Tiểu hoa yêu

Chương 68

Vốn là Diệp Duệ Thăng cũng không định gặp tổ chức Mã Nghĩa kia sớm, nhưng cuộc đối thoại lần đó với Cẩn Sơ khiến anh cảm thấy áp lực xưa nay chưa từng có. Anh muốn, tuyệt đối không chỉ cùng Cẩn Sơ ở bên nhau vẻn vẹn 300 năm như vậy. Nếu có thể, anh hy vọng thời gian ấy không có kỳ hạn. Hoặc là dùng hết khả năng kéo dài, gần hơn với tuổi thọ vô hạn của Cẩn Sơ. Thật ra Diệp Duệ Thăng không có tham vọng quá lớn, những gì làm được trong bao nhiêu năm như vậy, đều dựa vào năng lực trong phạm vi cố gắng được của anh, gần như coi là an phận. Nhưng lúc này đây, anh chợt sinh ra tham vọng vô tận. Tuy là xuất phát sớm hơn hai ngày so với Diệp Duệ Thăng, nhưng Diệp Duệ Thăng đã đến sao W1, mà Cẩn Sơ còn ở trên Đóa Hoa Nhỏ ngao du vũ trụ. Đối với Cẩn Sơ mà nói, du hành vũ trụ không buồn tẻ chút nào, cậu hiểu nhất làm sao để giết thời gian. Hơn nữa trừ cậu còn có hai người bạn nhỏ đáng yêu, còn có thể thỉnh thoảng đùa giỡn hệ thống thông minh trên phi thuyền một chút. “Tiểu Bạch, tao đáng yêu không nào?” “Chủ nhân là người đáng yêu nhất.” “Vậy mày thích tao không?” “Tiểu Bạch thích chủ nhân nhất.” “Vậy mày nói cho tao biết, tao là người xinh đẹp nhất trên đời này đúng không?” Hệ thống thông minh tạm dừng một chút, sau đó âm thanh điện tử cứng nhắc tựa như lộ ra xíu bất đắc dĩ: “Xin lỗi, chủ nhân, trên thế giới này còn có một người tên là công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp hơn người ạ.” Cẩn Sơ ha ha ha cười to. Được rồi, cái hệ thống này bị cậu dạy dỗ thành như vậy. Lúc nhập lời đối thoại hỏi đáp cố định ở trung tâm điều khiển của nó, cậu có thể nghe thấy tiếng hệ thống ở một chỗ nào đó không biết trong phi thuyền, dùng âm thanh điện tử khô khốc trả lời ra điều cậu muốn nghe. Nói cách khác, dù bạn có nói cái gì, nó đều chỉ biết trả lời: “Chủ nhân, xin chào, xin hỏi có thể làm gì để phục vụ người không?” Lúc này Cẩn Sơ đang ôm Quả Quả, Tiểu Miêu Miêu thì đứng trên vai, ba đứa cùng ngồi ở trên ghế chủ nhân thoạt nhìn cũng rất dũng mãnh khí phách, coi phim hoạt hình chiếu trên màn hình. Trừ Cẩn Sơ, hai đứa kia đều là thể trọng bạo biểu, ghế chủ nhân dũng mãnh khí phách đó có xu hướng bị ép bẹp xuống một đoạn, khí thế như không. Đam Mỹ Hài Nhìn con sói ngu ngốc đáng yêu trên màn hình đang la hét muốn ăn thịt, Cẩn Sơ cũng thèm, lên tiếng: “Tiểu Bạch, giúp tao hâm nóng một phần thịt nướng.” “Được, chủ nhân.” Hệ thống thông minh đáp. Sau đó có một con robot khác trong phòng, một robot tròn như quả trứng trắng tinh mập mập mắt lóe lóe, cử động, lấy ra từ phòng chứa một hộp thịt nướng, bỏ vào lò nướng, sau một lát liền “tinh” một tiếng ra lò. Tiếp theo hai tay robot bưng khay, bánh xe lăn lăn chạy đến phòng Cẩn Sơ, âm thanh đáng yêu như trẻ con nói: “Chủ nhân, thịt nướng tới rồi.” Cẩn Sơ cười tủm tỉm xoa xoa nó: “Bé Trứng* thật ngoan.” *Thật ra là Đản Đản (Trứng Trứng) nhưng sao tui cảm thấy như đang nói “chỗ đó” (?), nên đổi lại kiểu dễ thương hơn nha. Con robot này chính là con mà Diệp Duệ Thăng đưa cậu, hiện tại cũng được nhận hệ thống thông minh, từ hệ thống quản lý. Quả Quả ló ra từ trong ngực Cẩn Sơ một chút, xem xét cái đứa như quả trứng bự này, cảm thấy khoảng cách giữa mình và nó vẫn là nó kém hơn mình rất nhiều, trong lòng yên tâm được xíu. Mấy ngày trước, Cẩn Sơ đang ôm nó bỗng nhiên nói một câu: “Quả Quả nè, thật sự con càng ngày càng béo, nếu là to như bé Trứng, ba ở dạng người cũng không ôm nổi con.” Trong lòng Quả Quả liền hơi hoảng, nó vẫn rất thích ngồi ngốc trong lòng ba. Cho nên mấy ngày nay, nó luôn như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm con robot này, thi đấu dáng người với nó trong câm lặng. Sau đó trong lòng nó cũng quyết định, phải ăn uống điều độ, không thể béo nữa. Nghĩ vậy, một miếng thịt thơm ngào ngạt tới trước mặt nó, tiếng cha nó vọng xuống: “Ăn không?” Quả Quả bối rối nhìn miếng thịt, thơm quá nha, muốn ăn ghê! Đây là ba Diệp của nó chuẩn bị, nướng thật nhiều cất trong phòng chứa, lo rằng mấy đứa này không có quà vặt mà thèm. Những hàng trữ đó ăn một chút lại ít một chút, không ăn thì rất tiếc. Cẩn Sơ kỳ lạ liếc nó một cái: “Không ăn à?” Cậu đã sớm đem chuyện mình nói nó béo quên đến tận chân trời rồi. “Ăn, ăn ăn.” Quả Quả phát ra âm tiết tương đối rõ ràng, nhảy lên để thịt áp lên da mình, sau đó trở lại trong lòng Cẩn Sơ, tìm vị trí thoải mái tiếp tục làm tổ. Ùng ục ùng ục, chậm rãi tiêu hóa miếng thịt đó. Cẩn Sơ một tay ôm nó, một tay tự đút mình ăn thịt, quay qua cho Tiểu Miêu Miêu một miếng: “Ngươi ăn không?” Bàn chân măng cụt khẽ nắm lại, mèo cam choai choai kiêu ngạo xoay đầu, tỏ vẻ mình khinh thường, nhảy xuống, chạy khỏi phòng, một lát sau lại ngậm một hộp đồ ăn mèo hoàng gia trở lại. Bò lại chỗ đầu vai Cẩn Sơ, chuyển từ tư thế nằm sang ngồi, mở đồ hộp ra dùng móng vuốt bốc ăn. Ba đứa cứ như vậy vừa ăn vặt vừa coi phim hoạt hình, có thể giữ nguyên tư thế này vài ngày không đổi. Sau khi xem xong mấy trăm tập phim hoạt hình, đích đến cũng sắp tới rồi. Cẩn Sơ đi tới cạnh cửa sổ trong suốt thật lớn chỗ mạn tàu, chỉ vào hành tinh màu xám trắng thoạt nhìn chỉ toàn sương mù mênh mông nơi xa kia rồi nói với Quả Quả: “Nhìn đi, đó chính là quê hương của chúng ta, chúng ta đã về rồi!” Trong một khung cảnh vũ trụ rộng lớn tối đen, hành tinh đó trông ảm đạm như vậy. Nó yên lặng, lạnh băng, trầm mặc, hoàn toàn không có vẻ gì là ngọt ngào đáng yêu như trước khi chuyển nhà. Cẩn Sơ nhìn thấy mà tâm chùng xuống, nhưng lại nghĩ đến việc có nhiều quặng kim loại trên phi thuyền như vậy, trong lòng lại tràn ngập niềm tin và hy vọng. Nhiều quặng kim loại như thế, nhất định có thể khiến Tiểu Hoa Tinh tốt hơn. Một thuyền không đủ thì cậu liền chuyển đến hai thuyền, ba thuyền. Nếu mà đào rỗng cái hành tinh quặng đó còn chưa đủ, vậy lại tìm nơi khác nhiều hơn. Cẩn Sơ chỉnh lại để hệ thống toàn bộ tự động thay vì bán tự động, bay về phía quê hương của mình. Tính năng trên phi thuyền quả nhiên cực tốt, khắc phục được lực hấp dẫn lớn kinh người, an toàn chạm đất, không chút tổn thương nào. Cẩn Sơ đáp xuống gần trung tâm hồ dung nham. Ở đây có mật độ các loài động thực vật rất rất cao, lũ động thực vật sợ lạnh sợ tối đều chuyển tới đây. Nếu không phải Cẩn Sơ ở trong phi thuyền phát ra tinh thần lực, báo cho mọi người là cậu đã về, chắc chắn phi thuyền sẽ bị bao vây tấn công. Cẩn Sơ trực tiếp để phi thuyền ngừng lại lơ lửng giữa không trung, bản thân thì mang Quả Quả ngồi ở trên lưng Tiểu Miêu Miêu xuống. Nhóm đầu tiên chào đón chính là một đàn chim lớn, con đầu đàn trước mặt bắt mắt nhất, là một con chim trắng lớn đầu trọc. “Cạc cạc cạc!” Hoa Hoa, rốt cuộc ngươi cũng về rồi! Tiếng kêu của chim trắng vang vọng khắp không trung, sau đó các loại chim chóc đi theo nó cùng kêu, náo nhiệt miễn bàn. Cẩn Sơ mỉm cười, cũng không chê chúng nó ồn ào, trong lòng cảm thấy thân thiết cực kỳ. Trước lần rời đi vừa rồi đã hơn một năm, cậu chưa bao giờ rời khỏi Tiểu Hoa Tinh, cũng chưa từng xa các bạn nhỏ thời gian dài như vậy, thật sự rất nhớ nhung. Cẩn Sơ bị một đám chim chóc vây quanh đáp xuống đất, sau đó thấy được nhiều bạn bè hơn. Ngoài chú chim công xinh đẹp không bay được còn có loài chim khác, có lông dài, vảy lớn, da siêu dày, còn có cục đá quái dị. Rồi còn nhóm cây cối hoa cỏ bự bự không gió cũng phấp phới, trong mấy cái ao thậm chí còn có mấy con cá lớn nhảy lên cao cao. Ối, lũ cá lớn nhảy được một nửa liền hoảng sợ rớt xuống, bị con mèo khổng lồ nào đó đột ngột quét qua tia tử vong. Mèo lớn thu lại ánh mắt khinh bỉ, gan vẫn bé thế à. Nó run run bộ lông, phát ra một tiếng kêu trầm rất lâu, rồi lại gầm thật lớn. Sóng âm lướt qua, đàn thú thần phục, tiếng gầm thật lâu vẫn chưa biến mất. “Meo ngoaooo....” Con thú khổng lồ này tỏ rõ là nó đã về tới lãnh thổ mình rồi. Cẩn Sơ chào hỏi với mấy đứa bạn xong, hơn nữa sau đó còn giới thiệu Quả Quả, đi tới hồ dung nham, đám xúc tu dung nham ở đây đều sắp không kìm nén được. “Tiểu Dung Dung, ngươi vất vả rồi!” “Rống ——” dung nham phát ra tiếng rít gào vui sướng, sóng nhiệt cuồn cuộn, so với lúc Cẩn Sơ rời đi, thanh thế càng khiếp người hơn. Cẩn Sơ giao lưu cùng nó vài câu, lại về phi thuyền, điều khiển từng chiếc xe huyền phù từ trong phi thuyền chạy ra. Từng xe từng xe một đổ quặng kim loại xuống dung nham. Nhánh của dung nham đã rất nhiều và cũng rất dài, đồng thời lại nhận rất nhiều thứ từ xe huyền phù xe đổ xuống cũng chưa đầy. Những kim loại đó từng chút một chìm nghỉm hoàn toàn vào trong dung nham màu đỏ vàng, hòa tan. Rất nhanh sau đó, ánh sáng và độ ấm gần đây đều bắt đầu thay đổi, càng lúc càng sáng, càng lúc càng ấm áp hơn. Sự ấm áp toả ra từ dưới nền đất, khiến chúng sinh linh trên mặt đất đều cảm thấy thoải mái phát ra từ trong xương. Không kể là dị thú dị thực, hay là động thực vật bình thường, thậm chí cả sâu bọ trong lòng đất, tép riu trong ao hồ, đều sung sướng thư giãn cơ thể, vui mừng khôn xiết, kêu khóc chúc mừng. Cẩn Sơ lại đi ra từ trong khoang thuyền, ngồi trên lưng mèo lớn nhìn xuống phía dưới. Xe huyền phù và dung nham vẫn bận rộn, những sinh vật sung sướng, thậm chí cậu cảm thấy hành tinh này cũng thoải mái thở ra. Cẩn Sơ vuốt ve Quả Quả: “Con xem, đây là nhà của chúng ta đấy.” Nhìn cảnh này, cậu cảm thấy tất cả những việc mình làm đều đáng giá. Xa rời quê hương, ngây ngô khờ khạo đến thế giới loài người hoàn toàn xa lạ, cẩn trọng bước tới ngày hôm nay. Dù có vất vả hơn cũng đáng giá. Quả Quả như có ngộ ra điều gì, thật lâu không nhúc nhích, qua hồi lâu nó mới đột nhiên giật giật: “Paaa……” Vất vả lắm sao? Nó hỏi. “Ặc, cái này……” Mặt Cẩn Sơ đầy vẻ hoài niệm cảm thán lập tức cứng đờ. Okay, nói thật, bởi vì có Diệp Duệ Thăng giúp đỡ cậu, thỉnh thoảng mở cái cửa sau cho cậu, lại chắp tay dâng lên hành tinh quặng và phi thuyền, cho nên không có gì quá vất vả rồi! “Đây là bởi vì ba của con đây có vận may tốt mà nhân phẩm thì không chê vào đâu được, gặp được ba Diệp của con, nếu không lúc này còn không biết đang ở chỗ quái nào thở hổn hà hổn hển nhặt rác rưởi phế liệu đấy!” Cẩn Sơ nói. Nhưng nếu lúc đầu không gặp được Diệp Duệ Thăng, cũng không có nhiều chuyện sau này như vậy. Trong chuyện này về mặt tốt xấu, mất được, đã không rõ ràng, nhưng Cẩn Sơ nhìn Quả Quả, nghĩ lại bản thân mình đã có được một người bạn màu xanh xinh đẹp đáng yêu thế này, cảm thấy tóm lại vẫn rất tốt. Khi nói chuyện, dung nham phía dưới nhanh chóng phân ra càng nhiều nhánh, giống như mạng lưới sông ngòi phân bố trên mặt đất. Đất đai “răng rắc răng rắc” rạn nứt, cũng vì dung nham màu đỏ tươi từ dưới nền đất dâng lên mà ra, sau đó khó tránh khỏi chạm phải một ít động vật thực vật nhỏ. Cẩn Sơ hơi nhíu mày, cứ để thế hình như cũng không tốt lắm. Cậu đã từng coi không ít video nhà cửa ruộng vườn bị dung nham hủy diệt một vùng lớn. Tuy nói dung nham của Tiểu Dung Dung hoàn toàn bất đồng với dung nham của những ngọn núi lửa khi phun trào ở thế giới con người, nhưng cũng cần phải chuẩn bị một chút. Cẩn Sơ vỗ vỗ lưng mèo: “Tiểu Miêu Miêu, chúng ta xuống thôi.” Cẩn Sơ đáp xuống đất, hóa thành nguyên hình. Cành trên mặt đất duỗi ra, rễ cây chui xuống dưới lòng đất. Cậu nhanh chóng to lên, biến thành hình dạng thật sự, sau đó còn không ngừng to lên, dài ra. Sau đó cậu bao trùm phạm vi của dòng dung nham, hoàn toàn đuổi kịp và vượt qua phạm vi đó, cậu tăng tốc độ và cũng vượt qua dòng dung nham đang tăng tốc. Cành lá của cậu sà xuống, năng lượng khổng lồ thẩm thấu xuống, xuyên qua mặt đất, khiến dung nham nhất thời bị rót quá nhiều năng lượng mà điên cuồng nóng nảy tàn sát bừa bãi trở nên dịu lại. Còn bộ rễ của cậu, đan rối dưới lòng đất, kéo theo càng nhiều rễ của dị thực, đan chéo lan rộng ra dưới đó, củng cố đất đai sỏi đá bị rạn nứt bởi dung nham. Không chỉ ở tầng trên mặt đất, rễ Cẩn Sơ thậm chí còn lan xuống đến mấy trăm mấy ngàn mét dưới lòng đất, tất cả mọi chỗ. Dù chỉ là một nhánh rễ rất nhỏ bằng sợi tóc, đất đá nơi đó cũng đều nằm trong sự khống chế của cậu..