Tiêu hồn
Chương 13 : Kiếm thủ miệng ngậm một cành hoa
Người không biết bơi lặn gặp phải dòng chảy xiết luôn hy vọng bên cạnh có nhiều người, không cần biết những người đó lội được hay không, đều tốt hơn là chỉ có một mình. Người đều có tâm. Tâm đều hiểu đạo lí ấy. Dù là cao thủ cũng vậy. Bởi vì có là cao thủ, rơi xuống sông rồi xem ra còn kém hơn một con cá: huống hồ hắn còn chẳng phải một cao thủ bơi lội!
Lương Thương Trung hận bọn Kim Lão Cúc, Cật Sa Đại Vương, Oai Chủy Thiếu Giáo không đủ thận trọng, không cho một ai đi tiên phong dò đường, cũng không để lại ai bảo vệ phía sau.
Hiện tại, phía trước hiển nhiên có người đang chặt cầu, lùi lại phía sau thì không kịp, hơn nữa, chẳng biết phía sau có người mai phục hay không.
Tiêu Hồn cô nương và Tiểu thư thư đã bắt đầu thét lên lanh lảnh.
Cầu treo không trụ được đang lắc lư dao động phát ra những tiếng kẽo kẹt, rên rỉ đung đưa, như muốn thừa nhận rằng không chịu được sức nặng nhiều người, có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Bên dưới là sông lớn, rơi xuống, nếu không biết lặn, e là cả thi thể cũng tìm chẳng thấy.
Cật Sa Đại Vương một mặt giữ thăng bằng, hướng Kim Lão Cúc quát:
“Nghĩ cách đi, mau …”
Thân người Kim Lão Cúc tựa một đóa cúc lắc lư không yên, cũng đang kêu la:
“Hết biện pháp rồi! Nhảy xuống dưới, chúng ta cùng bơi qua bờ đối diện! Dù sao rơi xuống cũng không chết, các ngươi bảo vệ Tiêu Hồn, bọn ta liều mạng với chúng!”
Cật Sa Đại Vương mặt đỏ lên, song thủ khẩn cấp nắm lấy đoạn dây thừng, cực lực thét:
“Ta… Ta… Ta không biết bơi!”
“Cái gì!” – Lương Thương Trung nghe vậy giống như có tiếng nổ trong đầu, gầm – “Ngươi không biết bơi!”
Kim Lão Cúc lâm nguy bất loạn: “Vậy ta chiếu cố Tiêu Hồn, người bảo vệ Cật Sa Đại Vương!”
“Ta!” – Lương Thương Trung hét to – “Ta gặp quỷ mới biết bơi!”
Kim Lão Cúc nghe thế chỉ thì thầm nói theo một câu – “Rớt xuống dưới rất nhanh sẽ gặp quỷ đấy!”
Sau đó, y hướng Oai Chủy Thiếu Giáo nói:
“Thế thì không còn cách nào đành nhờ vào ngưi.”
Oai Chủy Thiếu Giáo đang đứng trên chiếc cầu lắc lư nghiêng đông ngã tây, nhìn mặt hắn tái nhợt không còn chút huyết sắc, giống sắp thổ ra vậy.
Lương Thương Trung cơ hồ nhảy dựng lên (nhưng y lại nhảy không được):
“Ngươi cũng không biết bơi?”
“Khi nào ta bảo ta biết bơi lội?” – Oai Chủy Thiếu Giáo thở gấp gáp, so với tình thế nguy ngập của chiếc cầu, trông hắn còn thấy nguy hơn – “Ta còn sợ độ cao …”
Cầu đương rung lắc dữ dội, Kim Lão Cúc giống một đáo hoa èo uột đơn độc. Hắn không dám tin, lớn tiếng hỏi Cật Sa Đại Vương:
“Đừng nói với ta ngay cả thủ hạ của ngươi cũng không biết …!”
Giọng Cật Sa Đại Vương tựa như đang ngốn một miệng cát, cười khổ mà chẳng giống cười, thực giống như mếu:
“Bọn ta đều là vịt cạn, ngay cả khả năng bay cũng không có…”
Cục diện này là: Mọi người đều ở trên cầu. Cầu treo lơ lửng giữa không trung. Cầu sẽ đứt. Bên dưới là con sông lớn hiểm ác. Người ở trên thì không biết bơi lội. Địch nhân sớm đã bố trận trên sông. Bọn họ vô vọng.
Điều làm họ tuyệt vọng, phẫn hận nhất là: Bọn họ không chết vì chiến đấu, mà chết vì nước, bị chết chìm, không phải chết trận.
Sẽ như vậy nếu không phải có một kiếm thủ miệng ngậm cành hoa xuất hiện kịp thời
Ngay sau đó chấn động bỗng dừng lại.
Cầu đã sụp một nửa, chặt tiếp sẽ sập liền, nay vẫn có thể lê bước tiến tới, chỉ bất quá phải dùng tay giữ chặt dây thừng.
Bờ đối diện có một người đang vẫy. Thần sắc y lạnh lùng, nhãn thần ưu uất, miệng ngậm một đóa hoa. Trên tay y có kiếm, mũi kiếm dính máu. Sắc mặt y nhợt nhạt, vết máu trước ngực đang loang rộng.
Hiển nhiên là Tuyệt Đại Đan Kiêu đã trải qua một trận kịch chiến, giết chết kẻ chặt cầu, khống chế đầu cầu bên này, nhưng cũng bị thương không nhẹ.
May mà y đến.
Y đợi mọi người “lê” qua bên này, người đầu tiên vừa đến bờ, y mới nói:
“Bờ đối diện có kẻ mai phục chuẩn bị chặt dây, ta lội qua giết chúng trước, suýt nữa tới không kịp.”
Sau đó y dặn dò:
“Về sau, người không biết lội thì đừng qua cầu mà bên dưới là dòng chảy xiết như thế.”
Lương Thương Trung không cam lòng cãi lại:
“Người bị đau dạ dày thì không được phép ăn cơm sao?”
“Đúng.” – Tuyệt Đại Đan Kiêu đáp, trên vạt áo y, máu lại thấm ra ngoài – “bảo hắn uống sữa là được rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
9 chương
32 chương
12 chương
636 chương
110 chương
94 chương
88 chương
99 chương