Tiểu Hầu Gia

Chương 93

Đức Vinh Đế cảm thấy có lẽ mình thật sự già rồi. Mấy ngày gần đây, ông thường có thể mộng thấy những chuyện đã xảy ra rất lâu trước kia. Mộng thấy gì sau khi mở mắt dĩ nhiên quên hơn nửa, chỉ là trong đầu thỉnh thoảng sẽ hiện lên cả một viện tử nở đầy hoa hải đường, sau đó ông nói với vợ mình, ngày sau đợi đến khi huynh của ông đăng cơ, ông làm một Vương gia nhàn hạ, cầu Hoàng huynh của ông một đất phong giàu có sung túc, sau đó dẫn theo nàng du sơn ngoạn thủy, đi khắp non sông gấm vóc Đại Càn. Lại sau đó? Sau đó, ông liền tỉnh. Đức Vinh Đế nhìn cung điện vàng son lộng lẫy, vẻ mặt nhàn nhạt, không tỏ vẻ gì. Sau đó, hoàng huynh của ông chết rồi, các hoàng tử còn lại lần lượt chết nốt, cuối cùng, người vô tâm với triều chính nhất lại lên làm Hoàng đế. Mà khi đó người vợ đồng ý cùng ông dạo chơi bốn phương, hiện tại đã không còn ở nhân thế đã lâu. Tất cả mọi thứ, hoàn toàn ngược lại với mỗi một ý tưởng trước kia của ông. Tay Đức Vinh Đế chậm rãi lướt qua ngũ trảo kim long (*rồng vàng năm móng) tượng trưng cho quyền lực chí tôn được khắc trong cung điện. Ông thậm chí có chỗ không hiểu, Giang sơn tử khí nặng nề, ép tới người ta gần như không thể thở dốc như vậy, đối với ông, là từ chối còn không kịp. Nhưng vì sao từ trước đến giờ, lại có thể khiến cho nhiều người không tiếc máu chảy thành sông cùng phải đoạt được nó. Thu tay lại, cười một tiếng, chung quy ông cả đời này đều không hiểu được. Ngồi trên ghế gỗ, hướng ra ngoài gọi một tiếng “Người tới”, Phúc công công vẫn đứng ngốc bên ngoài nghe thấy liền bước nhanh vào, nhìn Đức Vinh Đế liền cười nói: “Thánh thượng người đã tỉnh?” Đức Vinh Đế đáp lại, nhìn sắc trời sắp tối ngoài cửa sổ, nâng mắt hỏi: “Đã là canh giờ nào?” Phúc công công liền đáp: “Đã sắp đến giờ Dậu (*17h-19h) rồi, Thánh thượng có muốn truyền lệnh?” Đức Vinh Đế khoát tay áo nói: “Trẫm không có hứng, tạm thời hoãn một chút.” Phúc công công nhìn ông, nói: “Mấy ngày này Thánh thượng đều ăn uống không ngon, nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ ảnh hưởng đến thân thể.” Đức Vinh Đế rồi lại không đáp, vẻ mặt mang theo vài phần lười nhác cụt hứng*, Phúc công công nhìn, trong lòng liền biết đây là nói không nổi, liền dừng lại đề tài không khuyên nữa, ngược lại hỏi: “Vậy Thánh thượng đã quyết định tối nay ở trong cung của vị Nương nương nào? Hay là nô tài cầm bài tử tới đây?” (*Nguyên văn 意兴阑珊 ý hưng lan san: mất hết hứng thú; cụt hứng; trò vui sắp hết; không còn hăng hái.) Đức Vinh Đế cảm thấy đầu có chút đau, cau mày nói: “Tối nay trẫm không khỏe, người nào cũng không đi, ngủ tại long điện này của trẫm.” Phúc công công gật đầu đáp lại, đang định lui xuống, rồi lại bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa. Nhìn Đức Vinh Đế, thấy bên kia đưa mắt ra hiệu cho mình, gật đầu ra phòng ngoài kiểm tra. Gõ cửa là một tiểu thái giám, Phúc công công thấy y, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?” Tiểu thái giám tiến lên môt bước, thấp giọng nói: “Công công, bên ngoài có Nhã tần cầu kiến.” Phúc công công khẽ cau mày, hỏi: “Nhã tần?” lập tức vừa đảo mắt liền hiểu, tung phất trần trong tay, mỉm cười nói: “Chung quy là bị lạnh nhạt một thời gian, có lẽ là nhịn không được rồi.” Tiểu thám giám kia không bình tĩnh* được như Phúc công công, có chút do dự hỏi: “Vậy… có cho người tiến vào? Nhã tần mang thai, lại là Nương nương, các nô tài cũng không dám cản trở a!” (*Nguyên văn 气定神闲 khí định thần nhàn.) Phúc công công cười càng vui vẻ, chỉ là trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo: “Bàn Long Điện là nơi nào, cùng lắm chỉ là một Tần, không có lời truyền liền tự tiện xông vào đây, chính là luận tội xử phạt cũng được a, như thế nào không dám cản trở?” Phúc công công nói lời này, tiểu thái giám kia liền biết nên làm thế nào, gật đầu đáp lại đang chuẩn bị lui ra, rồi lại nghe thấy phía xa một trận huyên náo, quay người nhìn sang, đã thấy trước viện tử, chính là Nhã Tần mang theo cung nữ bên mình tự tiện tiến vào Bàn Long Điện. Tiểu thái giám kia biến sắc, mắt nhìn mấy Cẩm Y Vệ vây quanh Nhã tần, nhưng bởi vì nàng ta mang thai không dám động, nhất thời trong lòng lo sợ theo bản năng nhìn Phúc công công đứng trên bậc thang. Phúc công công nhìn Tri Nhã vẻ mặt đắc thắng nâng cao bụng, không hề cố kỵ mà đến gần tẩm điện, sắc mặt triệt để lạnh xuống, cho đến khi người kia đến trước mặt ông, mới khẽ mỉm cười nói: “Ơ, đừng nói là nô tài hoa mắt, bằng không đang tốt đẹp thế này sao đột nhiên lại gặp được Nhã tần nương nương.” Nhìn thẳng người kia, giọng điệu âm trầm: “Nhưng mà, chỉ sợ ngày hôm nay Nương nương đi lộn chỗ. Nơi này là Bàn Long Điện, cũng không là Nhã Hương Các của người.” Tri Nhã nhìn Phúc công công trong lòng có chút sợ hãi. Khi nàng vẫn còn là một cung nữ bên cạnh Thục phi, nàng chỉ sợ vị đại thái giám lúc nào cũng cười híp mắt này. Chờ đến hôm nay đã trở thành Nhã tần, đã thành chủ tử, mỗi lần cùng với người vốn nên bị nàng gọi là “Nô tài” này, vẫn không nhịn được cảm thấy thấp bé. Thầm cắn răng, trên mặt vẫn là nụ cười, hỏi: “Phúc công công nói đùa, nơi nào không biết, cung điện của mình ta còn có thể đến sai sao?” Phúc công công nói: “Đã như vậy, Nương nương liền ở tại Nhã Hương Các của mình an thai mới đúng, nếu như tùy ý đi đi lại lại, động đến thai khí thì phải làm sao?” Tri Nhã liền nói: “Phúc công công không phải nữ tử, cũng không thể sinh, có lẽ là không biết, thật ra nếu sau khi mang thai, có thể thường xuyên đi đi lại lại, đối với thai nhi ngược lại rất có ích.” Nâng mắt nhìn ông, sau đó mới cầm lấy thực hạp từ tay cung nữ đứng bên, tiến lên một bước nói: “Công công tránh ra thôi, Thánh thượng thích nhất ngân nhĩ hạt sen này của ta, hôm nay ta đặc biệt mang thứ này đến cho Thánh thượng a.” Phúc công công nhưng không xê dịch chút nào, vẫn cười híp mắt nhìn nàng, chỉ là lời nói ra đã không còn êm tai như trước: “Nhưng e rằng thân phận của Nương nương chưa đủ trình độ để có thể tự nhiên tiến vào Bàn Long Điện này.” Tri Nhã lập tức nổi giận. Nàng là từ một cung nữ nho nhỏ leo lên vị trí hiện tại, bình thường lời không muốn nghe nhất, chính là có người nhắc đến thân phận của nàng ở trước mặt. Tay siết chặt, lạnh lùng cười một tiếng: “Công công đây là có ý gì?” Phúc công công rồi lại không đáp, chỉ phân phó người bên cạnh: “Bố cục trong cung quá lớn, Nhã tần không cẩn thận đi lạc đường, các ngươi hộ tống Nhã tần quay về cung điện của mình đi.” Gằn từng chữ, “Nhớ kỹ, ngàn vạn lần phải đưa được Nhã tần về Nhã Hương Các, đừng chậm trễ nương nương nghỉ ngơi.” Nói xong, nhàn nhạt liếc qua Tri Nhã, quay người liền muốn trở lại phòng. Tri Nhã nghe xong lời này, trong lòng càng giận, nhìn Cẩm Y Vệ tiến về phía nàng liền cao giọng: “Láo xược, ta là Tần được chính miệng Thánh thượng phong, lại mang thai con của người, ta xem các ngươi ai dám động đến ta!” Thừa dịp Cẩm Y Vệ chần chờ, chạy đi liền muốn hướng vào trong phòng. Nhưng chỉ rời đi một bước, đã bị Phúc công công đưa tay kéo lại. Tri Nhã không cam lòng, muốn xông vào, lại bị người bên kia không hề cố kỵ đẩy một cái lảo đảo, thẳng đến khi cung nữ bên cạnh đỡ lại mới đứng vững. Lòng vẫn còn sợ hãi, ngẩng đầu nhất thời giận dữ: “Gan chó của ngươi thật lớn!” “Cũng không thể so với Nương nương.” Phúc công công cười híp mắt, “Hành vi hôm nay của Nương nương, sớm đã phạm quy củ của tổ tông. Nếu thật sự so, sợ là Nương nương chịu không nổi.” “Ngươi ——” Tri Nhã hoảng hốt, cau mày nhưng vẫn không cam lòng. Phúc công công tiếp tục nói: “Huống hồ Nương nương gây ra động tĩnh lớn như vậy, Thánh thượng bên trong rồi lại không ra mặt vì Nương nương nói ra nửa câu, ý nghĩa trong đó rốt cuộc thế nào, trong lòng Nương nương hẳn là sáng tỏ, cũng đừng tiếp tục làm mất mặt mình mới phải.” Sắc mặt Tri Nhã chợt xanh chợt trắng, nhưng cuối cùng bị nghẹn họng không nói được gì. Phúc công công hơi nheo mắt, nhìn Cẩm Y Vệ trái phải, thấp giọng nói: “Còn thất thần làm gì, đã canh giờ này rồi, còn không mau hộ tống Nương Nương quay về Nhã Hương Các!” Cẩm Y Vệ nghe vậy liền đáp “Vâng” một tiếng, đang định chế ngự Tri Nhã ra khỏi Bàn Long Điện, bên kia rồi lại tự mình tránh ra, tức giận nói một câu: “Đừng đụng ta! Ta tự mình đi!” Nói xong, lại oán hận liếc mắt nhìn Phúc công công, sau đó mới xoay người sắc mặt âm u bước đi thẳng. Phúc công công nhìn Tri Nhã ra khỏi viện tử, lúc này mới trở lại phòng, Đức Vinh Đế nâng mắt nhìn ông, đưa tay day day ấn đường: “Xử lý xong?” Phúc công công gật đầu nói: “Chỉ là không ngờ, chuyện mà ngay cả Thục phi năm đó không dám làm, Nhã tần này vậy mà thực sự dám làm a.” Sắc mặt Đức Vinh Đế có chút không dễ coi: “Phi Tần hậu cung dám tự tiện xông vào Bàn Long Điện cũng là tình huống hơn trăm năm qua chưa từng có, cũng không biết một nữ nhân không có bối cảnh như nàng ta, rốt cuộc là ai cho nàng ta chống lưng.” Phúc công công nghe lời này rồi lại không nhịn được cười: “Chẳng lẽ không phải Thánh thượng cho sao? sau thịnh sủng lại mang long thai, kiêu ngạo dĩ nhiên so với người ngoài phải lớn hơn một chút.” Dứt lời, lại nói: “Chỉ là thứ cho nô tài hỏi một câu quá phận, lúc trước Thánh thượng như thế nào vừa liếc mắt đã bị Nhã tần hấp dẫn?” Đức Vinh Đế nhíu mày, làm như suy nghĩ hồi lâu, mới nghi hoặc nói: “Trẫm về sau cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Chỉ là khi đó mỗi khi nhìn thấy Nhã tần, liền cảm thấy trần trí không còn là của mình, ở chung với nàng ta liền giống như đang ở tiên cảnh, nhớ rõ, lúc trước ở Thục phi bên kia cũng có cùng một loại cảm giác như vậy. Nghĩ đến mấy tháng đó lại thật sự không giống như bình thường.” Phúc công công lần đầu tiên nghe thấy Đức VInh Đế đàm luận việc này, nghe xong, lông mày cũng hơi nhíu, trong lòng sinh ra chút nghi hoặc, chỉ là thầm nghĩ, cũng không nói thẳng ra, chỉ là dằn xuống, tạm thời đem chuyện này ghi một bút ở trong lòng. Cẩm Y Vệ nhận mệnh của Phúc công công mang danh hộ tống, thật sự tự mình đưa Tri Nhã đến Nhã Hương Các xong mới rời đi. Tri Nhã nhìn bản thân giống như phạm nhân mà bị áp giải trở lại, ngực tức đến phát đau. Lạnh mặt cầm thực hạp vào phòng, liền gạt xuống toàn bộ bình bình lọ lọ trên bàn. Cung nữ hầu hạ bên cạnh Tri Nhã nhìn bộ dạng nóng nảy này của Tri Nhã cũng là sợ đến mức không dám lên tiếng, chỉ sợ sơ ý một chút liền dẫn ngọn lửa kia đến trên người mình. “Khốn kiếp! Đều là một đám khốn kiếp!” Tri Nhã một bên đập đồ, một bên tức giận mắng chửi, “Chỉ là một hoạn quan, là thứ ngay cả nam nhân cũng không phải, cũng dám đối với ta như vậy!! Quả thật là láo xược! Chờ đến khi ta sinh hạ Hoàng nhi, ta muốn Thánh thượng xử tử toàn bộ bọn chúng!” Vừa quay đầu, nhìn thấy chính là cung nữ đứng ở một bên run lẩy bẩy, lửa giận trong lòng càng lớn, hổn hển đi qua, nâng tay cho bên kia một bạt tai, mắng: “Cái đồ tiện tỳ nhà ngươi, ngươi đây là có thái độ gì hả? Ta biết ngươi hiện tại là đang âm thầm cười nhạo ta đúng không? Cười nhạo một Nương nương như ta vậy mà bị một con chó thiến khi dễ, đúng hay không? Nói đi! Ngươi nói cho ta.” “Không dám… Nương nương, oan uổng a!” Cung nữ bị sắc mặt dữ tợn của Tri Nhã dọa đến không nhẹ, lòng vô cùng sợ hãi, lời nói ra đều không đầy đủ, chỉ có thể một bên khóc một bên lắc đầu, thật lâu, thút tha thút thít uyển chuyển cầu xin tha: “Nương nương… đừng quá kích động, cẩn thận ảnh hưởng đến long tử!” Một câu này đâm trúng điểm mấu chốt, nàng hiện tại không có biện pháp nhìn thấy Đức Vinh Đế, thứ nàng có thể dựa vào cũng chỉ có đứa bé trong bụng này. Chỉ cần nàng sinh hạ Hoàng tử cho Đại Càn, về sau mẫu bằng tử quý*, nàng khẳng định còn có thể  đứng lên một lần nữa! Nghĩ như thế, động tác của Tri Nhã nhẹ hơn một chút, dần dần, thở hổn hển thu tay lại, nhìn cung nữ kia, lui mấy bước ngồi xuống giường, đưa tay đỡ eo. Sắc mặt nhưng lại càng lạnh lẽo. (*母凭子贵 mẹ hưởng phúc từ con.) “Nương, Nương nương….” Thấy Tri Nhã bên kia dường như đã khôi phục một chút, cung nữ len lén nâng mắt nhìn, thật lâu sau mới mang theo sợ hãi hô nhẹ một tiếng. Tri Nhã liếc nàng ta, lửa giận vơi vài phần, chỉ lạnh lùng nói: “Đứng ngốc ở đó làm gì, còn không mau dọn dẹp mọi thứ cho ta! Ta như thế nào lại có thứ cung nữ ngu xuẩn như ngươi a?” Cung nữ kia nghe vậy, vội vàng gật đầu, ngồi xổm xuống nhanh chóng dọn dẹp mảnh vỡ rải đầy đất. Trong lúc không cẩn thận bị mảnh nhọn cắt đứt tay, đau đớn sắc bén khiến nàng khẽ run rẩy, nhưng lại không dám hô ra tiếng, chỉ nâng mắt nhìn một cái, bởi vì sợ Tri Nhã không biết lúc nào lại phát hỏa, động tác trong tay ngược lại nhanh hơn một chút. Dựa đầu giường lạnh nhạt nhìn cung nữ kia bận rộn, thật vất vả mới dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ căn phòng, lại phân phó nàng ta đi múc nước cho nàng rửa mặt, tất cả đều làm thỏa đáng rồi, lúc này mới nằm xuống giường, ngược lại rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Mắt thấy Tri Nhã đã ngủ, cung nữ hầu hạ mới thở phào nhẹ nhõm. Lặng yên dọn lại những thứ còn lộn xộn trong phòng, đang định rời đi, liền thấy dưới góc tủ dường như có cái gì rớt xuống. Đi qua cúi người nhặt lên, rồi lại là một bọc giấy, đưa lên mũi ngửi ngửi, một mùi hương nhàn nhạt cực mê người liền xộc đến. Nàng ngược lại nhớ rõ mùi này. Cung nữ nghĩ nghĩ, lúc trước mỗi lần Đức Vinh Đế đến chỗ Tri Nhã nghỉ qua đêm, nàng nhớ rõ Tri Nhã đều thích dùng đến loại hương này. Chỉ là ngày thường đều cất kỹ phấn hương này, không dễ dàng để các nàng thấy được. Nhìn qua rất thần bí. —— Cũng không biết hương này rốt cuộc tinh chế như thế nào, hoàn toàn bất đồng với lúc thường nàng ngửi thấy, mùi thơm lại có thể đặc biệt như vậy. Ngửi một chút cũng có thể khiến người cảm thấy thần trí như bị hút đi. Quay người, suy nghĩ một chút, rải một chút phấn hương vào trong lò, phần còn lại đặt cùng chỗ với chất hương dùng để xông quần áo hàng ngày, lập tức nhìn quanh bốn phía, cảm thấy không còn gì sai sót, lúc này mới lui ra ngoài. Có lẽ bởi vì mệt mỏi, Tri Nhã cảm thấy một giấc này ngủ đến say. Trong lúc mơ màng, nàng cảm thấy có chút nóng, khó chịu rên một tiếng, nhưng thủy chung không thể tỉnh lại, giằng co hồi lâu, lần nữa mở mắt cũng đã là ngày hôm sau. Bốn phía dường như tràn ngập một mùi lãnh hương nhàn nhạt, Tri Nhã hít hà, nhưng lại cảm thấy có lẽ là ảo giác. Phấn hương đều tại chỗ nàng, nàng không dùng lấy đâu ra loại lãnh hương đặc biệt này? Nghĩ như vậy, dứt khoát không để ý nữa. Đứng dậy đến bên bàn ngồi xuống, hương trong lư hương đã cháy hết, chỉ còn sót lại chút tàn hương. Cùng mùi hương trong tay nàng có chút giống, nhưng cẩn thận ngửi lại cảm thấy nhạt hơn rất nhiều. Nhưng mùi thơm này cũng thuộc loại hiếm có. Đưa tay đỡ bụng hô một tiếng gọi cung nữ của mình, cung nữ vội vàng bước đến. “Nương nương người tỉnh.” Tri Nhã gật đầu, miến cưỡng liếc nàng ta một cái, thản nhiên nói: “Lấy đồ rửa mặt tới cho ta.” Cung nữ kia vội vàng đáp lời, đi ra một chuyến, bưng chậu đồng cùng nhánh liễu chà miệng vào. Tri Nhã được nàng ta hầu rửa mặt sạch sẽ, lại để cho người kia trang điểm, nhìn bản thân trong gương, thản nhiên hỏi: “Ngày hôm qua ngươi dùng hương gì?” Cung nữ hơi nghi hoặc một chút, nhưng cũng quy củ đáp lại: “Là hương sen.” Sau đó lại nghĩ tới bản thân có thêm chút phấn hương của Tri Nhã, nhưng nếu như bị chất vấn tự tiện động vào đồ đạc của nàng ta mà nói, ngược lại là có miệng cũng nói không được. Liền dứt khoát không mở miệng. Tri Nhã  gật đầu, phàn nàn: “Thơm như vậy sao lúc trước không lấy dùng?” Nói tiếp: “Về sau trong phòng ta chỉ đốt loại hương này thôi, đừng quên.” Tri Nhã nói vậy, cũng khiến cho cung nữ kia khó mở miệng giải thích, chỉ nhẹ gật đầu. Lại nói đến chuyện Tri Nhã ban đêm xông vào Bàn Long Điện, tuy rằng không người nào có ý định phát tán, nhưng chỉ một đêm, vài ngươi nên biết, không nên biết sợ là đã biết được không ít. Tâm tình Thục phi dĩ nhiên vô cùng sung sướng, nghe Tri Nhã bị Phúc công công cản lại ngay cả mặt của Đức Vinh Đế cũng chưa thấy liền bị đuổi về, nhìn thế nào cũng là bộ dạng bị thất sủng, cả một ngày cũng không gỡ xuống được nụ cười trên mặt. Lại qua một hồi, chính là cung nữ bên cạnh không cẩn thận làm vỡ một chén sứ ngay trước mặt nàng, nàng cũng khó có được một lần không trách tội bọn họ. Nhưng mà Như Mạt vẫn không khỏi thở dài. Lúc trước khi cùng Văn Nhân Cửu kết thành đồng minh, nàng từng muốn lợi dụng dã tâm của Tri Nhã để kiềm chế Thục phi. Nhưng lại không nghĩ rằng, người kia nhưng lại vừa không có dã tâm lại không có đầu óc, đúng là tự hủy trường thành, ngu xuẩn đến nhường này! Có cho nàng ta một cơ hội, nhìn tình hình này, nàng ta cũng nhất định không trụ được. Với lại nàng cũng không thể ở mãi trong cung này —— cúi đầu nhìn Thục phi đang tươi cười đắc ý, hơi hạ mắt xuống, con ngươi lóe lên. Cũng được, nên là thời điểm nghĩ cách thoát khỏi tình hình hiện tại. * Lạc Kiêu tảo triều xong liền về phủ, rồi lại nhìn thấy Mộc Xuân đang cùng Bạch thị phơi nắng trong sân. Bạch thị đưa mắt nhìn thấy hắn, vẫy tay ý bảo hắn tới đây. Lạc Kiêu gật đầu đáp lại, vòng qua chỗ Bạch thị: “Tuy nói là trời tháng tư rồi, nhưng vẫn còn lạnh a, mẹ ra ngoài sao không phủ thêm áo.” Bạch thị liền nói: “Cũng đã bao thành một cục, đi cũng đi không được, nhưng chỉ có con chê ta mặc ít.” Mộc Xuân nghe xong đối thoại giữa hai người liền cười: “Quan tâm sẽ bị loạn, Thế tử đây là thật sự lo lắng cho thân thể của phu nhân.” Ngẩng đầu nhìn Lạc Kiêu nói: “Nhưng Thế tử cũng nên yên tâm, nô tỳ chắc chắn sẽ trông chừng phu nhân thật tốt, tuyệt đối không để phu nhân bị lạnh bệnh.” Bạch thị cười vỗ vỗ tay Mộc Xuân, sau đó mới nhìn Lạc Kiêu nói: “Hôm nay lại về sớm.” Lạc Kiêu gật đầu nói: “Cũng không có chuyện gì, sau khi tảo triều liền đi thẳng về nhà.” Dứt lời, cười cười ngồi xổm xuống nhìn phần bụng đã mang thai hơn bốn tháng của bà, hồi lâu mới ngửa mặt nhìn Bạch thị: “Đệ đệ hôm nay có ngoan không?” Bạch thị nhìn bộ dạng của Lạc Kiêu, liền che miệng cười: “Cũng không có nghịch như con trước đây!” Duỗi tay xoa xoa phần bụng đã hơi nhô lên “Cũng chưa qua bốn tháng, còn chưa máy thai, cũng không nghịch ngợm. Lại nói, nói đi cũng phải nói lại, con như thế nào biết đây là đệ đệ? Điềm đạm nho nhã như thế, hẳn là muội muội a.” “Cho dù là đệ đệ hay muội muội con đều thích.” Lạc Kiêu cười nói: “Nếu là đệ đệ, con liền tự mình dạy nó cưỡi ngựa bắn cung, nếu là muội muội, ngày sau xuất giá liền tự mình thúc trang* cho nó. Cho dù thế nào đều là bảo vật trong lòng con, không phải phụ thân cũng nói như vậy sao.” (*催妆: tập tục hôn nhân thời cổ đại, nhà gái xuất giá cần phải có nhà trai thúc giục nhiều lần, mới đc trang điểm khởi hành, chia làm nhiều lần.) Bạch thị nghe Lạc Kiêu nói cảm thấy ấm áp, gật đầu, ngay sau đó cười nói: “Nhưng mà theo ta, trong phủ đã có con là trưởng tử rồi, hiện tại cái thai này, ta lại tình nguyện là một nữ nhi. Để trong lòng dưỡng bên cạnh, ngày sau dựa vào tên tuổi của Bình Tân Hầu, cũng không sợ tìm không thấy một lang quân tri kỷ.” Lạc Kiêu liền ủy khuất nói: “Mẫu thân này chính là móc trái móc phải nói con không tri kỷ rồi.” Bạch thị cười gõ đầu Lạc Kiêu, lại nói: “Nghe Hầu gia nói, mấy ngày nữa con phải theo ông ấy đi luyện binh?” Lạc Kiêu gật đầu nói: “Sáng hôm sau liền xuất phát.” Bạch thị nhíu mày: “Rồi mấy ngày mới về, sao lại đi sớm như vậy?” “Cũng chỉ mười ngày liền về, gần dây trong quân có thêm không ít thứ mới, hiện tại cả đội kỵ binh đều đang huấn luyện trong quân, cũng không thể để con chạy thoát a?” Lạc Kiêu giải thích, sau đó cười nói: “Nhi tử đây là vì không ném đi mặt mũi của phụ thân mà cố gắng, mẹ như thế nào không khen con vài câu a?” Bạch thị lườm hắn một cái, nói: “Còn chưa làm được cái gì, như thế nào liền đòi khen ngợi chỗ ta?” Lại bổ sung, “Chẳng qua phải nhớ kỹ, hết thảy cẩn thận là được.” Lạc Kiêu gật đầu, thấp giọng đáp: “Nhi tử nhớ rõ.” Bạch thị thở dài một hơi, đưa tay xoa đầu Lạc Kiêu: “Vị trí Thế tử trong Bình Tân Hầu cũng không dễ ngồi. Mặc dù vất vả một chút, nhưng tại kỳ vị, mưu kỳ chức (*giữ chức vụ gì, lo nghĩ về chức vụ ấy). Con hiểu rõ trách nhiệm của mình ở nơi nào, vi nương thấy con như thế dĩ nhiên vui mừng a.” Lạc Kiêu cười cười, thế cục Đại Càn không tốt, Bạch thị dù không nói, nhưng trong lòng cũng là rõ như gương. Trượng phu cùng nhi tử của bà đều là võ tướng, một khi Đại Càn cùng bốn phía nổi lên chiến tranh, thứ bà gánh chịu chính là lo sợ cùng thống khổ mà phần lớn cáo mệnh phu nhân* quyền thần trong Đế kinh đều phải đối mặt. (*诰命夫人 cáo mệnh phu nhân: là danh vị có từ thời nhà Tống, dùng để phong cho các phối ngẫu hay thân mẫu của quan lại trong triều đình. Do để phong tặng, đều phải thông qua cáo thư do Hoàng đế phê chuẩn, nên các vị phu nhân này đều được gọi Cáo Mệnh phu nhân để biểu thị tính trịnh trọng và sự chính danh của mình. Họ có áo mũ, bổng lộc dựa vào tước quan của chồng, con nhưng không có thực quyền chính trị nào cả.) Như vậy đối với bà mà nói, khó tránh khỏi có chút quá tàn nhẫn.