Tiểu Hầu Gia

Chương 70

Trong Tề Phượng Điện, Hoàng hậu đang ngồi trước bàn gương, mặc cho Đại cung nữ phía sau trang điểm cho nàng, đang vẽ lông mày, bên kia bỗng nhiên truyền đến động tĩnh, hơi nâng mắt nhìn trong gường đồng, rồi lại là Lý ma ma vén rèm đi vào. “Hoàng hậu.” Lý ma ma thấy Hoàng hậu thì cúi người, gọi một tiếng, vẻ mặt là muốn nói lại thôi. Cung nữ bên này đã tô vẽ cho Hoàng hậu thỏa đáng rồi, nàng liền khoát tay áo, ý bảo Đại cung nữ lui rangoài, cung nữ kia thấy vậy, dọn lại đồ trang điểm trên bàn, lập tức hành lễ, thức thời lui khỏi phòng. “Xảy ra chuyện gì, sáng sớm đã vội vội vàng vàng?” Hoàng hậu nhìn trong gương, cảm thấy màu sắc son phấn có hơi đậm, hơi nhíu mày, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau, miệng chỉ nhàn nhạt hỏi thăm. Lý ma ma thấy bộ dạng lạnh nhạt của Hoàng hậu, có vài phần sốt ruột, tiến lên vài bước liền nói: “Ai ui, Nương nương của ta! Đã là lúc nào rồi, người vẫn còn nhàn nhã tự tại thế này, như thế nào một chút sốt ruột cũng không có?” Hoàng hậu nhíu mày, quay đầu nhìn Lý ma ma, nở nụ cười: “Ngươi đây là có ý gì? Bổn cung có cái gì phải sốt ruột hay sao?” Lý ma ma chắp hai tay, qua lại bốn phía trong phòng rồi lại bước nhỏ đi tới, miệng nói không ngừng: “Đêm hôm qua Thánh thượng thế nhưng lại ngủ ở chỗ Nhã quý nhân bên kia, tính toán thời gian, cũng đã hơn nửa tháng rồi a!” “Không phải chỉ là một quý nhân nho nhỏ, ngươi gấp cái gì.” Hoàng hậu nói: “Ngồi xuống nghỉ mộtchút.” “Nương nương, Nhã quý nhân kia hiện tại mặc dù là quý nhân, nhưng Hoàng thượng cho nàng ta ânhuệ sủng ái, cũng không phải một quý nhân có thể chiếm hữu quá mức a!” Lý ma ma nói: “Dựa theo quy củ, đầu tháng Hoàng thượng rõ ràng nên ngủ tại Tê Phượng Điện của Nương nương a!” “Bổn cung cũng không gấp, ngươi ngược lại là hoảng trước rồi.” Trên mặt Hoàng hậu vẫn là thong dong như trước, đưa tay cầm lăng hoa kính (1) lên soi, thờ ơ nói: “Ước chừng mỹ nhân trong cung quánhiều, ăn quen thịt cá, thỉnh thoảng ăn chút cháo trắng có lẽ cũng là một loại phong vị khác.” “Nếu là nói, Thánh thượng đây là nhất thời ham mê mới lạ, mới lạ này cũng không tránh khỏi quá lâu đi!” Lý ma ma nhíu mày nói: “Thế đạo này cũng lạ, chẳng lẽ Phong Hà Điện kia có yêu khí gì sao, nhưthế nào hai vị bên trong đều lần lượt được Thánh thượng chuyên sủng? Thục phi thì cũng thôi đi,tuyệt sắc như vậy cùng phía sau có Binh Bộ Thị Lang chống lưng, được Đế vương sủng hạnh vẫncòn nghe được. Nhưng Nhã quý nhân này, nàng ta tính là cái gì!” Hoàng hậu nhìn bản thân trong gương, khóe mắt có vài đường nhỏ, bất mãn nhíu nhíu mày, miệng lạitùy ý “Ừ” một tiếng. Lý ma ma thu vào mắt bộ dạng này của Hoàng hậu, trong lòng gấp, tiến lên lấy ra lăng hoa kính trong tay Hoàng hậu: “Nương nương của ta, lúc trước khi Thục phi được sủng ái người ngày đêm tức giận, như thế nào lúc này một chút cũng không để ý rồi?” Hoàng hậu ngửa đầu nhìn Lý ma ma vì hộ chủ mà sốt ruột, đứng lên nói: “Ma ma cũng nói, Nhã quý nhân kìa là đi ra từ Phong Hà Điện. Tính tình Thục phi ngươi còn chưa rõ sao, trong điện của mình dưỡng ramột bạch nhãn lang cắn lại mình một ngụm, lúc này e rằng so với ai khác còn ghen ghét Nhã quý nhân kia hơn. Có Thục phi ra tay, Bổn cung lại cần làm gì a? Chỉ cần làm ngơ là được.” Lý ma ma nghe Hoàng hậu nói vậy, lo lắng trên mặt lui đi một chút, chẳng qua là vẫn bất an như trước, bà đặt lăng kính hoa trên tay xuống một bên, hơi nghi hoặc nói: “Chẳng qua là cho dù thế nào, Nương nương lần này cũng không khỏi quá mức thong dong, chẳng lẽ người không sợ…” “Sợ? Bổn cung cần phải sợ cái gì nha?” Hoàng hậu đưa mắt nhìn chỉ sáo* trên ngón tay út, nhàn nhạtnói: “Một nữ tử bình dân xuất thân thấp hèn, không chút thân gia bối cảnh, cho dù được Đế vương sủng hạnh thì lại như thế nào? Hiện tại trèo càng cao, ngày sau chỉ có nước ngã càng đau. Yêu thích của Thánh thượng thay đổi liên tục, chính là Hiền phi có chỗ dựa là Tả tướng, cũng không phải trong chớpmắt liền mất sao.” (*指套 hình như từng đưa hình rùi, cái nhọn hoắt chụp trên ngón tay ak.) “Bổn cung chính là trưởng tiểu thư của Quốc công phủ Đại Càn, mẹ đẻ của Thất hoàng tử, thân phậntôn quý, há có thể so sánh với người khác? Mặc dù là lui vạn bước, có một ngày Nhã quý phi kia dựa vào thịnh sủng sinh hạ long tử, phong làm phi tần, kia lại có thể thế nào? Thánh thượng có thể vì nàng phế đi Bổn cung? Chỉ còn Bổn cung còn sống một ngày, liền như cũ là quốc mẫu của Đại Càn này, là Hoàng hậu của thiên hạ!” Hoàng hậu ánh mắt sắc bén, qua hồi lâu, trở lại trước gương đồng, dùnglược chải mái tóc của mình, thấp giọng nói: “Các ngươi nhìn đều cho rằng Thánh thượng hồ đồ, kỳ thậtngười kia, ài, đầu óc minh mẫn a.” Lý ma ma đi tới, nhận lược trong tay Hoàng hậu, giúp nàng cẩn thận xử lý một đầu tóc đen, nói: “Chúng ta lần này cái gì cũng không làm?” Hoàng hậu cười lạnh một tiếng: “Chỉ cần nhìn Thục phi cùng Nhã quý nhân như thế nào chó cắn chó,cũng đã rất đặc sắc rồi.” Hạ mắt, bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi, An nhi mấy ngày gần đây có tiếp xúc với Thái tử?” Lý ma ma nói: “Từ lúc Thái tử tham chính (*tham gia triều chính) đến nay, mỗi ngày dường như rất bận rộn, Thất hoàng tử tìm đến hai lần, chỉ vừa chạm mặt liền bị đuổi đi, sau đó cũng không quay lại nữa.” “Thánh thượng vậy mà thật sự để cho cái ấm sắc thuốc kia tham gia triều chính, còn đặc biệt cho phép nó xử lý chính vụ!” Hoàng hậu nói đến đây, trong ánh mắt rốt cuộc hiện lên vài phần tàn khốc,“Hừ, đừng nhìn bộ dạng hiện tại của hắn*, trong thâm tâm còn thật sự là cái loại chung tình*.” (*Hắn ở đây là hoàng thượng^^.) (**Nguyên văn là 情种: mầm mống tình yêu, người tình cảm đặc biệt phong phú, chung tình —> là do trước đây hoàng thượng rất yêu mẹ của thụ nên hiện tại vô cùng thương yêu thụ.) Lý ma ma giật mình: “Hoàng hậu Duệ Mẫn?” Cái tên này vừa nói ra khỏi miệng, xuyên qua gương nhìn thấy ánh mắt Hoàng hậu đang nhìn thẳng về phía mình, biết mình phạm vào kiêng kỵ, vội vàng ngậm miệng không dám nói nữa, tay lưu loát đem một đầu tóc đen của nàng búi lên gọn gàng. Trong lòng Hoàng hậu có chút phiền muộn, phất phất tay, nói: “Đi ra ngoài gọi người vào thay quần áo cho Bổn cung, thỉnh an Thái hậu bên kia muốn muộn rồi.” Lý ma ma gật đầu, đáp một tiếng “Vâng”, vội vàng lui ra ngoài. Cùng lúc đó, lại nói đến Văn Nhân An bên này, bởi vì được Thái học viện cho về trước thời hạn, Văn Nhân An nhàn rỗi không có việc gì trên đường đến Hoàng hậu bên kia lại đụng phải Văn Nhân Cửutừ chỗ Điệp thái phi đi ra. Văn Nhân An thấy người kia liền cười hì hì nghênh đón, há miệng liền gọi: “Thái tử ca ca.” Văn Nhân Cửu liếc mắt nhìn y, nhàn nhạt gật đầu xem như đã đáp lại. “Không phải Thái tử ca ca nói chính vụ bận rộn, hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi?” Rõ ràng giữa hai người có hiềm khích, Văn Nhân An nhưng lại có thể xem như không có gì, dùng khuôn mặt tươi cười chào đón. Văn Nhân Cửu nhìn y, cũng không chủ động sinh sự, chỉ đơn giản nói: “Trong cung gần đây được chút xá lợi, Cô nhớ Thái phi rất thích, lúc này liền tới chỗ Thái phi một chuyến.” Văn Nhân An “Nha” một tiếng, còn muốn thêm vài lời với y, chẳng qua bên kia rồi lại không chút hào hứng, rõ ràng là không muốn nói thêm gì nữa, hạ mắt, đành phải thức thời nói: “Thái tử ca ca chắc hẳn còn nhiều việc quan trọng, vậy Hoàng đệ không quấy rầy nữa, chờ đến ngày nào ca ca rảnh rỗi, nhất định phải đến Đông Cung một chuyến.” Văn Nhân Cửu nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, ngay sau đó nửa câu khách sáo cũng không có, dẫn theo Trương Hữu Đức liền đi. Văn Nhân An quay đầu nhìn theo bóng lưng của Văn Nhân Cửu, trên mặt xẹt qua vẻ không vui. Đối với Văn Nhân Cửu người này, cho dù thế nào y cũng thích không nổi. Người này trời sinh chính là muốn đến đoạt đồ của y, cho dù là danh hiệu Thái tử, sủng ái của phụ hoàng còn có những thần tử vốn nên trung thành với y! —— Này vốn đều là của y! Văn Nhân An bỗng nhiên nhớ tới Lạc Kiêu. Tại đại thọ của Đức Vinh đế ngày đó, tuy rằng y là cố ý muốn kết bạn với Bình Tân Thế Tử kia, nhưng chuyện đột nhiên từ trên cây rơi xuống lồng ngực hắn có hơn phân nửa là y vô tâm. Nhưng mà, vô tâm cắm liễu liễu đâm chồi*, rõ ràng cơ hôi kết bạn với Bình Tân Thế Tử tốt như vậy, lại cứ sinh ra một chuỗi biến cố phía sau làm hỏng! (*Nguyên câu của nó là 有意栽花花不开,无心插柳柳成荫: có ý trồng hoa thì hoa chẳng nở, mà vô tâm cắm liễu thì liễu mọc rợp bóng. Có ý dốc sức làm một việc gì đó nhưng lại không thành công, mà không dự tính dự liệu trước lại đạt kết quả bất ngờ ở một việc khác.) Văn Nhân An thầm hận: Hiện tại tốt rồi, hiện tại người kia ở biên cảnh, từ này về sau khó có cơ hội kéo quan hệ với phủ Bình Tân Hầu, vô cớ làm lợi cho cái ấm sắc thuốc Thái tử! Nghĩ đến bộ dạng phong quang vô hạn (*tư ơng l ai sá ng lạ n) hiện tại của Văn Nhân Cửu, không cam lòng mà căm giận cắn cắn môi, đứng im tại chỗ hồi lâu, mới siết tay quay người tiếp tục đi về phía Tê Phượng Điện: Nhưng mà, hiện tại kết luận cái gì, hết thảy còn sớm. Thời gian dài như thế, thay đổi trong tương lai, còn rất nhiều!