Hắn, ra trận từ năm mười ba tuổi, chưa từng biết sợ là gì. Đã có những lúc, lưỡi giáo kề cổ, thương tích đầy mình, hắn cũng chỉ cười nhạt. Hắn là nam nhân, còn là Quốc Vương. Muôn dân dựa vào hắn, quốc gia có giàu mạnh hay không, còn trông chờ hắn, đời này, người khác có thể run rẩy, nhưng hắn tuyệt nhiên không cho phép mình như vậy. Sư phụ từng nói, đã là con người, đã có trái tim, ắt sẽ có những lúc yếu đuối. Hắn nghĩ sư phụ hồ đồ rồi, chắc chắn có ngoại lệ. Giờ hắn mới thấm, trước mặt nàng, quả thật hắn không còn là chính mình nữa. Thì ra, đôi khi hắn cũng chỉ là một nam nhân mà thôi, cũng biết đau, biết sợ. Hắn run rẩy giật lấy cây trâm ấy, xé một mảnh vải cầm máu cho nàng. Trước nàng, hắn cố tỏ ra bình tĩnh bao nhiêu, thì với quân lính, hắn điên cuồng bấy nhiêu. Lính của Long Quốc, may mắn thay toàn nam nhân võ thuật cao cường, trong phút chốc, những đại phu có tiếng nhất ở các vùng lân cận đều được mời tới. Họ đều bảo, vết thương không sâu. Họ bẩm tấu, đắp thuốc rồi, mấy canh giờ có thể tỉnh. Cớ sao hắn thấy hoang mang? Hắn lo lắng, tim gan như có lửa thiêu cháy, suốt nửa ngày, hắn không dám rời giường. Cho tới khi, mi mắt kia khẽ nhíu, ai đó mới cảm giác như trút đi tảng đá ngàn cân. -“Nàng…” Nàng ngây ngốc nhìn hắn, rốt cuộc hỏi. -“Ngươi là ai?” Hắn đợi nàng từng khắc, cũng không tưởng tượng nổi sẽ phát sinh tình huống này. Đại phu nói, có lẽ nàng bị sốc, tạm thời mất trí nhớ. Hắn cho bọn họ lui, trong lòng dâng lên nỗi chua xót. -“Không sao cả, ta là A Long.” -“Vậy ư?” -“Nàng là A Ngân, nàng là thê tử của ta.” Khoé môi nàng khẽ cười, nàng thực ra rất ổn, vẫn rất minh mẫn. Chỉ là khi đó quá quẫn bách, nghĩ mình sẽ chết, ai ngờ, cái mạng này, quả là rất lớn. Nếu giờ hắn hỏi, hai mạng nào, hồ ly nào, quả thật có mười lá gan nàng cũng không dám hé răng. Không có cách nào cả, đành giả bộ ngốc nghếch. Tha thứ cho nàng, nàng là thê tử, câu ấy, ngọt ngào lắm, ấm áp lắm. Quốc Vương nghĩ về những gì nàng nói trước khi ngất đi, có thể do quá tức giận thành ra đầu óc không được tỉnh táo, lẽ đó nên hắn không để ý nhiều. Hắn kể họ là đôi vợ chồng nghèo, hàng ngày nàng ở nhà dệt vài trồng rau, hắn đi săn đi bắn. Hắn cư nhiên toàn nói xạo. Lần đầu tiên phải nói xạo, nhưng thà xạo, còn hơn nhắc lại những kí ức đau buồn, sợ rằng, nàng nhớ ra, sẽ ghét bỏ, sẽ cự tuyệt hắn. Nàng biết toàn chuyện lừa gạt, mà nàng vẫn tham muốn sống trong thế giới ấy. Nàng mệt, uống chút thuốc rồi lại ngủ thiếp đi. Hắn lệnh cho thuộc hạ rút quân, căn nhà gỗ trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại nàng và hắn. Thời khắc này, hắn không còn Quốc Vương nữa, chỉ là một người bình thường, chăm sóc thê tử của mình. Người hắn điều về kinh thành lấy thuốc, ngày hôm sau hoàn thành nhiệm vụ, đây là thuốc trị sư phụ để lại cho hắn, rất tốt. Thoa lên vùng da cổ của nàng, chỉ sau ba canh giờ đã gần như hồi phục. … -“Nương tử, sao nàng không nghe lời?” A Ngân bị hắn quát giật nảy, có người mặt đã đen sì rồi. -“Đừng giận, thiếp ngồi không rất chán, được giặt đồ cho chàng cũng là niềm vui của thiếp.” -“Nhưng ta không vui.” Hắn tiến tới, giúp nàng vắt âu phục phơi lên cao. -“A Ngân, hôm nay ta săn được rất nhiều thú, bán đi được kha khá tiền.” -“Vậy à, chàng giỏi quá!” Mắt A Ngân hơi sáng, nàng vui mừng lắm. Nàng vui, không phải vì số tiền hắn kiếm được, mà là vì mong ước bao lâu được trở thành hiện thực, hắn bên nàng, trìu mến với nàng. Trong mắt hắn, nàng không còn là tiện tì nữa, là nương tử nhỏ đáng yêu. Dù cho một ngày hắn phát hiện, căm hận nàng, dù cho thịt nát xương tan, nàng vẫn sẽ liều mình, giống như con thiêu thân lao vào lửa vậy. Biết sẽ chết, nhưng ánh lửa kia, rực rỡ quá, ấm áp quá. -“Nàng thưởng ta cái gì đây?” Hắn ghé tai nàng thì thầm, tay đã không yên phận luồn qua vạt váy trắng nghịch ngợm, hại A Ngân đỏ bừng. -“Chàng tham quá.” -“Ta thấy chẳng bao giờ là đủ.” Hắn cười, bế phốc nàng vào nhà, một màn xuân sắc kích tình nồng thắm. Con người này, nàng có cảm giác hắn không bao giờ biết mệt mỏi là gì, lúc nào cũng khiến nàng thừa sống thiếu chết. Cũng may hắn không hoàn toàn bạo lực, sau đó đều tận tình mang nước và đồ ăn cho nàng. -“Thiếp sắp thành heo rồi.” -“Làm heo cũng đáng yêu mà.” Hắn cười, cắn nhẹ má nàng. Nàng là nương tử nhỏ hai má hồng hồng, luôn dịu dàng nghe lời hắn. Hắn là tướng công hết lòng chăm sóc nàng, ngày qua ngày, bình dị, đẹp đẽ. Thời gian trôi nhanh đến mức, hắn suýt quên mất, hắn là một Quốc Vương. Tổng thái giám tự mình xuất cung bẩm báo, Yên Quốc, Hoà Quốc và Lương Quốc kết hợp, muốn lật đổ Long Quốc, bọn chúng đã đánh tới cổng thành phía Nam, lực lượng quá mạnh, lần này dựa vào mình tướng quân e rằng không ổn. Sự việc quá nguy cấp, con dân Long Quốc, dẫu sao cũng là máu thịt của mình, hắn không thể không có trách nhiệm. Đêm đó, hắn đã yêu nàng thật nhiều, hắn nói, ngày mai hắn phải đi. Nhưng hắn sẽ quay lại, rất nhanh thôi, nàng nhất định phải đợi hắn. Nàng siết hắn thật chặt, nói hắn đừng bận tâm, nàng tin lời hắn, nàng ở căn nhà gỗ này đợi hắn về, kiếp này, sẽ chỉ làm nương tử của hắn thôi. Tờ mờ sáng hôm sau, hắn hôn nhẹ lên môi nàng rồi rời khỏi. … A Ngân lại quay về cuộc sống như trước, nỗi nhớ hắn, tăng dần theo mỗi ngày, cồn cào khôn xiết. Đêm nào nàng cũng nghĩ về hắn, trằn trọc không ngủ được, rồi lại ra trước cổng ngồi ngóng. Hắn sẽ về, phải không? Một tháng trôi qua, không có chút tung tích gì cả. Thấy người ta đồn hắn đích thân xuất chinh, chiến trường hiểm ác, lòng nàng lo lắng khôn nguôi. Nàng dạo gần đây ăn không ngon, suốt ngày ngủ li bì, cơ thể mệt mỏi. Có ngày trăng rằm, nàng xuống núi nghe tin tức của hắn mà ngủ gục cạnh rổ đào của mình. Tình trạng kéo dài hai tuần, nàng nghĩ có khi mình bệnh, liền vào nhà đại phu gần đấy bốc thuốc. Lời ông ấy nói, nàng tưởng chừng không tin được. Hạnh phúc đến hồn bay phách lạc. A Ngân xoa xoa bụng, nàng cười tủm cả ngày, cảm giác vui sướng không tả xiết. Nàng sắp có tiểu hài tử. Thực sự là tiểu hài tử đó, là của nàng, và hắn. Nếu nghe được tin này, hắn sẽ vui chứ? Nàng cả ngày không dám làm việc gì nữa cả, đại phu dặn nữ tử mang bầu phải hết sức cẩn thận. Nàng yêu hắn, cũng yêu hài tử này không kém. Hàng ngày nàng đều trò chuyện với nó, nói rằng phụ thân nhất định sẽ quay trở lại, kể cho nhi tử nghe hắn oai dũng như nào, thông tuệ ra sao. Có những chuyện ngọt ngào, rót thẳng vào tim gan, người ta bảo cuộc sống dưới nhân gian thật tầm thường, nhưng nàng lại thấy nó diệu kì. Ngày cuối cùng của tháng đó, nơi ở của A Ngân chào đón một vị khách quý. Nàng chưa kịp quỳ xuống hành lễ đã bị thị nữ của nàng ấy giáng cái tát rất mạnh. -“Đánh, đánh ả cho ta…” Tiểu hồ ly hoảng hốt ngơ ngác, Hoàng Hậu nương nương và nàng, rốt cuộc có thù oán gì? Nàng ấy thân phận cao quý, đến một lý do cũng không cho nàng, chỉ ra lệnh đánh. Đám người của nàng ấy, toàn tiểu cô nương nhìn có vẻ đoan trang hiền thục, cớ sao ra tay lại độc ác đến vậy? Nàng không sợ chết, nhưng nàng muốn sinh hài tử. Nàng khẩn cầu, nàng van nài Hoàng Hậu, có thể nào đợi tới mùa hạ năm sau, nàng sẽ tự động đến nộp mạng. Rốt cuộc, nàng càng đau khổ quỵ luỵ, nàng ấy càng hả dạ đắc thắng. Xẩm tối, Hoàng Hậu của Long Quốc, rời khỏi căn nhà gỗ cùng thị nữ, bỏ lại bên trong nữ tử nằm thoi thóp bên vũng máu loang lổ. ***** Tin ngoài chiến trường, Quốc Vương thắng trận, thu phục ba quốc gia làm loạn. Cả nước mở tiệc ăn mừng hai ngày hai đêm. Hắn ngồi trên ngựa, cùng quân lính giễu binh về hoàng cung, trong lòng một mớ ngổn ngang. Nhìn kĩ nữ múa dạo trên đường kia, gợi nhớ về nữ tử nào đó. Từ khi hắn sinh ra, chưa từng gặp nữ nhân đẹp đến vậy. Điệu múa của nàng, thanh tao thoát tục, ánh mắt nàng, vừa xa xăm lại vừa quen thuộc. Đã có giây phút, hắn nảy ra ý định, muốn hỏi nàng là ai, đến từ đâu? Nàng gặp nạn, hắn ra ta tương trợ. Nàng là một tiểu cô nương lanh lẹ hoạt bát, trước giờ chưa ai có thể đuổi kịp hắn, nhưng nàng có thể. Nàng xin hắn mang nàng theo, tim hắn đột nhiên thấy ấm. Nếu như, chỉ là nếu như thôi, hắn không nợ A Hoa một món ân tình, nhất định sẽ đưa nàng đi cùng, nhất định là vậy. Chiếc trâm của nàng, hắn luôn giữ nơi lồng ngực, mùi hương trên đó, thơm ngát dạt dào, mỗi lần ngắm là một lần thổn thức. Hắn luôn tâm niệm, nữ tử nào có thể dùng mạng mình đánh đổi cứu một người khác, đó ắt hẳn là nữ tử thiện lương nhất thế gian. Hắn tin A Hoa là người như vậy. Nhưng mà lẽ tin ấy, buộc hắn chấp nhận sự thật rằng, Yến Phi chính là tiện tì độc ác nhất thế gian. Nàng, không việc gì không dám làm. Từ gây sự đẩy ngã Quý Phi, phạt cung nữ quỳ đến chết tới hạ độc các phi tần mang thai rồng. Hắn phẫn nộ, ban đầu hắn cũng nghĩ là do nàng quá to gan. Sau rồi, hắn ngộ ra, thật cay đắng, hắn phẫn nộ vì chính bản thân mình, hắn bất lực. Hắn đã thề rằng, cả đời sẽ bảo vệ A Hoa, nàng lại năm lần bảy lượt suýt lấy tính mạng nàng ấy, nhưng hắn không có cách nào ra tay cả, không có cách nào giết nàng. Kiếm cứa tay nàng, chẳng khác kiếm cứa tim hắn. Dặn lòng đừng nhìn nàng, chẳng qua là chút nhan sắc hơn người thôi, vậy mà lúc ở gần, lại lén lút liếc trộm. Bên nàng, hắn không còn là Quốc Vương nữa rồi, cũng chẳng còn là chính hắn. Khát khao có nàng, mâu thuẫn cùng cực với lời thề ước năm xưa. Chọn hi sinh vương vấn nam nữ tầm thường để xứng với cái danh quân tử nhất ngôn. Không ngờ rằng, thế sự vô thường, phàm là con người, phàm có trái tim, đều có những lúc chính mình cũng không thể chi phối. Xông vào phòng ngủ của tướng quân. Giam giữ Bình Vương gia. Cưỡng bức nàng. Dối gạt nàng. Hắn cười vang, không ngờ, có một ngày, vị Quốc Vương quang minh lỗi lạc là hắn đây, lại có thể gây ra những chuyện cẩu huyết như vậy. Những ngày trên chiến trường, nhớ nàng đến điên cuồng. Nơi đầu tiên hắn nghĩ tới, hắn muốn trở về, kì lạ thay không phải hoàng cung mỹ lệ xa hoa, mà là căn nhà gỗ nhỏ ấy. -“Bẩm Quốc Vương, trong thành xuất hiện yêu ma đang hút máu dân lành.” Tiếng thị vệ khiến hắn giật mình. Tướng quân đằng sau lập tức điều quân tới vây bắt. Sau một hồi, rốt cuộc yêu ma cũng được giải tới trước mặt hắn, thì ra là một con sóc thành tinh. Sóc nhỏ gặp Quốc Vương lập tức biến hình, nước mắt giàn giụa. -“Người kia, tha cho ta đi, nể tình muội muội ta từng cứu ngươi.” Cả đoàn binh lính ôm bụng cười rũ rượi, ai mà tin lời nói của một con yêu tinh? Quốc Vương dường như quan tâm, tiện nữ trước mặt giảo hoạt xảo trá, hắn ra lệnh tướng quân canh chừng cẩn thận, còn mình một người một ngựa phóng tức tốc về kinh thành. Hắn là muốn gặp Hoàng Hậu thương lượng. Cái gì hắn cũng có thể đáp ứng, có thể phong con nàng làm Thái Tử, ngôi vị Thái Hậu nhất định giữ cho nàng, đảm bảo từ đầu tới cuối nàng sẽ là nữ tử tôn quý nhất Long Quốc. Chỉ là, trái tim hắn lệch lạc hẹp hòi, không thể dành cho nàng. Hắn muốn xin nàng một ân huệ, mong nàng tha thứ cho hắn, mong nàng chấp nhận hắn đón nữ tử ấy về cung, phong vị Quý Phi. Thiên hạ chẳng ai thiện lương như nàng, hắn tin, nàng nhất định đồng ý. Chỉ là, thế gian luôn tồn tại những sự không ngờ, đứng ngoài cửa điện của nàng, người hắn tưởng như cứng đờ. -“Hoàng Hậu nương nương, xin tha cho nô tỳ.” -“Ngươi biết quá nhiều rồi, vẫn nên chết đi thì hơn, chỉ có người chết mới không thể mở miệng được.” -“Hoàng Hậu nương nương, sao người có thể độc ác tới vậy? Nô tỳ theo người từ năm bảy tuổi, thay người làm bao việc xấu xa. Nương nương, nếu nương nương không nể tình, nhất định giết nô tỳ, một ngày nào đó nô tỳ thề Quốc Vương sẽ biết tất cả. Năm đó là người tự đâm mình, nữ tử cứu Quốc Vương không phải là người. Hài tử, phi tần đều bị người hãm hại rồi đổ lên đầu Yến Phi. Nàng ấy mang thai ở mãi tận sườn núi người cũng không tha…” -“Mau, mau vả vỡ miệng con tiện tì này cho ta. Ngươi tưởng ngươi giỏi sao? Quốc Vương mai mới về đến nơi, chỉ cần mấy canh giờ, ta thề quét sạch tộc nhà ngươi, để xem các ngươi làm ma rồi thì tố cáo kiểu gì…” -“Hoàng Hậu…người chắc chắn gặp quả báo…” -“Lôi nó ra ngoài cho ta.” Nàng giận dữ quát tháo, tiếc rằng không có lấy một tên nô tài nào nghe lệnh. Phản rồi. Loạn rồi. Muốn chết cả rồi sao? -“Lôi Hoàng Hậu xuống, giam tại đại lao, lột bỏ tư trang, không có lệnh của trẫm không ai được vào thăm.” Sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, nàng van xin trong vô vọng, hắn đi rồi, một cái ngoái đầu lại cũng không có. Thế sự khó lường, thân làm Quốc Vương mà lòng người cũng không thấu, hắn tự thấy bản thân nhục nhã ê chề. A Ngân, oan ức cho nàng rồi. Trẫm nhất định thay nàng lấy lại công bằng. Nhưng rốt cuộc, hắn còn một việc vấn vương, năm ấy là ai cứu mình? -“Người kia, tha cho ta đi, nể tình muội muội ta từng cứu ngươi.” Hắn nhớ lại lời con tiểu yêu đó, nửa tin nửa ngờ cho truyền. -“Ta xin thề ta nói thật, năm đó ngươi bị A Mạnh tấn công, là A Ngân nhà ta xông vào cứu ngươi.” -“A Ngân nhà ta không giống ta, muội ấy là cáo tiên, muội muội ăn chay, tốt bụng thiện lương lắm. Nhiều năm trước muội ấy vì cứu một đứa nhỏ mà truyền cả tiên đan vất vả tu luyện cho nó…” -“A Ngân vì loài người mà mất đến hai mạng đó, ngày ta đang bị phạt trồng củ cải dưới chân núi, bà bà có qua bảo tha cho ta, bà bà kể là A Ngân mạng thứ ba bị mất khí tức hồ ly rồi, bây giờ muội ấy sống ở nhân gian, hết mạng này sẽ vĩnh viễn rời khỏi, quay về Tiên Tộc.” -“Này, ngươi vẫn không tin à? Không tin thì chúng ta cùng đi tìm muội muội đối chứng, ta cũng đang định hút đủ khí lực sẽ đi tìm muội ấy…” -“Tha cho ta đi, ta trước giờ chỉ hút máu những kẻ xấu chuyên đi cướp bóc, hãm hại dân lành thôi..” … Sóc nhỏ luôn miệng, Quốc Vương chỉ khẽ phẩy tay, quân lính hiểu ý thả yêu tinh về rừng. Hắn nghĩ gì, hiện tại hắn cũng không rõ. Chỉ thấy đầu óc một mảng trống rỗng, đờ đẫn. Ánh mắt ấy, thảo nào hắn vẫn luôn nhìn thấy màu tím. Lông con hồ ly đó, bao nhiêu năm rồi hắn vẫn nhớ nó trắng muốt ra sao, mềm mượt như thế nào? Thì ra lại chính là nàng. Những lúc ôm nàng vào lòng, ấm áp ngọt ngào không tả xiết. -“Cái mạng thứ ba này của thiếp, cũng là vì chàng mà chết. Từ nay, tiểu hồ ly là thiếp, cùng chàng một chút quan hệ cũng không có!” Tiểu hồ ly nhỏ, vì hắn mà mất đi hai mạng. Còn hắn, sớm tối chỉ biết hành hạ, vũ nhục nàng. Cảm thấy nàng rất đẹp, thì ra nàng thực sự là tiên nữ. Mạng thứ ba của nàng, nhất định từ nay hắn sẽ dốc toàn lực để bảo vệ, yêu thương, che chở nàng. Nàng, sẽ trở thành Hoàng Hậu của hắn. Từ đã, hình như tỳ nữ kia nói nàng mang thai. Hắn đột nhiên run rẩy, cảm giác vui mừng khôn xiết, vội vàng mang theo vài thái y phóng như bay về phía núi rừng xa xăm. A Ngân, cuối cùng ta cũng về, phu quân của nàng, rốt cuộc cũng về rồi! A Ngân, ta đã giữ lời hứa quay lại, nàng chắc chắn cũng sẽ giữ lời mà chờ ta, phải không? Chưa bao giờ lòng hắn nhiều cảm xúc như vậy, từ nhớ nhung tới xót xa ăn năn, từ hồi hộp xao xuyến tới ngột ngạt bức bối. … Căn nhà nhỏ vẫn thế, đem đến cho hắn cảm giác bình dị dễ chịu. Hoa đào nơi đây nở quanh năm, những cánh hoa khẽ rơi, phủ lên vai hắn, quang cảnh, chẳng khác nào cõi tiên. Hắn gọi thật to, nương tử à, A Ngân ơi. Đáp lại hắn, chỉ có tiếng gió và tiếng núi rừng. Nàng thật hư, mải làm gì mà không ra đón hắn? Thời khắc mở cánh cửa gỗ, hắn tưởng như mình bị ai đập một chưởng rất mạnh. Nàng nằm đó, bất động, máu xung quanh khô đen đặc quánh, sống lưng hắn truyền tới cảm giác lạnh buốt. Hắn điên cuồng gào thét, ra lệnh cho thái y. Giỏi thay! Phàm là những người y thuật cao minh nhất Long Quốc, lại lần lượt trả lời hắn, mong Quốc Vương tha mạng, bổn thần không có khả năng cải tử hoàn sinh. Tim hắn, như có trăm vạn mũi tên xuyên qua, máu huyết toàn thân tưởng chừng đông cứng. Hắn ôm nàng, cứ như vậy gắt gao ôm nàng, một lời cũng không nói. Ba ngày hôm sau, ở mạn rừng phía Tây, có nam tử nọ ẵm nữ nhân váy trắng, cùng trầm mình xuống hồ Yên Thuỷ. Cùng chiều hôm đó, Long Quốc phát tang mười ngày. Người ta tìm được di thư của Quốc Vương truyền ngôi cho nhi tử của Huệ Phi, phế Hoàng Hậu xuống làm cung nữ giặt đồ, mỗi ngày chịu mười trượng. Nếu dám tự tử, sẽ tuẫn táng tiểu hoàng tử đi cùng. Ở một góc trong căn nhà gỗ, có hai hàng chữ, được viết đậm bằng máu, bất kể là người hay yêu, chỉ cần bước chân tới đây đều nước mắt lưng tròng. … Thiếp là hồ ly nhỏ, nguyện vì chàng mà tới nhân gian. Trẫm là vương một nước, nguyện cùng nàng sống trọn kiếp sau. Hoàn.