“Đường, người không muốn vào với em sao?” “Tôi ở bên ngoài chờ em là được rồi.” Thiệu Đường cầm vé máy bay đứng bên ngoài chờ Ngôn Nặc. “Yên tâm, tôi sẽ luôn nơi này chờ em đi ra.” Thiệu Đường ngồi ven đường nghĩ tới chuyện hôm qua “Nếu ông ta đúng thật là ba của mình thì mình biết phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ sẽ nhận lại sao? Không được. Mình không có ba, chỉ có lão cha và mẹ nuôi.” Thiệu Đường rít lấy điếu thuốc trên tay Ngôn Nặc đi ra thấy xung quanh Thiệu Đường chỉ toàn tàn thuốc “Đường, người sao vậy? Không vui sao? Chờ em sốt ruột không?” “Không có.” “Không có sao? Đường xem tàn thuốc này.” Ngôn Nặc chỉ vào. “Ách. Chúng ta đi thôi.” Thiệu Đường lấy hành lý của Ngôn Nặc một tay ôm lấy eo của cô. “Hừ, xe đến rồi! Chúng ta lên xe.” Ngôn Nặc biết Thiệu Đường có tâm sự nên không nghĩ sẽ nói thêm gì nữa. “Dù sao thời gian còn sớm, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một tí đi.” Thiệu Đường bỏ hành lý vào xe rồi nắm tay Ngôn Nặc. “Ừ.” Thiệu Đường cùng Ngôn Nặc tay đan chặt vào nhau cùng đi dạo trên phố của New York. Đột nhiên Thiệu Đường dừng lại nhìn người phía trước. “Sao vậy?” Ngôn Nặc lắc tay Thiệu Đường. Nhưng Thiệu Đường hình như không có cảm giác, cứ lẳng lặng nhìn người trước mặt. Không biết người trước mặt từ lúc nào đã đi tới đây “Đường khoẻ không?” “Ân! Tôi tốt lắm? Chị thế nào?” Thiệu Đường nhìn cô ta. “Ân, tôi cũng tốt, cô ấy là?” “Nha…đây là người yêu của tôi! Nặc, đây là Thiệu Duyệt.” Thiệu Đường ôm lấy bả vai Ngôn Nặc. “Người yêu sao? Xin chào.” Thiệu Duyệt cười khổ. “Xin chào.” Ngôn Nặc buông tay Thiệu Đường ra nhìn người đối diện liền nghĩ ắt hẳn hai người có quan hệ không bình thường. “Chào, thật vui khi được gặp lại Đường.” Thiệu Duyệt mặc dù cùng Ngôn Nặc nắm tay nhưng ánh mắt luôn là trên người Thiệu Đường. “Đường thế nào lại ở nơi đây?” “Tôi đi dạo cùng với người tôi yêu.” Thiệu Đường ngọt ngào nhìn Ngôn Nặc nhưng hình như trong mắt có chút gì đó mất mát. “Người yêu sao, xem ra các người thực hạnh phúc!” Thiệu Duyệt hiện tại không biết nên nói thế nào. “Ừ." “Khi nào thì Đường về?” Thiệu Duyệt quan tâm hỏi. “Chuyến bay chiều nay, đúng rồi lâu vậy sao chị không quay về? Lão cha và mẹ nuôi rất nhớ chị. Còn có bọn Thiệu Phong cũng rất nhớ chị.” Thiệu Đường chịu đựng ai đó đang nhéo tay mình cười cười nói. “Vậy còn Đường? Có nhớ tôi không?” “Hắc, đương nhiên.” Thiệu Đường xấu hổ cười “Tôi cũng...” “A đúng rồi phía trước có quán ăn, thời gian còn sớm đi vào đó nói tiếp đi.” Thiệu Đường cắt ngang lời Thiệu Duyệt. “Đường không phải không thích ăn mấy thứ này sao?” “Trước kia không thích nhưng hiện tại đã khác.” “Thì ra là vậy, nhưng bây giờ tôi đang bận khi khác chúng ta gặp lại sẽ nói sau.” Thiệu Duyệt thương tâm nhìn Thiệu Đường. “Duyệt, chị Duyệt chị chừng nào thì về nhà?” “hắc, Đường còn hy vọng tôi trở về sao?" “Tôi, tôi đương nhiên là hy vọng, vì dù sao chúng ta vẫn là bạn tốt mà.” Thiệu Đường cười. “Được rồi khi nào có thời gian tôi sẽ về! Tôi cũng muốn gặp mọi người ở cô nhi viện.” Nhưng tôi cũng là người mà Thiệu Đường. “Ân, gặp lại sau.” Thiệu Đường nhìn bóng dáng Thiệu Duyệt rời đi. “A! Đau, đau, đau tôi! Buông tay tôi ra.” Thiệu Đường vội vàng rút tay. “Cô ấy rất đẹp sao?” Ngôn Nặc nhìn người phía trước. “Không phải! Em đẹp hơn cô ấy.” Thiệu Đường cầu xin Ngôn Nặc. “Thật không?” "Thật mà, hiện tại đừng nhéo tôi nữa được không?” Thiệu Đường mặt nhăn lại. “Hừ.” Ngôn Nặc đẩy tay đang Thiệu Đường đang đặt bên eo mình xoay người bước vào xe. “Đừng tức giận mà.” Thiệu Đường vội vàng đuổi theo. “Sao vậy? Nặc đừng giận tôi có được không. Coi ấy chỉ là bạn của tôi thôi, hơn nữa cũng mấy năm không gặp cô ấy, lúc nãy gặp mặt đơn giản là chào hỏi thôi mà.” Thiệu Đường uỷ khuất nói. “Hừ.” “Hắc! Tôi biết rồi, em ghen.” Thiệu Đường nhỏ giọng nói bên tai Ngôn Nặc. “Hừ! Em không thèm ghen với Đường! Không thèm...” Ngôn Nặc chưa nói xong đã bị Thiệu Đường lấy môi mình chặn lại. “Còn không thừa nhận sao?” Thiệu Đường ôm lấy Ngôn Nặc. “Em không nhận đấy, Đường ngồi yên đi.” Ngôn Nặc nắm lấy tay Thiệu Đường đang làm loạn trên người mình. “Hiện tại tôi chỉ yêu em thôi.” Thiệu Đường cố gắng chen tay vào đùi Ngôn Nặc. “Đừng loạn. Đau em.” Ngôn Nặc cảm giác được tay Thiệu Đường đã gần muốn tới chỗ kia. “Còn đau sao? Thực xin lỗi hôm qua là tôi hơi quá đáng. Muốn tôi giúp en hết đau không?” Thiệu Đường mặt gian tà cười. "Hiện tại là ở trên xe! Đường đừng làm loạn nữa.” Ngôn Nặc thấp giọng. “Không có việc gì, ông ta không có thấy.” Thiệu Đường chỉ miếng mành ngăn trở. “Thiệu Đường.” Ngôn Nặc lạnh nhạt nhìn. “Sao vậy?” Thiệu Đường làm vẻ vô tội. “Đường càng ngày càng ham hố nha.” Ngôn Nặc trừng mắt. “Sẽ không đâu! Tôi đâu phải dạng đó?” Thiệu Đường bỉu môi. “Nhị tiểu thư, đã đến sân bay.” Lái xe cẩn thận gọi hai người. “Đã biết, đem hành lí xuống đi.” Ngôn Nặc chụp tay Thiệu Đường  “Vâng." “Lí thiếu gia.” Lái xe gọi Thiệu Đường làm cô tò mò. “Nặc, vì sao ông ta gọi tôi là thiếu gia?” Thiệu Đường nhìn người lái xe. “Em không biết! Đường hiện tại không giống thiếu gia sao, hay Đường tưởng Đường giống tiểu thư khuê các hả?” Ngôn Nặc trêu đùa. “Nhưng…” Thiệu Đường muốn nói cái gì đó nhưng bị Ngôn Nặc chặn ngang. “Không có nhưng nhị, lên máy bay em có chuyện muốn hỏi Đường.” “Hỏi chuyện gì?” Thiệu Đường khó hiểu hỏi. “Chuyện Đường cùng cô gái lúc nãy.” Ngôn Nặc nói xong liền rời đi. “A! Chết tôi rồi.” Thiệu Đường đuổi theo. Như thế nào phụ nữ lại nhớ lâu vậy. (Ed: vậy ngươi là phụ gì. Đường: im)