Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang
Chương 11 : Ăn no mặc ấm ngủ ngon
Cứ cho là Đường Khôi Hoằng vẫn muốn giả ngu, nhưng cũng hiểu được Kiếm Thần đại nhân đang nổi giận.
“Diệp đại hiệp nói đùa.” Hắn dừng một chút, giọng điệu biến đổi, mang theo vài phần lạnh lẽo, “Đường Môn không phải lò sát sinh, nào có thể để người khác mặc sức hiếp đáp?”
Đỗ Phi Phi và Đường Bất Dịch đều ngửi thấy được giữa hai người có thoang thoảng có mùi khói súng.
Đường Bất Dịch hưng phấn, con ngươi vốn lạnh như băng nháy mắt tràn đầy ánh sáng nhiệt tình, sáng ngời nhìn Đường Khôi Hoằng.
Đỗ Phi Phi cũng rất lo lắng. Nếu Đường đại chưởng môn lần này thật sự quyết định liều mạng, thì chuyện nàng bị đẩy lên phía trước làm khiên thịt là điều không phải nghi ngờ.
“Ta rất nghiêm túc.” Diệp Thần lười biếng đá bậc thang mà Đường Khôi Hoằng đã bày sẵn xuống.
Nếu không phải không khí quá khẩn trương và áp lực, Đỗ Phi Phi thật sự rất muốn vỗ tay khen ngợi hắn. Dù biết rõ là phải chết, mà vẫn có thể ghé đầu về phía trước như thế, cần phải có dũng khí phi phàm và cá tính muốn chết như thế nào mới dám nha.
Nàng lại vì hành động không lựa chọn Vinh thịt lợn lúc trước của mình mà vô cùng đau lòng.
Sắc mặt Đường Bất Dịch thâm trầm.
Diệp Thần là truyền thuyết bất bại. Hơn nữa năm đó hắn cùng với thiên hạ đệ nhất cao thủ Thanh Vân thượng nhân ở Nga Mi đại chiến một trận, sau đó ái mộ lẫn nhau, cuối cùng kết làm bạn tri kỉ. Nếu tùy tiện trở mặt với hắn, chỉ sợ Nga Mi cũng không thể đứng ngoài nhìn được. Mặc dù Thanh Vân thượng nhân đã mất đi danh hiệu thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng Nga Mi vẫn là thiên hạ đệ nhất môn phái. Một khi trở thành kẻ thù của bọn họ, đối với Đường Môn mà nói chỉ sợ là đả kích lớn, thậm chí có thể diễn biến thành tai ương ngập đầu! Dù sao, những người bất mãn trên giang hồ với Đường Môn không ít, chỉ còn thiếu chuyện tập hợp nhau lại để cùng tấn công mà thôi. Hắn tuyệt đối không thể để cho bọn họ có cớ đánh vào Đường Môn được.
Đường Khôi Hoằng nhướng mày, nảy ra ý hay, lại cười nói: “Kỳ thật kiếm pháp của Bất Dịch cũng không tệ, nếu Diệp đại hiệp không chê, chi bằng dạy bảo hắn một chút đi.” Hắn lui một bước.
Đường Bất Dịch hơi ngạc nhiên, lập tức nói: “Đúng lúc ta cũng muốn thỉnh giáo Diệp đại hiệp, thật là ý hay!”
Diệp Thần ngay cả liếc mắt nhìn hắn cũng không, thản nhiên quay sang nói với Đỗ Phi Phi: “Lên, chém hắn mấy đao.”
Đỗ Phi Phi u buồn nhìn hắn.
Nàng biết mà, Diệp Thần đại nhân muốn thuê căn bản không phải bảo tiêu, mà là kẻ chạy việc cùng bia đỡ đạn.
Diệp Thần thấy nàng nửa ngày không nhúc nhích, ngữ khí không khỏi mềm mại hơn, nhẹ giọng hỏi: “Không muốn sao?”
Trong lòng Đỗ Phi Phi run lên, lập tức đứng thẳng người nói: “Nguyện ý vì Diệp Thần đại nhân mà lên núi đao, xuống biển lửa, nghĩa chẳng từ nan, nghĩa không thoái thác, nghĩa thấu trời xanh, nghĩa sinh căm phẫn……”
Diệp Thần mặt không chút thay đổi nói: “Toàn lời vô nghĩa.”
……
Độ ấm của địa lao không thấp, tuy rằng là ở dưới lòng đất, nhưng Đường Môn thiết kế vô cùng tinh xảo, ở trên góc phòng có một ô cửa sổ để đón ánh sáng. Nhưng mặc dù ánh sáng ấm áp chiếu rọi khắp nơi, Đỗ Phi Phi lại như rơi xuống hầm băng, cả người từ sống lưng đến sau gáy đều lạnh toát.
Vì sao? Vì sao?!…… Vì sao nàng luôn vỗ mông ngựa nhầm địa chỉ đến mười vạn tám ngàn dặm chứ?
Đường Khôi Hoằng ở một bên âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Quả nhiên, lấy sự cao ngạo của Diệp Thần, sẽ không dễ dàng ra tay. Như vậy chuyện này vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Đỗ Phi Phi nắm đao, vẻ mặt nghiêm túc tiến lên phía trước một bước nói: “Xin Đường huynh chỉ giáo.”
Khóe miệng Đường Bất Dịch hơi cong lên, từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm sáng loáng, khẽ nâng cổ tay, mũi kiếm cũng lắc lắc rung rung theo.
…… Ngồi tù mà ngay cả vũ khí cũng không phải giao ra, rõ ràng là cung cấp phương tiện vượt ngục thuận lợi lớn nhất cho hắn nha. Đỗ Phi Phi cảm khái nghĩ, khó trách rất nhiều bổ khoái khi đuổi theo tù nhân trốn ngục thường xuyên nói một câu — không sợ tội phạm võ công cao, chỉ sợ cửa lao khóa không chặt.
“Kiếm này tên là Thương Thế, dài hai thước tám tấc (tầm hơn 1m), nặng sáu lạng (khoảng 1,2 kg), chính là do đệ nhất đúc kiếm sư – Kim Quỷ tự tay đúc nên.” Đường Bất Dịch nắm kiếm, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo.
“Miên Vũ đao.” Đỗ Phi Phi quả chưa bao giờ xem xét đao này nặng dài bao nhiêu, dù sao đi nữa dùng thuận tay là được rồi. Có điều giới thiệu như thế hình như hơi ngắn gọn, có chút không tôn trọng đối thủ. Nàng nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Gần đây từng được Diệp Thần đại nhân trưng dụng để chém người.”
Đường Bất Dịch tức giận đến phát run, mũi kiếm lập tức cũng như một con rắn khẽ uốn lượn: “Ngươi cho là ngươi nhất định có thể chém vào ta sao?”
Đỗ Phi Phi lập tức phát hiện trong lời nói của mình còn có nghĩa khác, vội vàng giải thích nói: “Không phải, nếu như Diệp Thần đại nhân cần, thỉnh thoảng dùng để giết heo chó cũng được……”
Đường Bất Dịch nổi giận gầm lên một tiếng, cầm kiếm xông về phía nàng.
Diệp Thần ở một bên vui mừng nghĩ: Cuối cùng hắn cũng không phải người duy nhất bị Đỗ Phi Phi chọc tức đến muốn hộc máu.
Võ công của Đường Bất Dịch so tưởng tượng của Đỗ Phi Phi…… thì kém hơn một chút.
Nàng một mặt dễ dàng hóa giải thế tấn công của hắn, một mặt phiền não suy nghĩ, nên ở chiêu thứ mấy đánh bại hắn đây? Trong vòng một trăm chiêu, như thế có làm mất mặt của Đường Môn quá hay không? Tốt xấu gì người ta cũng cung cấp thức ăn chỗ ở, cho dù…… trong thức ăn có cho thêm độc dược.
“Phi Phi……” Giọng nói của Diệp Thần vang lên bên tai nàng, “Đến giờ ăn cơm rồi……”
Ăn cơm?
Tinh thần Đỗ Phi Phi rung lên, giống như có một luồng thần lực, xông thẳng vào toàn thân, đao trong tay bỗng nhiên biến hóa khôn lường tung ra chiêu thức như mưa phùn gió thu, trước khi để Đường Bất Dịch hoàn hồn, đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh bay kiếm của hắn ra ngoài.
Nhuyễn kiếm quay vài vòng trong không trung, đến khi rơi xuống đất vẫn còn rung lên không ngừng, giống như con rắn bạc bị sét đánh trúng vẫn còn cố gắng giãy dụa.
Đường Bất Dịch ngơ ngác nhìn lòng bàn tay trống trơn của chính mình, suy nghĩ vẫn còn dừng lại ở chiêu thức như mưa phùn gió thu không chê vào đâu được vừa rồi của Đỗ Phi Phi.
Đỗ Phi Phi thu đao vào vỏ, vui vẻ đi đến trước mặt Diệp Thần, nhìn hắn như muốn dâng vật quý vậy.
Khóe miệng Diệp Thần sung sướng cong lên, nâng tay, đang muốn sờ sờ tóc nàng, lại nghe thấy nàng vui sướng hỏi: “Ăn cơm chứ? Nên đi luôn chứ?”
Tuy rằng vài lần ăn cơm lúc trước đã trải qua không ít chuyện không vui vẻ, nhưng những chuyện đó tuyệt đối không làm giảm yêu thích của nàng với thức ăn.
Hai ngón tay Diệp Thần nâng lên, búng vào trán nàng một cái đau điếng, khi nàng liếc mắt nhìn hắn lại quay mặt đi nói: “Có nhớ trước khi đánh ta yêu cầu ngươi làm gì không?”
Nàng cao giọng nói: “Chém người.”
“Vậy ngươi chém chưa?”
Đỗ Phi Phi vừa định gật đầu, nhưng đến khi nhìn lại Đường Bất Dịch thì khẽ giật mình.
Hắn hoàn hảo đứng ở nơi đó, ngay cả lông tóc cũng không thiếu một sợi, trừ bỏ biểu tình trên mặt lạnh băng khiến người khác không rét mà run.
“Ách……” Nàng cúi đầu đi một vòng quanh Diệp Thần, rồi lại mạnh mẽ ngẩng đầu, thành kính nói, “Trên đời có chữ đức, chính là muốn khuyên con người ta phải biết khoan dung độ lượng.”
Đường Khôi Hoằng đi ra hoà giải, “Đỗ cô nương giỏi dùng đao, không giỏi dùng độc, mỗi người đều có sở trường riêng.”
Diệp Thần chậm rãi nói: “Nếu ta nhớ không lầm, Đường Môn hình như có một quy củ bất thành văn.”
Khóe mắt Đường Khôi Hoằng nhảy dựng lên.
“Người quyết đấu thua, nhất định phải nhận bất cứ trừng phạt nào của người thắng đưa ra.” Diệp Thần cười đến sâu xa.
Sắc mặt Đường Bất Dịch trắng xanh. Hắn hiển nhiên không ngờ Diệp Thần lại hiểu biết tường tận đối với những chuyện ở Đường Môn như thế.
Rốt cục Đỗ Phi Phi cũng có thể từ trong bầu không khí cổ quái mà cảm nhận được điều bất thường, “Ý của ngươi là, ta hiện tại có thể ra lệnh cho Đường Bất Dịch?”
Diệp Thần cười tủm tỉm nói: “Là trừng phạt.”
“Như vậy, ” Đỗ Phi Phi dùng tốc độ không thua kém gì tốc độ đánh bại Đường Bất Dịch lúc nãy, nói: “Ngươi ở nơi này thêm một năm nữa đi, hơn nữa thức ăn mỗi ngày phải chia một nửa cho ta.”
……
Diệp Thần thở dài nói: “Trừ bỏ ăn, ngươi còn theo đuổi cái gì khác không?”
“Ăn no, mặc ấm, ngủ ngon.” Đỗ Phi Phi đưa ra lý tưởng tối cao cuộc đời này của nàng.
Diệp Thần sờ sờ cằm, tổng kết lại một câu: “No ấm quá sẽ sinh dâm dục.”
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
44 chương
180 chương
18 chương
24 chương
67 chương