Tiểu Hầu Gia

Chương 106

Ngày hôm sau Lạc Kiêu vào triều, liền xin lệnh ở trước mặt Đức Vinh Đế. Đức Vinh Đế cũng là sầu không có ai để sai sử, thấy Lạc Kiêu vậy mà tự động xin lệnh, bảo là muốn suy xét một chút, lúc sau thấy Bình Tân Hầu không phản đối gì, đợi đến hôm sau vào triều, dĩ nhiên liền đồng ý. Đức Vinh Đế ở trước mặt mọi người giao Hổ phù* điều động năm vạn tướng sĩ Lưu Châu cho Lạc Kiêu, chỉ đợi mười ngày sau liền lên đường đến vùng cực bắc kia. (* Hổ phù 虎符 được dùng trong chiến tranh thời Chiến Quốc được chế tạo bằng đồng. Hổ phù bằng đồng của Tân Thê 新郪 được phân thành 2 mảnh, bên trên có khắc minh văn gồm 43 chữ, đại ý là nửa bên trái hổ phù ở chỗ Tần Vương, nửa bên phải hổ phù ở Tân Thê. Khi phát binh từ 50 người trở lên nhất định phải hợp 2 mảnh hổ phù lại.) Lạc Kiêu nhận lệnh, còn mười ngày ngược lại cũng không lên triều, chỉ ngốc trong binh doanh cùng chúng tướng sĩ. Lúc Văn Nhân Cửu đến binh doanh của Lạc Kiêu, người kia cũng không ở chỗ huấn luyện, lại là một mình trốn trên một sườn núi nhỏ, nửa nằm trên một cành đại thụ rậm rạp, ngửa mặt nhìn mây. Tầng mây kia thật dày, dễ dàng che lại hơn nửa mặt trời, chỉ xuyên qua chút tia sáng chói mắt. “Ngươi đang làm gì vậy?” Văn Nhân Cửu đứng dưới tàng cây híp mắt nhìn hắn, y cho rằng Lạc Kiêu sắp đến nơi biên cảnh, có lẽ lúc này đang bận đến sứt đầu mẻ trán, lại không nghĩ hôm nay tới đây xem, vậy mà thanh nhàn tự tại đến tình trạng này. “Điện hạ sao lại tới đây?” Lạc Kiêu nghe thấy giọng nói của Văn Nhân Cửu, liền quay đầu nhìn y, Thấy người, nét âm trầm trên mặt lui đi, lập tức nhếch miệng cười, hắn nhảy xuống khỏi chạc cây, cất bước liền đi về phía Văn Nhân Cửu. Văn Nhân Cửu nhìn hắn từ xa mà đến, thản nhiên nói: “Muốn tới xem ngươi một chút, liền tới.” Mây bị gió thổi đi, ánh mặt trời dần gắt, chiếu xuống người, ngỡ như được bao phủ bởi một vầng sáng. Ngày cuối tháng tư, đông còn chưa hết, đã ngửi thấy hơi thở thoang thoảng của ngày hè. Lạc Kiêu đưa mắt nhìn vẻ mặt nhàn nhạt* của Văn Nhân Cửu khi nói ra những lời này rồi lại khiến cho lòng hắn rung động không thôi, cũng không biết nên vui hay nên buồn, chỉ dắt tay của Văn Nhân Cửu, tới một chỗ thoáng mát: “Điện hạ có mang theo thị vệ?” (* vân đam khinh phong: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.) Văn Nhân Cửu gật đầu, nhưng cũng không muốn nói gì, dựa vào thân cây ngẩng đầu nhìn trời. Lạc Kiêu an vị bên cạnh y, hai người trầm mặc, nhưng cũng không hề lúng túng. Gió từ từ thổi qua, thoải mái khiến người ta dường như nhắm mắt liền có thể ngủ mất. Mây che khuất thái dương, ngay sau đó lại bị gió thổi tan, qua lại mấy lần, Văn Nhân Cửu mới nhàn nhạt mở miệng: “Ngày mai liền đi?” Lạc Kiêu hỏi: “Điện hạ sẽ tới tiễn sao?” Văn Nhân Cửu không đáp. Lạc Kiêu cười cười, cũng không hỏi tiếp, chỉ khép mắt tựa vào thân cây, vai như có như không kề bên bờ vai của Văn Nhân Cửu, tùy ý từng đốm sáng rơi xuống người mình. Hai người cứ ngồi đấy không nói gì, thẳng đến khi mặt trời lệch đằng tây, Văn Nhân Cửu mới bỗng nhiên nói: “Cô phải về.” Lạc Kiêu liền mở mắt, đứng lên, sau đó đỡ Văn Nhân Cửu đứng dậy: “Thần tiễn người.” Văn Nhân Cửu nhìn hắn, không nói được cũng không nói không được, hạ mắt chỉnh lại nếp gấp cùng lá cỏ dính trên vạt áo, liền đi về phía trước. Đi hai bước, thấy Lạc Kiêu không đuổi theo, ngừng lại, quay đầu hỏi hắn: “Còn không đi?” Lạc Kiêu mắt nhìn theo bóng lưng của Văn Nhân Cửu, ngay sau đó liền đuổi theo, dẫn người ra khỏi binh doanh. Văn Nhân Cửu ngồi lên xe ngựa, nhìn Lạc Kiêu đứng bên ngoài, tay vén rèm một mực không buông, bình tĩnh nhìn người kia, hồi lâu mới thản nhiên nói: “Lần đi này nhiều khó khăn nguy hiểm, dọc đường cẩn thận.” Lạc Kiêu mỉm cười, gật đầu nói: “Biên cảnh nguy khó, trong triều rồi lại không thua kém là bao. Thời điểm thần không ở Đế kinh, Điện hạ phải bảo trọng chính mình.” Văn Nhân Cửu gật đầu, đang chuẩn bị buông rèm, liền thấy Lạc Kiêu bên kia bỗng nhiên di chuyển, chính là vài bước nhảy lên xe ngựa, một tay hạ xuống rèm che trong tay Văn Nhân Cửu, tay kia rồi lại giữ chặt cằm của người kia, cúi đầu xẹt qua một nụ hôn trên môi y. Nụ hôn kia cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước, môi kề môi, hô hấp nhẹ nhàng đan vào một chỗ, nhưng vừa chạm liền tách ra. Văn Nhân Cửu đối với nụ hôn đột nhiên xuất hiện này cũng không tức giận, chỉ hơi nhíu mày ngẩng đầu nhìn Lạc Kiêu. Ánh sáng trong xe ngựa có chút lờ mờ, từ chỗ của y chỉ có thể nhìn thấy khóe môi ngậm cười của người kia, nhưng cảm xúc cuồn cuộn trong con ngươi rồi lại là thâm trầm. “Ngươi có biết ngươi đang làm gì?” Văn Nhân Cửu nắm cổ tay Lạc Kiêu, nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng lên tiếng hỏi. “Thần biết.” Lạc Kiêu nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn Văn Nhân Cửu cười cười, “Chỉ là thời gian có chút lâu, Điện hạ dù thế nào cũng phải cho thần một phần nhớ nhung.” Văn Nhân Cửu hạ mắt nói: “Nếu ngươi cảm thấy thời gian dài, sớm chặt đứt ý niệm này là tốt nhất.” Lạc Kiêu liền cười: “Lời này của Điện hạ nhưng lại đả kích thần,” Lui ra ngoài, đưa tay vén rèm, nhìn Văn Nhân Cửu thật sâu “Điện hạ bảo trọng.” Sau đó mới thật sự buông rèm, lại để cho thị vệ ngồi lên vị trí đánh xe, điều khiển xe ngựa rời đi. Văn Nhân Cửu trở về Đông Cung, ngồi không bao lâu, ngay cả nước miếng cũng chưa kịp nuốt, lại nhận được thông báo từ trong cung, Đức Vinh Đế có lời truyền. Tới là một lão thái giám, thấy Văn Nhân Cửu liền hành lễ, sau đó nói: “Điện hạ mau đến chỗ Hoàng thượng bên kia a, ban ngày đã truyền gọi hai lần, đều không thấy người, bên kia đã nổi giận rồi!” Văn Nhân Cửu chau mày hỏi: “Có chuyện gì?” Lão thái giám nói vài câu, nhưng cũng không nói rõ, Văn Nhân Cửu nâng tay ngăn ông ta lại: “Thôi thôi, ngươi đừng nhiều lời nữa, dẫn Cô đến gặp phụ hoàng là được.” Lão thái giám khom lưng đáp “Vâng”, dẫn Văn Nhân Cửu liền vội vàng đi về phía Bàn Long Điện. Vào điện đã là sắp chạng vạng tối, đèn trong cung đều đã đốt sáng, lúc Văn Nhân Cửu nhìn thấy Đức Vinh Đế, chỉ thấy bên kia nghe được động tĩnh liền nâng mắt nhìn qua. Phúc công công đi tới đón Văn Nhân Cửu vào, sau đó cẩn thận đóng lại cửa điện. Đức Vinh Đế nhìn Văn Nhân Cửu, vỗ mấy tấu chương trên bàn, mở miệng liền hỏi: “Chuyện Trữ gia cùng Lâm gia là như thế nào, ngày hôm nay hai nhà cũng đã bẩm báo trước mặt trẫm, chỉ nói ruộng đồng trong nhà bị ngươi cưỡng ép giao nộp, lúc này còn chưa có lời giải thích.” Văn Nhân Cửu hạ mắt nhìn tấu chương trên bàn, cầm lên xem, sau đó lại đặt xuống, đáp: “Nếu nói hai nhà Lâm – Trữ của Giang Nam, nhi thần rồi lại có ấn tượng.” Nhẹ nhàng nói: “Một tháng trước, nhi thần nhận được một vài tấu chương vạch tội hai nhà, trên tấu chương rõ ràng viết hai nhà Trữ, Lâm ỷ vào thân phận thế gia, ở Giang Nam đã sớm làm mưa làm gió. Dù gia tộc đã lập nghiệp tại Đế kinh, nhưng ở Giang Nam cưỡng ép chiếm đoạt ruộng đất của dân chúng làm ruộng riêng. Nhi thần đã từng phái người tiến hành điều tra, thấy không khác gì với lời vạch tội, lúc này mới phê tấu chương kia, cho người lấy lại đất đai của hai nhà, lần nữa phân phát cho dân chúng bởi vì nạn úng mà không có ruộng.” Vừa nâng mắt, nhìn Đức Vinh Đế hỏi: “Phụ hoàng cho rằng quyết định của nhi thần không ổn?” Đức Vinh Đế bị hỏi cứng họng, muốn nổi giận nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lạnh lùng lùng của Văn Nhân Cửu rồi lại mạnh mẽ đè xuống lửa giận, gằn từng chữ từ kẽ răng: “Lời này mặc dù bên ngoài không ai nói, nhưng tốt xấu gì đã mấy trăm năm, những thế  gia kia không người nào mà không âm thầm chiếm ruộng, ngươi cứ phải chọc thủng chuyện này ra để làm gì?” Văn Nhân Cửu hạ mắt, thản nhiên nói: “Cũng không phải nhi thần muốn tìm lỗi sai, chỉ có điều tấu chương vạch tội cũng đã đưa tới trước mặt nhi thần, nhi thần đây cũng không thể giả bộ cái gì cũng không biết a.” Đức Vinh Đế bị lời nói ngoài mềm trong có gai này của Văn Nhân Cửu khiến cho tức đến ngã ngửa, dừng một chút mới nói: “Những lời này của ngươi ngược lại phủi mình đến sạch sẽ, nhưng ngươi lại không hiểu, ngươi phê chỉ một tấu chương này, ánh mắt của hai nhà Trữ – Lâm đều muốn chuyển đến trên người ngươi! Ngươi đang yên ổn trong cung, tội gì phải kết xuống cừu oán với hai nhà này?” Văn Nhân Cửu liền nâng mắt đáp: “Thế gia đại tộc có thế lực lớn, cùng lắm chỉ là một thần tử, lão ta còn muốn vì cái này liền phạm thượng làm loạn sao?” Lại nói: “Từ đầu năm, Đại Càn liền thiên tai không ngừng, số dân lưu vong đã hơn ba mươi vạn, cùng với việc lo nghĩ thế nào che chở cho những thế gia đại tộc đã mục nát này, nhi thần cho rằng, chẳng bằng tiêu phí tâm tư lên trên việc như thế nào trấn an lưu dân.” Đức Vinh Đế nhìn bộ dạng này của Văn Nhân Cửu, nhướng mày trầm giọng: “Con là muốn ra tay với những thế gia kia?” Văn Nhân Cửu mím môi, không trả lời. Đức Vinh Đế cảm thấy có chút bực bội, ông lúc trước không am hiểu những thứ này, hiện tại cũng không muốn quản. Hồi lâu, đưa tay đè lại huyệt thái dương nói: “Mấy tấu chương này con lấy về đi, mặc dù trên triều có thêm mấy gương mặt mới, tóm lại vẫn không ai ra hồn. Nên làm thế nào, chính mình suy nghĩ thấu đáo là tốt rồi.” Văn Nhân Cửu đáp trả, cung cung kính kính thi lễ một cái, lúc này mới ra ngoài. Từ trong cung đi ra, đêm đã khuya, Văn Nhân Cửu rồi lại không quay về Đông Cung, ngược lại đi đến phủ Thái phó. Nghiêm thái phó nhìn thấy Văn Nhân Cửu, chính là đã rõ ràng ý đồ đến đây của đối phương, nghênh đón người vào đại sảnh, nhìn y hỏi: “Bên kia có hành động rồi?” Văn Nhân Cửu gật đầu đáp: “Ngày hôm trước mới thu được, hôm nay cũng đã bỏ qua Cô trực tiếp bẩm báo đến trước mặc phụ hoàng.” Nghiêm thái phó uống một ngụm trà, nói: “Mấy thế gia Giang Nam kia, gia đại nghiệp đại, thế lực lại đan xen với nhau, chính là Đế vương cũng phải kiêng kỵ ba phần. Lúc này an nhàn lâu rồi, bỗng nhiên bị Điện hạ nhổ râu, dĩ nhiên là giận đến thở gấp.” Văn Nhân Cửu nói: “Vài thế gia Đại Càn kia, mặc kệ mấy năm này, hơn phân nửa cũng đã hư đến gốc, không chỉnh không được.” Nghiêm thái phó nói: “Chỉ sợ Điện hạ nếu quả thật quyết tâm xử trí những thế gia này, kế tiếp còn phải đối đầu với một trận đánh ác liệt lâu dài.” Văn Nhân Cửu hơi đung đưa tay áo, bình tĩnh đáp: “Cô biết.” Nhìn qua Nghiêm thái phó: “Sau kỳ thi xuân, mấy người mới vào triều, Thái phó thấy thế nào?” Nghiêm thái phó bưng chung trà đáp: “Mặc dù kinh nghiệm chưa đủ, nhưng suy cho cùng tuổi nhỏ, tư tưởng cũng không kiên định giống như mấy lão thần trong triều, nếu có thể được dẫn dắt, dĩ nhiên cũng là một phần trợ lực.” Văn Nhân Cửu gật đầu, nhìn Nghiêm thái phó nói: “Cô muốn Mộ Dung Viễn xếp vào Hộ bộ.” Nghiêm thái phó nâng mắt nhìn y: “Lục bộ* mấu chốt trong triều, thế gia Giang Nam chiếm hơn nửa, Hộ bộ thượng thư chính là Như Hải đảm đương, ông ta xưa nay thân cận với một phái Trịnh Quốc Công Phủ, có ông ta ở trên áp chế, Điện hạ nếu muốn xếp người vào Hộ bộ, chính là đi vào, chỉ sợ ngày sau cũng khó làm việc.” (*bắt đầu từ thời kỳ Tuỳ Đường, cơ cấu triều chính trong xã hội phong kiến phân thành: lại, hộ, lễ, binh, hình, công gồm có sáu bộ) Văn Nhân Cửu híp híp mắt, cũng chậm rãi nhấp một ngụm trà, lại mở miệng, giọng nói vừa nhẹ vừa sắc bén: “Cái đó, phải nhìn vào bản lĩnh của bọn họ. Cô tin tưởng ánh mắt của mình.”