Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám
Chương 30 : Đây là Đại Thần trong truyền thuyết sao?
Phong Diệp Vô Nhai?
Kỷ Hiểu
Nguyệt dụi dụi mắt, đúng là Phong Diệp Vô Nhai rồi! Cái tên Bạch Y Thư Sinh kia không chết à? Giờ còn trở thành một đại yêu quái nữa! Tử Y Nữ Hiệp không thể không lùi về phía sau từng bước. Ây da... tình hình có vẻ không ổn rồi.
Trường kiếm Bích Sơn Phá Thiên trong tay Phong Diệp Vô Nhai vung cao, lóe lên những tia sáng sắc lạnh, trên đầu Phong Diệp Vô Nhai nhanh chóng hội tụ một quầng sáng chói mắt, chỉ trong nháy mắt, Phá Thiên Kiếm kia đã lướt gió, lơ lửng dưới chân Phong Diệp Vô Nhai, còn con - vật - to - lớn kia biến thành một con chuột trắng nhỏ lông xù, ngoan ngoãn bay trên đầu Phong Diệp Vô Nhai.
Đây... đây... đây, là Đại Thần trong truyền thuyết sao????!!!
Làm sao bây giờ?
Đại
Thần rõ ràng đang muốn báo thù mà. Chạy, có vẻ không nữ hiệp lắm. Không chạy, chẳng phải là tự tìm cái chết sao? Kỷ Hiểu Nguyệt còn đang do dự có nên chạy hay không, Đại Thần đã cất lời:
“Muốn tôi động thủ? Hay là cô tự giải quyết?”
Mẹ kiếp! Kỷ Hiểu Nguyệt đâu thể chịu nổi cơn giận này, cô lập tức đáp lại:
“Oan có đầu nợ có chủ, có bản lĩnh thì xông vào đi!”
Cùng lắm thì chết một lần! Dù sao cũng không phải cô chưa chết bao giờ. Lần đầu tiên chết còn cảm thấy khổ sở một chút, bây giờ thì… quen rồi… Đối phương im lặng một lát, sau đó mới trả lời:
“Cô dám một mình thách đấu sao?”
Một mình đấu với Đại Thần? Kỷ Hiểu Nguyệt thầm nói trong lòng: “Không dám” nhưng trên đầu Tử Y Nữ Hiệp lại xuất hiện mấy chữ đầy hào khí:
“Thách đấu thì thách đấu! Ai sợ ai chứ!”
Đây không phải là cô trả lời, chắc chắn không phải cô! Kỷ Hiểu Nguyệt khốn khổ cúi đầu che mặt than thở. Cô bất chấp nguy hiểm bị đuổi việc để nạp điểm tuyệt đối không phải để lên mạng chịu chết! Ai có thể nói cho cô biết, ba tháng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì khiến một tên tiểu yêu quái nhãi nhép lắc mình biến thành một đại ma thần, một con chuột vô hại biến thành một con yêu chuột khổng lồ?
Biển cả biến thành ruộng dâu cũng không đơn giản vậy chứ!
Phong
Diệp Vô Nhai: “Có gan đấy, tám giờ sáng mai, PK quyết đấu một trận ở đấu trường!”
Lúc Kỷ
Hiểu Nguyệt đau đớn ngẩng đầu lên, Phong Diệp Vô Nhai đã rời mạng.
Không phải chứ? Quyết đấu ở đấu trường sao? Kỷ Hiểu Nguyệt lại một lần nữa cảm thấy cả thế giới thật u tối.
Quyết đấu bình thường giải quyết riêng là được rồi. Nhưng một khi đã vào đấu trường thì hoàn toàn khác.
Đầu tiên, phải lập một topic trên diễn đàn thế giới, nói rõ thời gian, địa điểm và quy tắc thi đấu. Sau đó, hệ thống sẽ liên tục phát đi phát lại theo hình thức chú ý, thông báo tin tức cho tất cả mọi người. Những người muốn xem sau khi mua vé vào cửa có thể vào đấu trường, còn có thể đặt cược thắng thua. Nếu thắng sẽ đạt được phần thưởng của hệ thống. Nếu thua... có thể tưởng tượng được người dự thi kia sẽ bị đám dân cờ bạc phỉ nhổ lâu thế nào!
Kỷ Hiểu
Nguyệt lần đầu vào diễn đàn. Quả nhiên, chiến thư đã được gửi lên, thời gian gửi là 1 phút trước. Chắc là lúc cô nói “Ai sợ ai”. Trước khi tin tức xuất hiện lan tràn trên màn hình của hệ thống, Kỷ Hiểu Nguyệt vội rời mạng.
Quyết đấu với Phong Diệp Vô Nhai? Lại còn trước sự chứng kiến của bao nhiêu người nữa?!
Vì sao cô lại đồng ý chứ? A a a a!
Đợi chút! Tám giờ sáng mai, không phải giờ đi làm sao? Đại Thần lại chọn giờ đi làm để quyết đấu! Đại Thần, người ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm à?
***
Sáng hôm sau, Kỷ Hiểu Nguyệt đến công ty thật sớm, bật máy, đăng nhập.
Quả nhiên, hòm thư chật ních tin nhắn.
Có người đồng tình: “Tế Nguyệt à, cậu thật sự có thể thắng Phong Diệp Vô Nhai sao!?”
Cũng có kẻ chỉ đến xem trò vui: “Tế Nguyệt này, cô nhóc bị điên rồi phải không?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt hầu như bỏ qua toàn bộ tin nhắn, chỉ có rất ít tin được cô trả lời.
Măng
Mọc Sau Mưa: “Tế Nguyệt Thanh Thanh, nếu cậu vẫn không lên mạng thì bọn mình đều nghĩ cậu đã chết rồi đấy!”
Bánh
Trôi Tròn Tròn: “Tế Nguyệt, đúng là cậu không lên mạng thì thôi, lên một cái đã hù chết người ta! Có phải lâu rồi không online nên cậu không theo kịp tình hình không?”
Tiểu
Đậu Tử: “Tế Nguyệt, bọn mình ủng hộ cậu, nhưng mà… mình sẽ đặt cược cho Phong Diệp Vô Nhai, cậu không trách mình chứ?”
>_
Sau khi trả lời từng người một, Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu đi dạo xung quanh. Để tránh bị tấn công tập thể, cô không quên ẩn tên mình đi.
Lượng truy cập trên diễn đàn cao khủng khiếp. Bài viết về Phong Diệp Vô Nhai đã lên mấy trăm trang. Trong đó nội dung chủ yếu là Phong Diệp Vô Nhai tất thắng, Tế
Nguyệt Thanh Thanh thua chắc rồi. Đương nhiên, cũng có người bất bình thay cho
Tế Nguyệt Thanh Thanh, họ nói Phong Diệp Vô Nhai ức hiếp người quá đáng, nhưng đó chỉ là số ít. Thế giới này đúng là không công bằng!
Ta Là
Một Con Rồng hùng hổ tranh luận trên kênh Thế Giới, không cho phép bất kỳ ai coi thường Tế Nguyệt Thanh Thanh, nhưng ngược lại chính anh chàng lại cược cho
Phong Diệp Vô Nhai.
Tình hình đúng là không ổn rồi!
Trước kia nhiều nhất cũng chỉ có thể thấy Dạ Hành Ma, nhưng số lượng rất ít. Giờ Dạ
Hành Ma hoành hành, yêu quái cấp cao cũng nhiều vô số, đều là những yêu quái trước đây cô chưa gặp bao giờ. Lúc trước tân thủ Phàm giới tổ đội tấn công yêu quái, còn bây giờ yêu quái lại tổ đội tấn công người của Tiên giới.
Đúng là yêu ma hoành hành, thế sự đổi thay!
Bây giờ phải làm sao đây?
Không đi sẽ bị mọi người khinh thường, mà đi thì... hình như vẫn sẽ bị khinh bỉ!
Kỷ Hiểu
Nguyệt còn đang do dự không biết có nên đi hay không, thời gian đã gần tám giờ.
Công ty bắt đầu có người đến.
Phong
Diệp Vô Nhai đã đăng nhập vào game.
Trong kênh Riêng Tư:
Phong
Diệp Vô Nhai: “Nếu sợ, cô có thể không đến”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Ai sợ ai chứ!”
Nói xong, Kỷ Hiểu Nguyệt ra sức đánh vào đầu mình.
Phong
Diệp Vô Nhai: “Tôi đợi cô ở đấu trường”.
Đại
Thần, ngươi có thể lờ ta đi được không? Kỷ Hiểu Nguyệt đau khổ lết đến đấu trường.
Ngay lập tức, đấu trường xôn xao hẳn lên!
Vô số tiếng hò hét cổ vũ vang lên: “Phong Diệp Vô Nhai! Phong Diệp
Vô Nhai!”
Chỉ có Bánh
Trôi Tròn Tròn và Tiểu Đậu Tử đứng ở một chỗ khuất tầm mắt đăng lên hai dòng: “Tế
Nguyệt Thanh Thanh”, ngay lập tức bị mọi người đồng loạt bỏ qua. Măng Mọc
Sau Mưa cảm thấy mình không nói gì là cực kỳ sáng suốt, tốt xấu gì cũng là bang chủ Bang Không Tưởng, không thể để mất mặt được!
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
70 chương
49 chương
155 chương
7 chương
52 chương