Tiểu Hầu Gia

Chương 129

Lại nói, toàn bộ quyền quý Đế kinh dường như đều lo lắng đến hôn sự của Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu, nhưng hai người kia rồi lại giống như hoàn toàn quên mất nhi nữ tình trường, đối với hôn sự của mình lại là một chút cũng không chịu nhả ra. Đã trải qua một phen giày vò, hai người đều có chút phiền, đúng lúc đó nhận được thư của Như Mạt… không, hiện tại có lẽ nên đổi thành Vu Chức, từ Miêu Cương gửi đến cho hai người, hai bên liền mượn lý do này tạm thời ra ngoài lánh mặt. Sứ thần Miêu Cương ít ngày nữa sẽ tới Đế kinh. Từ sau khi một tộc Vu thị diệt vong, Miêu Cương liền thoát khỏi khống chế của Đại Càn, bên trong vẫn luôn ở vào trạng thái hỗn loạn. Đại Càn cũng không phải là không nghĩ tới chuyện đem con rắn mất đầu này cùng với thổ địa màu mỡ giàu vật chất nhét vào địa đồ của mình, nhưng lại ngại địa hình phía nam dễ thủ khó công, khí hậu nóng ướt cùng với dịch bệnh do muỗi truyền nhiễm khó có thể khống chế, thử mấy lần đều là không công mà lui. Mà Miêu Cương vẫn trở thành một tâm bệnh trong lòng Đại Càn. Hiện tại cũng chỉ ngắn ngủi vài năm, Miêu Cương rốt cuộc tự mình tuyển ra một kẻ thống trị mới. Mang theo tâm tình mới lạ, Đức Vinh Đế cho truyền sứ giả của Miêu Cương. Sứ giả kia nhìn qua ước chừng đã qua bốn mươi tuổi, Hán ngữ ngược lại nói đến lưu loát. “Ý của ngươi, là Đại Vu Miêu Cương muốn ký kết hiệp nghị hòa bình với Đại Càn một lần nữa, nguyện ý phụ thuộc Đại Càn, giao nộp tiền cống hàng năm?” Đức Vinh Đế nhìn sứ thần kia, lên tiếng hỏi. Tuy nói ông không có quá nhiều hứng thú ở phương diện chính trị, nhưng đối với Miêu Cương quy thuận cũng là vui mừng. Sứ thần kia vuốt cằm đáp: “Tộc Đại Vu ta đã tại Miêu Cương chuẩn bị ca vũ tinh xảo, quét dọn giường chiếu chờ khách quý Đại Càn.” Ý tứ này, chính là muốn Đại Càn cho người cùng ông ta quay về Miêu Cương ký kết. Văn võ bá quan trên Kim Lưu Điện có chút xôn xao. Vu thuật thần kỳ của Vu tộc từ trước đến giờ đều nổi danh các nước, nếu như có được sự quy thuận của Miêu Cương, vậy đối với Đại Càn mà nói chính là nhiều hơn một phần trợ lực cực lớn. Nhưng không phải Vu tộc đã không còn dấu tích gần ba mươi năm rồi sao? Như thế nào hiện tại lại xuất hiện? Còn nữa, Miêu Cương tới đây tìm che chở từ Đại Càn, vì sao lại yêu cầu Đại Càn phái sứ giả tiến đến Miêu Cương ký hiệp định? Này có khi nào là bẫy? Mọi người châu đầu ghé tai, băn khoăn trong lòng cực sâu. Đức Vinh Đế dĩ nhiên cũng nghĩ đến những điều này, ngồi trên vương tọa mạ vàng cúi đầu nhìn sứ thần kia, trong lòng dường như đang tự suy xét, trong lúc nhất thời không mở miệng nói chuyện. Sứ thần kia cười cười nói: “Đại vu của tộc chúng ta vẫn luôn tán dương Đại Càn đất rộng của nhiều, nhân tài đông đúc, cũng không ngờ Bệ hạ người lại không nghĩ ra được một vị quý tộc hữu dũng hữu mưu có thể phái đến Miêu Cương.” Nói xong, lại hơi khom lưng, “Đương nhiên, này chỉ là suy nghĩ của tiểu nhân, lo nghĩ nhiều.” Lời này nói ra vô cùng khiêu khích, nhưng thái độ của ông ta lại có tiến có lui, lễ nghi chu toàn, kích cho văn võ bá quan không thể không chủ động xin đi giết giặc*. (*Nguyên văn 请缨 thỉnh anh: Chung Quân 終軍 tâu vua Hán xin mang dây dài sang trói vua Nam Việt đem về trị tội, vì thế sau này gọi sự đi tòng quân là thỉnh anh 請纓 ví von chủ động thỉnh cầu đảm đương trách nhiệm.) Chỉ có điều, nghe nói Vu tộc Miêu Cương vẫn giỏi về dùng cổ khống chế nhân tâm, nếu như… nếu như… chúng quan tuy là thái độ bất mãn với sứ thần, nhưng trong lòng lại có chút băn khoăn, đang âm thầm cân nhắc được mất, lại nghe bên kia  vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng. “Cho dù Miêu Cương là vì sao lựa chọn quy thuận Đại Càn, nhưng làm hạ thần, liền phải hiểu được tư thái của hạ thần —— hay là nói, Đại Vu Miêu Cương chỉ có thể dưỡng ra loại thần tử như ngươi thế này?” Giọng điệu kia không trầm không bổng cũng không quá mãnh liệt, nhưng chỉ cần lạnh lùng mở miệng như thế, lại có một loại áp lực vi diệu, khiến cho người nghe cảm thấy nặng nề. Sứ thần quay về phía phát ra giọng nói, nhìn người một cái, ngay sau đó ôm quyền cười cười: “Vị này chính là Thái tử Đại Càn? Này cũng là ta thật sự thất lễ, kính mong chư vị Đại Càn không trách tội.” Văn Nhân Cửu chậm rãi nâng mắt nhìn ông ta, sứ thần kia giống như bị ánh mắt này nhìn xuyên thấu, mắt hơi hạ, bất động thanh sắc dịch tầm mắt của mình ra khỏi y. Đức Vinh Đế đối với một phen mồm mép của sứ thần Miêu Cương cũng không thèm để ý, nhưng ông nhìn đến văn võ bá quan đứng trên điện không ngừng xôn xao, biết rõ hôm nay nếu như ông không tỏ thái độ, sợ là về sau trong một đoạn thời gian rất dài chính mình cũng sẽ bị những ngôn quan kia trắng trợn thuyết giáo, dứt khoát mở miệng nói với chúng ái thần của mình: “Chuyện là như thế, vị sứ thần Miêu Cương này cũng đã nói hết lời, cũng không biết ai nguyện ý thay trẫm, thay Đại Càn này đến Miêu Cương một chuyến.” Bách quan đều ngạc nhiên. Bọn họ tưởng rằng Đức Vinh Đế sẽ bãi triều kéo dài ít nhất hai ngày, lại để cho bọn họ suy nghĩ câu trả lời thuyết phục cho Miêu Cương, lại không nghĩ rằng câu hỏi này của Đức Vinh Đế thậm chí không kiêng kỵ phái sứ giả đi tới Miêu Cương. Trong khoảng thời gian ngắn căn bản không cho bọn họ cẩn thận so đo được mất, rồi lại không dám ép buộc từ chối, sợ bị mất mặt ở trước mặt sứ thần Miêu Cương, nhất thời tất cả mọi người đều không biết nên trả lời thế nào mới tốt. Văn Nhân Cửu rồi  lại không thèm để ý, chỉ thấy y từ  trong đội ngũ bách quan chậm rãi tiến lên một bước, chắp tay lại liền nói: “Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần nguyện ý đi đến Miêu Cương.” Ngoại trừ muốn trốn thanh nhàn, y vốn tính toán lúc này cũng nên đến Miêu Cương một chuyến. Mấy năm trước Đế Kinh còn chưa ổn định, quá nhiều chuyện quấn thân y  không đi được. Hiện tại cánh của y đã đủ gió, trong Kinh thành lại có hai nhà Trần, Liễu cùng hữu tướng giúp đỡ, cũng nên là lúc đến Miêu Cương nhìn một chút.. Lúc Đức Vinh Đế nghe thấy Văn Nhân Cửu chủ động xin đi thì có vẻ ngạc nhiên: “Thái tử? Lần đi đến Miêu Cương này đường xá xa xôi, trẫm lo lắng —— “ Văn Nhân Cửu hỏi: “Chẳng lẽ phụ hoàng còn có thể tìm một ai càng thích hợp hơn nhi thần hay sao?” Đức Vinh Đế chau mày. Nếu như nói đi sứ Miêu Cương, thì Thái tử Văn Nhân Cửu thay ông đi không thể nghi ngờ là thành ý lớn nhất của Đại Càn, đây đối với quan hệ của hai nước Đại Càn cùng Miêu Cương ngày sau tất nhiên là vô cùng có ích. Chẳng qua là, lần đi này đường lối xa xôi, dọc đường đi còn có nguy hiểm không biết trước được, Văn Nhân Cửu vốn không quá khỏe mạnh, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn… Mọi người ở đây dĩ nhiên đều hiểu băn khoăn của Đức Vinh Đế, chỉ có điều Văn Nhân Cửu cũng đã tự mình nói ra, bọn họ sao có thể ở trước mặt sứ thần Miêu Cương vạch trần khuyết điểm của nhà mình đây? Nhưng mà cũng may, sau Văn Nhân Cửu, trong đội ngũ bách quan lại chậm rãi đi ra một người khác. Người nọ thân hình cao lớn, mặc quan phục của võ quan, dung mạo tuấn mỹ, hắn đi lên trước chắp tay nói với Đức Vinh Đế: “Thần, Lạc Kiêu nguyện đi theo Thái tử điện hạ đến Miêu Cương.” Ánh mắt Đức Vinh Đế chậm rãi rơi xuống trên người Lạc Kiêu, lông mày lúc trước vẫn nhăn lại một chỗ rốt cuộc hơi giãn ra. Nếu là nói để cho một mình Văn Nhân Cửu đi ông là một chút cũng không yên lòng, nhưng nếu Lạc Kiêu cũng nguyện ý hộ tống Thái tử cùng nhau đi mà nói, vậy ông ngược lại cũng không cần lo lắng như vậy nữa. “Nếu như Thái tử cùng Bình Tân Hầu Thế Tử đều đã mở lời,” Đức Vinh Đế ngồi phía trên thản nhiên nói, “Vậy trẫm liền cho phép. Lúc này đặc biệt phong Bình Tân Thế Tử Lạc Kiêu là khâm sai đại thần, ba ngày sau, hộ tống Thái tử đi đến Miêu Cương, không được phép sai sót.” “Nhi thần/Thần đa tạ phụ hoàng/hoàng thượng ân chuẩn. Nhi thần/thần sẽ không nhục với sứ mệnh!” Đức Vinh Đế từ trên cao nhìn xuống hai người đang hô ba tiếng vạn tuế, hạ mắt xuống, cũng không biết nghĩ tới điều gì, chẳng qua là đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, phất phất tay nói: “Mà thôi mà thôi, thời gian khẩn cấp, hai ngày các ngươi này nhớ kỹ chuẩn bị chút đồ lên đường. Hôm nay đến đây thôi, trẫm có chút mệt mỏi, bãi triều!” Nói xong, theo tiếng hô the thé “Lui triều” của Phúc công công, Đức Vinh Đế dưới một đoàn tùy tùng cùng nhau rời đi, mọi người phía dưới mới lục tục tản đi. Hạ triều, Lạc Kiêu đi theo Văn Nhân Cửu đến Đông Cung, hai người đang cùng nhau trao đổi, liền thấy bên ngoài có một tiểu nha hoàn bước nhanh tới, ghé vào tai  Mặc Lan nói gì đấy. Mặc Lan gật đầu, xoay về phía hai người thi lễ liền nói: “Điện hạ, Thế tử, bên ngoài có người cầu kiến!” Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu liếc nhìn nhau, trong con ngươi đều lóe lên một tia đã hiểu, Văn Nhân Cửu rũ mắt xuống, nhàn nhạt mở miệng: “Đi mời người tiến vào.” Mặc Lan thấy Lạc Kiêu cùng Điện hạ nhà mình trong lúc trao đổi ánh mắt có một loại vi diệu không thể diễn tả được bằng lời, biết rõ người tới nhất định không đơn giản, cũng không dám thất lễ, đáp “Vâng” một tiếng liền để cho hạ nhân ra ngoài đón người vào. Vào là một nữ tử. Nàng chỉ mặc một bộ váy sam tao nhã, nhưng vẫn không che được thân hình yểu điệu. Một đầu tóc đen chỉ dùng một cây dương chi ngọc trâm* cài lại, cho dù dùng sa mỏng che hơn nửa khuôn mặt, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia liền biết đây là một mỹ nhân. (*羊脂玉簪 là ngọc Dương chỉ, sắc trắng vẻ đục như hình mỡ dê.) Văn Nhân Cửu cũng không nhìn nàng, chỉ ngửi ngửi hương trà trong ly, giọng nói nhàn nhạt: “Vốn tưởng rằng ngươi phái sứ thần tới, nhưng chưa từng nghĩ đường xá ngàn dặm, ngươi rồi lại  tự mình đi tới.” Lạc Kiêu ngồi bên cạnh Văn Nhân Cửu, nghe y nói mà  cười nhẹ một tiếng, mang theo vài phần hứng thú ngẩng đầu nhìn người đi tới. “Nếu không phải tự mình đến, chỉ sợ Điện hạ chê ta chưa đủ thành ý,” Mỹ nhân kia thấy hai người Văn Nhân Cửu cùng Lạc Kiêu, liền đưa tay vén ra sa mỏng trên mặt, dịu dàng cười cười với hai người, giọng nói uyển chuyển êm tai: “Cũng không nghĩ rằng Điện hạ gần đây càng lúc càng nhạy bén, trên triều ta tự tin bộ trang phục kia đã xuất hóa nhập thần, Điện hạ vẫn có thể nhìn thấu ——  cảnh cáo kia, nhưng là làm ta sợ a.” Mặc Lan nhìn nữ nhân có vài phần quen thuộc kia, suy tư một lát, rồi sau đó dường như nhớ tới cái gì, bất chợt giật mình: Là nàng ta? “Vu chức Đại vu Miêu Cương, bái kiến Thái Tử, Bình Tân Thế Tử.” Người nọ nhẹ nhàng khom người, dáng tươi cười giống như lúc trước, không phải Như Mạt năm đó thì là ai?