“Cái gì? Cô ấy không muốn gặp bọn tôi?” Thiệu Phong cùng mọi người đến tận nơi mà lại nhận được tin là Thiệu Đường không muốn gặp. “Có lầm hay không?” “Đúng vậy, tuy đây chỉ là nhà tù nhưng nhân quyền của mỗi người vẫn được tôn trọng nên cô ấy không muốn gặp bọn tôi cũng không thể ép.” “Nhưng cô có nói là bọn tôi tìm không?” Thiệu Hiền chưa từ bỏ ý định. “Tôi đã nói rồi, cô ấy nói bất luận kẻ nào cũng không muốn gặp.” “Tại sao lại có thể như vậy?” “Quên đi, có thể tâm tình Thiệu Đường bây giờ không tốt cho nên chờ vài ngày sau quay lại đi.” Lí Phiêu thở dài xoay người đi. “Mẹ nuôi.” Thiệu Hiền nhìn nhìn Thiệu Phong. “Mẹ nuôi, hiện tại có lẽ tâm trạng Thiệu Đường không tốt, qua một thời gian có lẽ sẽ gặp." “Đúng vậy! Đường Đường ngoan như vậy chắc nó có nỗi khổ." Lão cha nắm tay mẹ nuôi lên xe. “Ai…” “Tiểu thư, cô cũng tới tìm Thiệu Đường sao?” Vị cảnh ngục nhìn người đẹp trước mặt mình không biết nên nói làm sao. “Đúng vậy, tôi muốn gặp cô ấy." “Nhưng đã nói là không có kẻ nào được gặp." “Ngôn Nặc. Cô nói là Ngôn Nặc nha." Ngôn Nặc bình tĩnh nói. “Nhưng…” Ngôn Nặc, Ngôn Hằng? Chết rồi. “Không phải cô ấy vẫn không muốn gặp tôi chứ, cô vào nói là tôi đến nha.” “Vậy cũng được, tôi vào hỏi cho cô." Vị quản giáo đi đến chỗ khuất lấy điện thoại gọi cho ai đó “Này, lão đại anh nhanh đến đây, có một cô gái đến tìm tôi không giải quyết được.” “Được rồi, tôi đang trên đường tới." Trương thư kí nói hôm nay chị không đi làm chắc là lại chạy đi tìm Thiệu Đường. “Nhanh lên nha.” “Hỏi chưa?” “Đã hỏi nhưng vẫn là không muốn." “Như thế nào lại như vậy?” Ngôn Nặc hoài nghi. “Chị hai." “Làm sao em ở trong này?” “Em đến gặp Thiệu Đường." Ngôn Hằng nhíu mày với vị cảnh ngục. “Thực xin lỗi, Thiệu Đường không muốn gặp ai cả." “Nga.” Ngôn Hằng lo lắng nhìn Ngôn Nặc “Chị, chúng ta về trước đi, có lẽ tâm tình Thiệu Đường không được tốt, ít hôm nữa chúng ta tới." “Ân” Đành phải như vậy. “Chị, chị yên tâm đi, qua một thời gian nữa mọi việc sẽ khả quan hơn.” Ngôn Hằng chột dạ an ủi. “Về công ty sao?” “Đúng vậy.” “Đưa chị theo.” “Ân." ===_===_===_===_===_=== “G, Tam ca gọi cô." “Tôi sao?” Bọn họ sau khi thấy tướng ngủ của mình liền gọi bằng G. Ách. Tướng ngủ mình giống vậy sao. Quả thật đến đây không bao lâu thì sẽ có biệt danh nha. “Đúng vậy, cô thảm rồi! Hôm nay tâm tình Tam ca không được tốt.” Lão Nhất vẻ mặt vui sướng. Không biết hôm nay Tam ca phát điên cái gì, vừa mới đụng một chút là phát hoả “Ách.” Hy vọng Tam ca tìm tôi là không có việc gì đi, Thiệu Đường thầm nghĩ. “Tam ca tìm tôi sao?” Ở nơi này được hai tháng, tuy lần đầu gặp được A Nhất nhưng ở lâu thì chỉ gặp được Tam ca và Nhị ca thường xuyên, bởi vì Nhị ca là thầy về súng ống của mình, còn Tam ca về chiến thuật, Tứ ca dạy võ cho tôi. Còn có Ngũ ca và những người còn lại nữa. “Ân, cô hiện tại đến đánh tôi đi." “Sao???” Đánh hắn sao. “Đến đây.” Hắn đương nhiên biết cô đang nghĩ cái gì, tới đây hai tháng muốn biết cô tiến bộ ra sao. “Được.” Thiệu Đường nắm tay lại thành quyền xông vào. “Ai nha, Tam ca anh xuống tay thực nặng nha." Thiệu Đường nằm mệt trên mặt đất không muốn đứng lên vì toàn thân không có chút khí lực! Không thể tưởng tượng được võ thuật của Tam ca lại lợi hại như vậy. “Đứng lên mau." “Tam ca tha cho tôi đi.” Thiệu Đường nhíu mày. “Được rồi." Bất đắc dĩ cùng nằm xuống với Thiệu Đường “Vào đây hai tháng cô cũng gọi là có tiến bộ đi.” “Hắc hắc! Tam ca võ thuật của anh cũng tốt quá! Không phải anh chỉ chuyên về phòng về và chiến thuật sao?” “Làm nghề của bọn tôi cái gì cũng phải biết một chút! Nếu chỉ biết một môn thì lúc gặp phiền toái sẽ rất thảm." “Ân, cũng đúng." “G, những thứ khác cô học sao rồi?” “Cũng tốt! Tam ca tôi nghĩ để học hết chắc cũng phải mười năm nha." “Hắc hắc nói vậy thôi chứ thời gian cũng trôi rất nhanh mà." “Đúng rồi tôi phải đi tìm Nhị ca, bảo hắn chỉ tôi làm phi tiêu.” Thiệu Đường nôn nóng được làm phi tiêu. “Hắc, G! Cô bị gì vậy?” F tựa vào cây nhìn Thiệu Đường chậm rãi hướng cô đi đến, vỗ thật mạnh vào lưng. “Hô, anh là quỉ sao, đi không có tiếng động, tính hù chết tôi sao?” Thiệu Đường vuốt ngực. “G, chính là cô lén lén lút lút ở đây! Sao trách tôi được. Cô đang làm gì vậy?” “Xem này, đẹp không?” Thiệu Đường đưa phi tiêu mới làm được. “Thực là bất công, tôi bảo Nhị ca giúp tôi làm chuỷ thủ nhưng sao cô lại có vậy?” “Ách, F! Anh không cần ghen tị vậy được không!” Thiệu Đường khẩn trương lấy lại đồ của mình. “Đồ keo kiệt! Tôi sờ thử thôi mà." “Không được, bây giờ nó giống như tình nhân của tôi vậy." Thiệu Đường lấy lại phi tiêu. “Vì cái gì là tình nhân mà không phải là bà xã?” F tò mò hỏi. “Hừ, bởi vì bà xã tôi có rồi.” Thiệu Đường híp mắt hạnh phúc. “Vậy vợ cô đang ở đâu? Cô ấy như thế nào?” F nhìn Thiệu Đường đang chìm đắm trong hạnh phúc. “Cô ấy rất đẹp lại rất dịu dàng nữa! Với lại cô ấy đối với tôi rất tốt." Thiệu Đường nhớ tới Ngôn Nặc thực vui vẻ nhưng lại có một chút thoáng buồn vì hiện tại rất rất nhớ cô ấy.