Tiêu hồn

Chương 9 : Cung bối đích miêu

Trước khi mưa dứt, bọn họ đã xuống tới đồng bằng. Tiếng mưa thay bằng tiếng lá xào xạc Con mèo trong lòng Tiêu Hồn bỗng kêu lên một tiếng. “Meo…” Lương Thương Trung đương cảnh giác, toàn thân căng như dây cung, nghe tiếng kêu, cơ hồ cả người giật bắn. Y hừ khẽ, nếu không phải nể Tiêu Hồn cô nương, y thực có thể làm thịt con mèo đáng ghét này. Con mèo dường như cảm giác được ác ý của y, lông dựng lên, uốn cong lưng, thể hiện ý thù địch mạnh mẽ. Trận đấu giữa Lương Thương Trung và con mèo không duy trì lâu, bởi vì Tiêu Hồn cô nương đã nói: “Có địch nhân đến.” Mọi người thất kinh, hơn nữa tỏ vẻ không tin. Chỉ có Lương Trà vểnh tai hết sức nghe ngóng, thần sắc kinh nghi bất định. Gió thổi rừng mía va đập nhau, vang lên âm thanh quấy nhiễu khả năng phân tích tiếng động của hắn. “Đừng nói lung tung!” – Lương Thủy nhịn không được quát – “Bây giờ đâu phải lúc đùa giỡn.” “Thực có người đến.” – Tiêu Hồn kiên quyết, thái độ có chút cố chấp và quật cường. Oai Chủy Tiếu Giáo hỏi: “Vì sao nàng biết?” “Là Tiểu Đinh Đinh nói. Miêu nhi của ta rất thông minh. Nó nghe được thì nhất định không sai.” – Tiêu Hồn quả quyết chắc chắn – “Huống hồ, chỗ này là Bạch Miêu Đại Sơn, mèo của ta so ra còn mạnh hơn, thông linh hơn bất cứ ai. Nó chính là sơn đại vương.” Nàng không sai. Mèo của nàng cũng không sai. “Vù”, một mũi tên mang theo hỏa cầu bắn vào rừng, dĩ nhiên cả khu rừng và thân tên đã sớm tẩm dầu hỏa, lá mía được bôi dầu lập tức bùng cháy. Nếu không phải vừa mưa một trận thì…, trận mưa này xem ra… Tập kích lần này đích thị người của Phá Hoại Bang. Người đến có tám mươi tám gã, nhưng không phải toàn bộ đều xuất thủ. Xuất thủ chỉ có bốn người. Tứ Đại Thiên Vương trong Phá Hoại Bang: Trần Xuân, Lí Hạ, Trương Thu, Vương Đông. Bốn người hạ thủ. Chỉ sợ so với bốn trăm người cùng động thủ còn đáng sợ hơn, chí ít đáng sợ hơn bốn mươi lần! Phương pháp bày trận và tấn công của Phá Hoại Bang khác với những bang phái, bang hội tầm thường. Thuộc hạ, lâu la của chúng toàn bộ bao vây quanh cánh đồng, giương cao đuốc, cung lắp tên, đao cầm tay, ám khí sẵn sàng, địch nhân một khi hiện thân sẽ được chào đón nồng nhiệt. Tiêu Hồn trốn trong rừng. Tiến vào truy sát nàng chỉ có bốn người. Cả bốn đều là lãnh tụ. Bọn chúng không hề tách ra, mà liên kết lại, cùng nhau tiến lên. Đao kiếm thương mâu cùng giương ra. Thân cây bị gãy vụn phát ra những tiếng kêu lúc vui, lúc thảm, lúc phẫn nộ. Trần, Lí, Trương, Vương bốn người tiến thẳng một đường, cuối cùng đã gặp được Tiêu Hồn. Chúng không lãng phí cũng không tiêu hao nhân lực, hơn nữa, càng bảo toàn tốt thực lực và phát huy được tính liên kết. Lương Thương Trung dành tiếp chiến. Y hướng về Trần Xuân. Cật Sa Đại Vương đối phó Lí Hạ. Trương Thu đấu với Oai Chủy Thiếu Giáo đương trọng thương. Còn lại Vương Đông, chỉ nhờ vào mười một bộ hạ của Cật Sa Đại Vương, thêm Lương Thủy, Lương Trà, Tiểu thư thư, cũng không dễ ứng phó một mình Vương Đông. Vương Đông nguyên là nhân vật mạnh nhất trong Tứ Đại Thiên Vương. Hắn mới là trung tâm, cũng là trọng tâm. Hắn phụ trách giết người, giết nữ nhân. Trong mấy người họ chỉ có hai nữ tử. Giết bọn họ mới là nhiệm vụ, là mục đích lần này của chúng.