy mặt nóng đi dán mông lạnh. Sở Vân Tụ lại dùng lực xô đẩy cô, đẩy mạnh đến nổi khiến cô lảo đảo, lui ra phía sau mấy bước suýt nữa đụng trúng bồn hoa bên cạnh. Cô giữ thân đỡ lấy bồn hoa, ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn còn chưa hết sợ hãi nhìn Sở Vân Tụ. Bà cụ hừ lạnh một tiếng không nhìn hai mẹ con nữa, lúc đi vào trong còn lẩm bẩm miệt thị: “Thể loại này sao có thể là con cháu nhà Kiều chứ.” Bà ta nhấn mạnh ba chữ “thể loại này”, Sở Sở nghe rất rõ ràng. … Vì là lần đầu Sở Sở về nhà, nên Kiều Ngôn Thương tự tay xuống bếp làm một bàn đồ ăn. Thế nhưng bầu không khí trên bàn ăn lại vô cùng tệ. Vợ chồng già ngồi trên chiếc bàn dài, Kiều Ngôn Thương và Sở Vân Tụ đối diện nhau, Sở Sở ngồi một mình ở một bên, cúi đầu ăn từng miếng cơm trắng, còn chẳng dám gắp thức ăn. Kiều Ngôn Thương gắp cho Sở Sở chút đồ ăn, Sở Sở nói: “Cảm ơn chú Kiều.” Sở Vân Tụ lập tức trừng cô, Sở Sở cúi đầu xuống làm bộ như không nhìn thấy. Bà cụ nhìn chỗ trống bên cạnh Sở Sở, hỏi Kiều Ngôn Thương: “Tiểu Sâm đâu? Mẹ cố ý đến đây để gặp Tiểu Sâm, sao thằng bé lại không ở nhà?” “Hừ! Cái tên oắt đó, suốt ngày đi gây chuyện, cái thân ảnh nó còn chẳng thấy được một lần nào.” Nghe vậy, đôi đũa trong tay ông cụ đập mạnh lên bàn ăn: “Đứa cần quản thì bỏ mặc, đứa không cần thì con quan tâm, thằng vô lại này.” Cần quản, không cần quản. Những lời này, nghe chói tai vô cùng, cũng rất đau đớn. Sắc mặt Sở Vân Tụ trở nên âm thầm, rõ ràng là rất khó chịu. Quy tắc của nhà họ Kiều, trưởng bối nói chuyện thì người nhỏ không thể phản bác lại được. Kiều Ngôn Thương chỉ có thể nắm chặt tay Sở Vân Tụ dưới bàn thầm an ủi, sau đó cầm điện thoại lên gọi điện cho Kiều Sâm. “Kiều Sâm, đang đâu đấy?” “Về nhà đi, ông bà đã đến rồi, muốn thăm con một chút.” “Thằng khốn này!” Không hề nghi ngờ gì nữa, Kiều Ngôn Thương và Kiều Sâm lại cãi nhau, hiện tại hai cha con không khác gì kẻ thù, gặp nhau không ãi cũng đánh, quan hệ hỏng bét không thể cứu vãn. Kiều Ngôn Thương buông điện thoại xuống, nói: “Nó không trở về.” Sắc mặt ông bà cụ lập tức trầm hẳn đi, mọi người lại trầm mặc ăn cơm, bà cụ không biết là vô tình hay cố ý lạnh giọng nói với Kiều Ngôn Thương một câu: “Con không xem bản thân đã biến cái nhà này thành thể thống gì.” Kiều Ngôn Thương trầm mặc ăn cơm, không nói chuyện. Bà cụ không gặp được cháu trai ngoan của mình nên tâm tình rất tệ, lần này tới thăm chủ yếu muốn thị uy với hai mẹ con Sở Sở. Vậy nên lúc này, bà cụ ngẩng đầu buồn bực nhìn Sở Sở một mực yên lặng từ nãy đến giờ, khinh miệt: “Chỉ biết ăn.” Sắc mặt Sở Vân Tụ đã khó coi đến cực điểm, nhưng vẫn cố gắng đè nén tâm tình của mình: “Sở Sở cũng là con cháu trong nhà. Dù mọi người không thừa nhận thì nó vẫn là con gái của Ngôn Thương.” “Gen của nhà họ Kiều chúng tôi tốt, quan trọng là rất thông minh, cho đến nay vẫn chưa từng sinh ra cái thứ như này…” Bà cụ đè thấp âm thanh, nói hai chữ: “Thiểu năng.” Trái tim Sở Sở như bị ong vò vẽ chít một phát, thân thể không kìm chế được sợ hãi. Thiểu năng! Sở Vân Tụ thật sự tức giận, nhưng mà bà không dám tranh chấp với hai ông bà cụ, chỉ có thể trầm thấp đáp lại: “Con gái con không phải thiểu năng.” Bà cụ dò xét Sở Sở: “Không biết nói chuyện, bảo gọi chúng tôi cũng không thèm gọi, không phải thiểu năng thì là gì.” Sở Vân Tụ lập tức nhìn Sở Sở: “ Sở Sở, gọi ông bà đi.” Sở Sở ngẩng đầu nhìn Sở Vân Tụ, ánh mắt của bà rất sắc bén, cứ như muốn lột da nuốt sống người khác vậy. Tay Sở Sở siết thật chặt đôi đũa, cụp mắt xuống nhìn chén cơm trắng trước mắt, phảng phất như đấy mới là thứ thú vị nhất trên thế giới này vậy. Sở Vân Tụ gấp gáp: “Kiều Sở, có phải con lại muốn giả ngốc nữa không, mẹ bảo con gọi con có nghe không hả, gọi một tiếng ông bà khó khăn đến vậy hay sao?” Gọi một tiếng ông bà khó khăn đến vậy hay sao? Sở Sở nhíu mày, cô không muốn gọi, ông bà không nhận cô, nói cô thiểu năng, cô thật sự không thèm gọi họ là ông bà! Cô chẳng thà bằng lòng với việc mình không có ông bà! “Sở Sở, con gọi một tiếng xem đi nào.” Kiều Ngôn Thương cũng nói, cô không gọi ông là ba cũng không sao, nhưng muốn làm vui lòng hai vị cụ già trong nhà thì Sở Sở nhất định phải qua được bước này. Sở Sở mím chặt môi, mặt đanh lại. “Được rồi.” Ông cụ đặt đũa xuống, lạnh lùng nói: “Không phải người một nhà thì sao có thể tiến vào cửa, nhà chúng tôi chỉ cần một mình cục cưng Tiểu Sâm là được rồi.” “Sở Sở!” Sở Vân Tụ tức lên: “Con gọi cho mẹ.” Sở Sở đột nhiên buông đũa xuống đứng bật người dậy, lùi về sau mấy bước liền, thậm chí còn đụng dỡ cái ghế ngồi phía sau. Cái ghế gỗ ngã xuống phát ra một tiếng vang thật lớn. Cả bàn ăn nhìn cô như nhìn một kẻ điên. Mà sợi dây cung sâu bên trong nội tâm của cô trong phút chốc đã đứt gãy. Sở Sở vô cảm đáp lại: “Con ăn xong rồi, trở về phòng đây.” Nói xong cô quay người cúi đầu vội vàng chạy lên lầu, trốn tránh cái nơi tựa như địa ngục này đối với cô. Sở Sở nặng nề đóng cánh cửa lại, ngăn chặn hết mọi phiền muộn không vui ngoài cửa. Ánh trăng lạnh lùng cao ngạo, trong trẻo xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, mà trong căn phòng này, tất cả mọi thứ đều xa lạ, nơi này không phải là nhà của cô, không phải! Sở Sở ngồi xổm xuống, ôm chặt đầu gối của mình, run rẩy cả người. Nơi này là nhà của Kiều Sâm, những người kia là ông bà và ba của Kiều Sâm, không phải của cô, không phải của cô. Sở Sở vùi mặt vào trong đầu gối, trầm mặc thật lâu mới cầm túi xách bên người kéo khóa ra, bên trong có một bức tranh cô vẽ. Biết hôm nay sẽ gặp hai ông bà cụ, Sở Sở thật ra có chuẩn bị một món quà, là một bức tranh mẫu đơn màu đỏ, mẫu đơn kiều diễm nở rộ trên trang giấy, vô cùng rực rỡ và chói mắt. Cô nhíu chặt lông mày, dùng sức xé trang giấy thành hai nửa, rồi gộp lại xé từng phần từng phần nhỏ cho đến khi không thể xé được nữa mới thôi. “A!!” Cô phát tiết gầm nhẹ một tiếng, ném mạnh hết đống giấy vụn đi. Từng mảnh giấy nhỏ bay trên không gian, từng mảnh lả tả rơi xuống phòng. Bung xõa một chập xong trong nội tâm cô cũng thư thái rất nhiều, cô chậm rãi đứng dậy đi đến bên cửa sổ đẩy cánh cửa ra, nhìn vầng trăng sáng, Sở Sở đột nhiên rất muốn được gặp một người. Cô lấy điện thoại di dộng ra, đầu ngón tay run run ấn mở mục thông tin của Lục Xuyên. Khi Lục Xuyên bắt máy là lúc anh đang ăn cơm ở khách sạn, ngày mai là Lễ Quốc Khánh nên bên quân đội tổ chức liên hoan, anh cũng bị ba cưỡng ép đi đến đây, uống mấy li rượu nhỏ nên có chút men say. Giữa lúc đang ăn uống linh đình, thấy trên màn hình lấp ló một cái tên, anh đột nhiên tỉnh táo lại, siết chặt điện thoại đi đến một cái hành lang yên tĩnh bên trong khách sạn, đắm chìm bên dưới ánh trăng sáng rực rỡ, chân thành mà nhận điện thoại. “Con thỏ lớn, nhớ tôi rồi sao?” Khóe miệng của anh khẽ nhếch lên, nở nụ cười quyến rũ. “Lục…mình…cậu đang…” Sở Sở nghẹn đỏ mặt, dùng hết sức cố nói ra một câu đầy đủ, nhưng không hiểu sao đều bị ngăn trong cổ họng, không nói nên lời, cô gấp gáp muốn chết. Lục Xuyên nhíu mày, “ Sao lại nói lắp rồi?” “Lục…” Giọng cô rất gấp gáp. “Đừng nóng vội, từ từ rồi nói.” Lục Xuyên nom còn gấp hơn cả cô, nhưng anh không giục. “Mình ở… nhà…Kiều.” Sở Sở kìm nén một hơi cũng nói hết câu: “Nhà…Kiều Sâm.” Lục Xuyên giật nảy mình, cũng đã đoán ra được chuyện gì. “Không vui sao?” “Ừm.” “Không vui nên gọi cho tôi ngay sao?” “Ừm.” Anh kìm lòng không đặng cười cười, ngẩng đầu, vầng trăng sáng đặc biệt mà thanh tĩnh, trái tim của anh cũng theo sự yên tĩnh này mà trở nên ấm áp. “Con thỏ, bây giờ có muốn tôi đến với cậu không nào?” Sở Sở cúi đầu, dời mắt, ngón tay quấn lấy góc áo của mình. Trầm mặc một lát, cô nói: “Muốn.” Mình muốn cậu đến với mình.