Tiểu Hầu Gia
Chương 91
Đảo mắt liền tới tháng tư.
Nhị hoàng tử Văn Nhân Chử mang binh đến Lan Trạch cũng đã hơn hai tháng, tuy rằng bạo loạn ở Lan Trạch đã được trấn áp, chỉ là thời điểm hồi triều trên mặt rồi lại không phải là vẻ vui mừng.
Tảo triều nhận ban thưởng của Đức Vinh Đế, sau khi hạ triều văn thần võ tướng đến đây chúc mừng. Lại nhìn y cau mày sắc mặt nặng nề, nhìn qua không giống như là đánh thắng trận, ngược lại giống như ăn phải thiệt thòi* cực lớn.
(*Nguyên văn 闷亏muộn khuy: ý tứ là câm điếc lại ăn hoàng liên, có nỗi khổ k nói ra đc.)ỉ
Văn Nhân Cửu cùng hạ triều với y, đuôi mắt nhìn thấy y cúi đầu sải bước từ sau đi lên, liền dừng bước tại khoảng đất trống trước Kim Lưu Điện, đợi người kia đến nơi, mới quay đầu mở miệng nói với y một tiếng: “Lúc trước quá nhiều người, ngược lại không chen lời vào được, lúc này đúng lúc chạm mặt.” Nhìn y nói: “Cô còn chưa nói chúc mừng, chúc mừng Nhị hoàng huynh lần này xuất chinh thuận lợi, chiến thắng trở về.”
Văn Nhân Chử cũng dừng bước, nhìn Văn Nhân Cửu, trầm mặc một hồi, cười cười, có chút giễu cợt nói: “Mang theo quân đội huấn luyện đi đánh con dân Đại Càn của mình, cho dù là đánh thắng, rồi lại có gì đáng để chúc mừng a?”
Văn Nhân Cửu dường như không ngờ rằng Văn Nhân Chử sẽ nói ra câu này, hơi nâng mắt nhìn y, thản nhiên hỏi: “Là sao?”
Văn Nhân Chử nhìn Văn Nhân Cửu thật sâu, khẽ nói: “Có đôi khi, ta thật sự hâm mộ Bình Tân Thế Tử ——” nói được nửa câu, rồi lại không nói nữa. Tuy rằng y không hề giống như mẫu phi mình xem Văn Nhân Cửu như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nhưng dù sao đứng trong hoàng gia, lại không phải cùng một mẹ sinh ra, muốn cho y đối với Văn Nhân Cửu như huynh đệ bách tính bình thường chính là không thể nào.
Cứng rắn thu lại cảm xúc vừa lộ ra ngoài của mình, chắp tay chào tạm biệt với Văn Nhân Cửu,lên kiệu quay về điện của mình.
Về tới điện của mình còn chưa được bao lâu, lại nghe bên ngoài thông báo Thục phi tới chơi. Sai Đại cung nữ bên cạnh đi ra nghênh đón Thục phi cùng Như Mạt vào phòng, bên kia vừa vào liền tiến lên đỡ nàng ngồi xuống ghế, sau đó thấp giọng nói: “Mẫu phi hôm nay như thế nào lại đến chỗ này của nhi tử?”
Thục phi không trả lời, khóe mắt lướt qua chung trà, cung nữ đứng bên thấy thế liền vội vàngthêm trà.
Như Mạt nhìn Văn Nhân Chử, liền cười nói: “Nhị hoàng tử là có chỗ không biết, từ hai thángtrước sau khi người đến Lan Trạch, nương nương liền ngày đêm lo lắng cho người, lúc nào cũng lo lắng người tại Lan Trạch sẽ gặp phải độc thủ* của dân bạo loạn. Cứ như vậy, người lại gầy không ít.
(*毒手 thủ đoạn ngoan độc, độc ác.)
Sáng hôm nay Nương Nương biết tối hôm qua người đã trở về, vẫn chờ trong Phong Hà Điện,chỉ có điều đợi tới đợi lui, đợi đến tảo triều cũng tản, nhưng vẫn không gặp được Điện hạ người,Nương nương nghĩ có lẽ Điện hạ có chỗ nào đó không tiện, lúc này liền cố ý dẫn theo nô tỳ tới đây.”
Lời này vừa nói ra Văn Nhân Chử coi như đã rõ ràng —— mẫu phi đây là đang trách cứ y.
Thầm thở dài một hơi, nhưng vẫn cười cười hai tay dâng lên trà ngon cung nữ vừa pha lúc trước cho Thục phi, nói: “Nhi thần sơ sót, mong rằng mẫu phi tha thứ cho nhi thần lần này a!”
Thục phi lườm Văn Nhân Chử, đưa tay nhận trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Này chính là vui vẻ.
Đặt chung trà xuống, kéo người đến trước mặt mình nhìn kỹ một lượt, sau đó mới nói: “Chử nhi của ta chịu khổ rồi!” Nói xong, lại oán hận nói: “Đều do đám ngu dân đáng hận kia, đang tốt tạo phản cái gì, ăn no rỗi việc không thành, liên lụy đến con ta bên ngoài bôn ba vất vả!”
Văn Nhân Chử nghe xong lời Thục phi nói, vui vẻ trên mặt thoáng cái nhạt đi, nhìn Thục phi chậm rãi nói: “Nếu bọn họ có đủ ăn, cũng sẽ không đến mức này.”
Thục phi nhíu mày, dường như không nghĩ tới Văn Nhân Chữ sẽ vì cái này chống đối nàng, hỏi ngược một câu: “Vì cái gì nha?”
Văn Nhân Chữ kéo băng ghế ngồi xuống bên cạnh Thục phi, nói: “Lan Trạch chịu nạn, quan phủ chẳng những không cứu trợ, còn thúc giục tăng thêm thuế ruộng mùa xuân. Dân chúng không bỏ ra nổi, tụ tập với nhau đến chỗ quan phủ đòi công bằng, ai ngờ huyện lệnh của Lan Trạch lại đánh chết mấy người —— này chọc trúng tổ ong vò vẽ, mới dần dần diễn biến thành bạo loạn a.”
Thục phi nghe xong lời này hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn thoáng qua Như Mạt, Như Mạt nhẹ gật đầu, cùng cung nữ thái giám trong phòng của Văn Nhân Chử, vội lui đến trước cửa trông coi.
Thấy người bên cạnh đều ra trước cửa canh chừng, hơi nghiêng người qua, nhíu mày vội vàng lên tiếng hỏi: “Lời này là ai nói cho con nghe?”
Văn Nhân Chử cười khổ một tiếng, trong mắt dần hiện lên mấy phần khó xử, nói: “Còn cần ai nói cho con nghe? Chuyện này đã sớm không còn là bí mật tại Lan Trạch, cũng chính là mấy đương quan thượng cấp (*cấ p trê n) của Lan Trạch áp chế, không dám báo lên triều đình, ghi sớ chỉ nói là lưu dân bạo loạn, mong Phụ hoàng phái binh giúp trấn áp, lừa gạt chuyện này cho qua mà thôi.”
Thục phi hơi mấp máy môi, có chút do dự hỏi “Bổn cung nhớ kỹ, huyện lệnh của Lan Trạch kia…dường như là họ hàng* với Phùng tộc?”
(*Nguyên văn 旁支 bàng chi: cùng họ nhưng khác chi.)
Phùng tộc chính là một trong những thế gia vọng tộc của Đại Càn, có thể sóng vai cùng Nam Lăng Trần Gia. Trên triều đình chiếm được trọn vẹn một thành, dù chưa có đại thần trong tay nắm quyền hành to lớn*, nhưng cũng không thể khinh thường.
(*Nguyên văn 权倾朝野 quyền khuynh triêu dã.)
Hơn nữa quan trọng nhất là —— gia chủ hiện tại của Phùng gia chính là Đại Lý Tự Khanh tam phẩm, có quan hệ thân thiết với một phe Nhị hoàng tử.
Văn Nhân Chử gật đầu, sắc mặt phức tạp nói: “Tuy nói liên hệ máu mủ rất xa, nhưng đúng là có liên quan đến Phùng gia.”
—— Này chính là ý tứ tuyệt đối không thể động.
Tuy nói là một Huyện lệnh Lan Trạch nho nhỏ không có gì trở ngại, nhưng nếu bởi vậy mà rạn nứt với Phùng gia đó chính là lợi bất cập hại*. Lúc này bọn họ tạm thời chẳng những không thể động đến ông ta, ngược lại vẫn phải che chở cho bên đó.
(*Nguyên văn 得不偿失 đắc bất thường thất: được chẳng bù mất.)
Này không khỏi khiến cho Văn Nhân Chử cảm thấy vài phần nghẹn khuất. (*Nguyên văn 憋屈 biệt khuất: tâm lý trạng thái bị đè nén, ủy khuất, bực mình khó chịu. Tỏ vẻ k công bằng k thuận lợi trong một tình cảnh, lại k cách nào kể ra hoặc lý giải cho những người khác.)
Thục phi ngồi thẳng người, nâng chung trà lên thổi thổi, nhấp một ngụm nhỏ, sắc mặt khôi phục,thản nhiên nói: “Nếu như bạo loạn cũng đã đè xuống rồi, chuyện liền chấm dứt ở đây thôi.” Quay đầu nhìn Văn Nhân Chử vẫn là một bộ dạng không cam lòng, nhíu mày nói: “Như thế nào? Con đây là tỏ vẻ gì, chẳng lẽ còn muốn đòi công đạo cho những ngu dân kia sao?”
Văn Nhân Chử dĩ nhiên biết rõ hiện tại phải làm thế nào mới là tốt nhất, chẳng qua là trong lòng có điểm mấu chốt rồi lại không qua được: “Chỉ là, suy cho cùng là con dân Đại Càn, nếu như bức bách quá mức —— ”
“Cái gì gọi là bức bách quá mức? Bọn họ thân phận thấp hèn, phía trên cho, cho dù là dao găm,những ngu dân kia cũng phải vui vẻ nhận lấy a!” Thục phi nhướng mày, hiển nhiên là không muốn cùng Văn Nhân Chử thảo luận những việc này, “Được rồi, đề tài này coi như dừng ở đây,Bổn cung không muốn cùng con liên lụy đến những thứ vô dụng này. Trong cung tiện phụ kia khi dễ ta, hiện tại con thật vất vả mới trở về, nghĩ rằng có thể vui vẻ một chút, chẳng lẽ hiện tại con cũng muốn chống đối lại ta sao?”
Thục phi đã nói vậy, Văn Nhân Chử cũng không còn cách nào, đành phải ngậm miệng.
“Đúng rồi, không lâu nữa con cũng nên phong Vương rồi, sau khi phong Vương lập tức kết hôn,con đã chọn được Vương phi?” Thục phi nâng chung trà, bỗng nhiên nhìn Văn Nhân Chử hỏi.
Văn Nhân Chử nhưng lại cúi thấp đầu, không đáp.
Thục phi vừa thấy bộ dạng này của Văn Nhân Chử liền hiểu, “Choang” một tiếng, đập mạnh chung trà xuống bàn, cả giận nói: “Sẽ không phải là trong lòng vẫn nhớ thương tiểu thư Trần gia kia đi?”
Văn Nhân Chửu bị đâm thủng tâm tư, trên mặt hơi ửng đỏ, nhưng lại ngoan cố nói: “Vậy thì thế nào?”
Thục phi nổi giận đứng lên, nói: “Lão già Trần gia kia không biết làm cách nào, vậy mà có thể khiến cho Điệp thái phi ra mặt bảo vệ tiểu thư nhà lão. Hiện tại người cũng đã được Thánh thượng chính miệng phong làm Quận chúa, nuôi dưỡng bên cạnh Thái phi, trong ba năm không được xuất giá!”
Văn Nhân Chử cắn răng nói: “Vậy thì nhi thần liền chờ ba năm!”
Thục phi gấp đến độ dùng ngón tây chọc chọc trán y: “Ba năm? Lời này của con nói đến nhẹ nhàng! Coi giá trị hiện tại của nàng ta, không nói đến chuyện nàng ta có nguyện ý gả hay không,cho dù gả, cũng nhất định phải lấy được vị trí Chính vương phi a! Con nói chờ thêm ba năm,chẳng lẽ lúc con phong Vương không lập chính phi hay sao? Lại nói, trong phủ đệ nếu như con lập Trắc phi trước, sinh ra thứ trưởng tử*. Trần gia có khả năng cam tâm tình nguyện? Chử nhi ngốc, con như thế nào không cân nhắc cẩn thận rồi hẵn nói tiếp!”
(*庶长子 Con trai trưởng k phải của vợ cả.)
Văn Nhân Chử nói tiếp: “Nhi thần không phải đồ ngốc, những điều này dĩ nhiên đã cân nhắc qua!”
Thục phi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Văn Nhân Chử, hơi nhíu mà. Nếu như có biện pháp song toàn, quan hệ thông gia với Trần gia này nàng dĩ nhiên vẫn muốn, dù sao Trần gia là một thế gia vọng tộc, từ phương diện nào nhìn qua không thể phủ nhận là một trợ lực cực lớn.
“Vậy con ngược lại nói một chút, con suy tính như thế nào?”
Văn Nhân Chử liền hùng hồn nói: “Cùng lắm thì nhi thần ba năm không lập Trắc phi cũng không nạp thiếp, đợi qua ba năm cưới Trần tiểu thư về làm vợ là được!”
Thục phi thấy bộ dạng nghiêm túc của Văn Nhân Chử thì giận đến ngả ngửa, nói: “Con muốn lấy, nhưng cũng không nhìn xem người ta có chịu gả hay không!” Nói xong, đứng dậy đi ra ngoài, “Được rồi, chuyện này ta sẽ thay con tính toán, con không cần để ý đến, đến lúc đó chỉ cần nghe theo lời ta nói là được rồi, chờ kết hôn là được!”
Nói xong, mặt mũi tràn đầy không vui mà ra khỏi phòng của Văn Nhân Chử.
Văn Nhân Chử nhìn theo bóng lưng rời đi của Thục phi, hơi nhíu mày, sau đó không khỏi thầm nghĩ, làm một phi tử chốn hậu cung, mẫu phi y có phải can thiệp vào đời sống của y một Hoàng tử sắp thành niên có hơi nhiều hay không.
*
Hạ triều xong vẫn còn sớm. Nghĩ đã lâu không đến thăm hỏi Điệp thái phi, Văn Nhân Cửu đi được nửa đường liền vòng lại đến chỗ Thái phi bên kia.
Điệp thái phi nhìn thấy Văn Nhân Cửu đến, trên mặt không nhịn được lộ ra tươi cười, nghênh đón người vào trong.
“Như thế nào đến đây? Bên ngoài có lạnh không?” Điệp thái phi kéo tay Văn Nhân Cửu qua, bàntay bên kia lạnh buốt, khiến Thái phi vội vàng kêu cung nữ cầm lỏ sưởi đưa cho y làm ấm tay,“Tay sao lại lạnh như thế? Đã sắp khiến cho ta tưởng rằng đang cầm phải khối băng rồi.”
Văn Nhân Cửu cười nhẹ một tiếng, hạ mắt nói: “Cũng chỉ là bị gió thổi lạnh mà thôi, nào có khoa trương như vậy.” Nhận lò sưởi nói, “Đã lâu không gặp Thái phi, trong lòng nhớ đến hoảng, hôm nay mới tới đây ngồi một chút, nếu như Thái phi ghét bỏ, vậy Tôn nhi hiện tại liền đi!”
Điệp thái phi đưa tay đánh nhẹ một cái lên mu bàn tay của Văn Nhân Cửu, miệng khẽ mắng: “Ngược lại học được cách ủy khuất ở chỗ này của ta? trong cung của ta lạnh lẽo, ước gì con ngày ngày đều đến, như thế náo sẽ ghét bỏ?”
Văn Nhân Cửu nói: “Nếu như Thái phi nguyện ý, chỗ này tự nhiên muốn có bao nhiêu náo nhiệt, liền có bấy nhiêu náo nhiệt. Dù sao đi nữa cũng là do Thái phi thích yên tĩnh.”
Điệp thái phi che môi cười cười, thở dài: “Hiện tại ta thật sự không nói lại con rồi.”
Văn Nhân Cửu ngồi ấm một chốc, mới cởi xuống áo khoác, nhìn chung quanh một vòng: “Quận chúa đâu?”
Điệp thái phi nói: “Bị Thái hậu gọi đi rồi.” Nói xong cười cười, “Trước kia con tới cầu ta, ta chỉ làthuận tiện giúp con một hồi. Nhưng thật sự cùng một chỗ với nha đầu Trần gia, mới phát hiện kia đúng là đứa nhỏ cực tốt, thông minh thức thời, cũng sẽ dỗ người vui vẻ. Thái hậu cũng cực yêu thích nàng.”
Văn Nhân Cửu gật đầu nói: “Nghe nó Quận chúa lúc nhỏ đã sớm thành danh bên ngoài, là một cô nương nhàn tĩnh nhã trí*.”
(*嫺静 nhàn nhã an tĩnh ;雅致 nhã trí: lịch sự tao nhã, tinh tế cẩn thận.)
Nói đến đây, Điệp thái phi rồi lại bỗng nhiên nở nụ cười: “Nhã trí ngược lại là nhã trí, nhàn tĩnh rồi lại không hẳn.”
Văn Nhân Cửu ngẩng đầu nhìn Điệp thái phi, nói: “Ý gì?”
Điệp thái phi nghĩ đến liền không nhịn được cười: “Nha đầu Trần gia thế nhưng là cực hoạt bát —— “
Trong lúc nói chuyện, lại nghe bên kia truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Thái phi, nhìn con mang gì đến cho người a! Đây là Thái hậu người ——” cười hì hì xông vào phòng, liền thấy trong phòng còn có một người khác, nụ cười sảng khoái cứng lại trên khuôn mặt xinh đẹp, có chút lúng túng nhìn Văn Nhân Cửu một chốc, mới cứng đờ đặt tay đặt chân theo quy củ, bày ra một nụ cười đoan trang: “Xin chào Thái tử điện hạ.”
Trần Thi Hàm có chút khóc không ra nước mắt. Trước năm mười một tuổi, nàng vẫn tại Nam Lăng đi theo Cô mẫu (*dì, em của mẹ) được gả đến thế gia võ tướng*, bị cô phụ (*chồng dì.) xem như nam tử mà giáo dục, về sau mặc dù được đón về nhà, chính là trước mặt người khác có thể giả thành đại tiểu thư vài lần, nhưng mà tâm tính sớm đã bị nuôi thành lỗ mãng phóng túng rồi lại cầm roi đánh cũng uốn nắn không được.
(*世家 Nhà nhiều đời làm quan. Cũng chỉ dòng họ hiển quý.)|
Văn Nhân Cửu nhìn kỹ vị tiểu thư Trần gia “Tú ngoại tuệ trung*, nhàn tĩnh nhã trí.” trong truyền thuyết này, hồi lâu, chậm rãi cười hỏi: “Nhu… Tĩnh... Quận chúa?”
(* 秀外慧中 bên ngoài thanh tú, bên trong thông minh trí tuệ.)
“… Vâng.” Trần Thi Hàm trong lòng nhỏ máu, trên mặt vẫn mạnh mẽ rặn ra nụ cười.
Văn Nhân Cửu trầm mặc một hồi, dường như là nhớ tới cái gì, sau đó lại hỏi: “Vệ phó đô thống là cô phụ của ngươi?”
Trần Thi Hàm nhìn không thấu tâm tư của Văn Nhân Cửu, đành phải quy củ lên tiếng: “Ta ở nhà Cô phụ mười một năm, cô phụ cùng ta giống như là cha con.”
Văn Nhân Cửu gật đầu, lại nói: “Quận chúa chính là rất có phong độ của tương môn hổ nữ*, xem ra cũng là văn võ song toàn? Trách không được Nhị hoàng tử điện hạ lại yêu thích ngươi như vậy.”
(*将门虎女 bậc cha chú có tài năng, con cháu cũng thân thủ bất phàm. Câu nguyên của nó là 将门虎子 tương môn hổ tử.)
Trần Thi Hàm không rõ những lời này là khen hay chê, chỉ có thể cứng ngắc cười cười, hưởng thụ.
Đứng dậy trả lại lò sưởi trong tay cho Điệp thái phi, nói: “Hôm nay còn có chính vụ chưa xử lý,Tôn nhi cũng không tiện ở lại đây quấy rầy. Vậy Thái phi, Tôn nhi xin được cáo lui.”
Điệp thái phi cười nói: “Đi đi.”
Văn Nhân Cửu đáp lời, phủ thêm áo khoác, đứng dậy lại giống như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Trần Thi Hàm, ngay sau đó mới cùng Trương Hữu Đức đứng canh bên ngoài rời đi.
Chờ đến khi đoàn người Văn Nhân Cửu đi xa, Trần Thi Hàm vẫn luôn căng thẳng thần kinh mới mềm oặt ngã ngồi xuống, nhìn qua Điệp thái phi, mặt mày ủ rũ: “Thái phi, có phải con đã khiến người mất mặt rồi không?”
Điệp thái phi bật cười, kéo tay của nàng nói: “Nha đầu con cũng sẽ có ngày lo lắng?”
Trần Thi Hàm vẫn là che mặt thở dài. Ở trước mặt người dễ nhìn bị mất mặt, cái này so với mất mặt trước người bình thường càng khiến nàng tan nát cõi lòng.
Kỳ thật đừng nhìn nàng như vậy, nàng thường bình lên, cũng rất dọa người!
Điệp thái phi thấy nàng vẫn còn thất lạc, nhịn không được cười nói: “Được rồi, không phải là con có gì muốn đưa cho ta coi sao, lấy ra nhìn thử xem!”
Trần Thi Hàm nghe xong lời này, ngược lại nhớ tới mục đích ban đầu của mình, nhất thời ném loại chuyện mất mặt nho nhỏ này ra sau đầu, sau đó hồi phục lại tinh thần, vội vàng đưa qua, nâng trong tay giống như hiến đồ quý cho Điệp thái phi nhìn. Thái phi ngồi một bên, liền cười ha hả cùng nàng nói chuyện, chỉ là ánh mắt nhìn qua Trần Thi Hàm, bên trong chậm rãi lóe lên thứ gì đó.
Nhìn bộ dạng vừa rồi của Thái tử, có lẽ trong lòng lại có cân nhắc gì. Chẳng qua là …
Dừng dừng dừng, nàng trước kia không muốn lẫn vào bên trong những chuyện này, sau này lại càng không có lập trường can thiệp vào.
—— Hiện tại, nàng chỉ mong những đứa nhỏ bên cạnh nàng đều sống thật tốt là đủ rồi.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
30 chương
305 chương
134 chương