Tiểu Hầu Gia Ngộ Long Kí
Chương 31 : Thái bình
Editor: Uyên Quyển
Beta: Huyết Điện Hạ
Hoàng Thượng đứng dậy nghênh đón, người nọ đạm mạc thi lễ, hỏi: “Bệ hạ cho gặp, không biết là có chuyện gì?”
Hoàng Thượng cung kính hỏi: “Huyền Cơ Tử (đứa con của sự huyền bí) (3 người này thật biết chọn tên ghê a~~~) các hạ dạo này vẫn khỏe?”
Huyền Cơ Tử nói “Vẫn hảo, bất quá ta nhìn ngươi bất quá còn năm năm chi mệnh, thật phải chú ý hưởng thanh phúc”
Thái Tử cùng Thành Vương kinh hãi. Thái Tử doanh lệ, Thành Vương gầm lên: “Yêu đạo nói bậy!”
Huyền Cơ Tử lạnh nhạt nói: “Sinh tử có mệnh, phú quý ở ngày, thiên mệnh như thế, nhân lực không thể sửa đổi, ta chẳng qua là nói ra chi tiết mà thôi”
Hoàng Thượng hoảng sợ hỏi: “Chẳng lẽ trẫm thật sự chỉ còn bất quá năm năm chi mệnh?”
Huyền Cơ Tử gật đầu: “Không sai”
Hoàng Thượng thở dài: “Nếu thật sự thiên mệnh là như thế, kia cũng chỉ hảo thuận lòng trời an mệnh”
Thái Tử cùng Thành Vương khóc nói: “Phụ hoàng!”
Hoàng Thượng sầu não nói: “Trẫm chấp chưởng thiên hạ hai mươi năm qua, tự hỏi tận tâm tận lực, vô lỗi vô khuyết điểm, hiện tại thiên hạ thái bình, dân chúng yên vui, trẫm cũng cảm thấy vui rồi!”
Thái Tử quỳ gối, hướng Huyền Cơ Tử nói: “Tiên trưởng thấy rõ thiên cơ, chắc chắn sức mạnh lớn lao, xin tiên trưởng chỉ giáo, như thế nào kéo dài chi mệnh phụ hoàng ta?”
Huyền Cơ Tử nói: “Sinh lão bệnh tử, nhân chi thường tình, chẳng lẽ hắn là hoàng đế, là có thể nghịch thiên mà đi sao?”
Thái Tử tiếp tục cầu khẩn, Hoàng Thượng nói: “Ngươi đứng lên đi, lòng hiếu thảo của ngươi vi phụ biết, chính là tiên trưởng đã nói qua, sinh tử có mệnh, phú quý ở ngày, sức người há có thể cưỡng cầu. Trẫm tuổi đã hoa giáp (sáu mươi), đã an thiên mệnh, các ngươi cũng không cần bi thương” Lại hướng huyền cơ tử hỏi: “Không biết trẫm sau trăm tuổi, đại vị này truyền cho nhi tử nào mới tốt?”
Thái Tử cùng Thành Vương nhất thời im bặt khi nghe đến trọng tâm, thẳng tắp nhìn chằm chằm Huyền Cơ Tử, nhìn hắn như thế nào mở miệng. Huyền Cơ Tử cũng không thèm nhìn bọn họ, lãnh đạm nói: “Lập con trưởng, theo thiên lý, thần hạ bất loạn”
Thái Tử nhất thời thở phào nhẹ nhõm, Thành Vương trong bụng cũng trầm xuống, phân tranh nhiều năm, một khi được giải quyết, tất cả mọi người đều an tâm. Bởi vì vừa rồi thân tình được củng cố, hai người đều không còn nảy lòng tham mà phản bác, sau hồi tưởng lại đều âm thầm cảm thấy kỳ quái.
Hoàng Thượng gật đầu, lại khó xử nói: “Khả Thành Vương công cao vô lượng, cũng có đại tài trị quốc, vì sao không chọn hắn?”
Huyền Cơ Tử nói: “Ngươi thật sự vô minh (thiếu hiểu biết)! Chẳng lẽ thiên hạ trừ bỏ Hoàng Đế, liền không cần những người khác sao? Làm quốc gia ngày càng giàu mạnh, không phải chỉ một người là có thể làm được!”
Hoàng Thượng giác ngộ, vui vẻ nói: “Quả nhiên là tiên trưởng nói thật thông suốt! Ta đây chú ý phong Thành Vương làm Cánh Vương (vương kề vai sát cánh cùng vua), cùng huynh trưởng hắn thống trị thiên hạ, được không?”
Huyền Cơ Tử nói: “Có thể. Bất quá phải có chính có phụ, quân cùng vương, đều an mệnh (mệnh an toàn), hỗ trợ lẫn nhau, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia)”
Hoàng Thượng hỏi: “Như thế nào có thể làm chu đáo điểm ấy?” Phong Thành Vương làm Cánh Vương, quyền thế cơ hồ cùng Hoàng Thượng ngang bằng, nếu tương lai huynh đệ không hòa thuận, rất có thể thành tai họa ngầm cho thiên hạ.
Huyền Cơ Tử lạnh nhạt nói: “Nơi này có hai mệnh phù giống nhau, ngươi cho hai người ăn vào, từ nay về sau hai mệnh hòa thành một mạng, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn” Dứt lời thân thủ trên không trung xuất chiêu, một đạo hoa quang chợt hiện, trong bàn tay bạch ngọc dường như xuất hiện một đạo hoàng phù (bùa chú màu vàng). Thái Tử cùng Thành Vương nhìn chằm chằm tấm phù kìa, trong lòng bất ổn.
Huyền Cơ Tử chậm rãi đem lá bùa ở trong tay mở ra, mặt trên trống trơn không có một chữ, mọi người trong lòng nghi hoặc, đã thấy hắn trong miệng lẩm bẩm, không trung gió nhẹ lướt qua, vô số ánh huỳnh quang thật nhỏ xuất hiện phía trên lá bùa, càng lúc càng sáng, trên lá bùa chậm rãi hiện ra những hoa văn uốn lượn, không biết là loại văn tự nào, tao nhã khó phân biệt.
Tất cả mọi người bị cảnh tượng kỳ dị này cả kinh, trợn mắt há hốc mồm. Huyền cơ tử khép lại song chưởng, hướng lên trời lạy một cái, thân thủ đem lá bùa trình ra. Hoàng Thượng bước lên phía trước tiếp nhận, hành lễ nói lời cảm tạ, lại hỏi: “Sử dụng như thế nào?”
Huyền Cơ Tử nói: “Uống máu của nhau”
Hoàng Thượng liền sai người đưa lên tế thiên ngự (những thứ liên quan đến vua chúa) rượu, đem tấm phù kia hoả táng rồi hòa vào rượu, lại mệnh Thái Tử cùng Thành Vương tiến lên, cắt một đao, hòa máu trên tay vào rượu, tiếp theo liền đem rượu phân cho hai người, nhất tề ẩm hạ (cùng lúc uống xuống).
Huyền Cơ Tử nói: “Từ nay về sau hai người các ngươi tính mệnh liền làm một thể, không được chia tách, mỗi người bảo trọng để tránh tổn hại mệnh chung”
Thái Tử cùng Thành Vương trong lòng lo sợ nghi hoặc, nhìn về phụ hoàng. Hoàng Thượng nghi hoặc nói: “Không biết mệnh chung theo như lời tiên trưởng, chính là như thế nào?”
Huyền Cơ Tử nói: “Vinh nhục cùng nhau, đau đớn cũng thế” Thấy Hoàng Thượng khó hiểu, lãnh đạm nói: “Ngươi đem sáp nến nhỏ trên tay một người, xem tên còn lại có cảm giác gì”
Cung nhân trình lên đèn cầy, Hoàng Thượng nhìn nhìn nhi tử, Thái Tử nói: “Ta là huynh trưởng, để ta” Một tay cầm lấy ngọn nến, đem sáp nến nhỏ vào lòng bàn tay còn lại, bỏng đến cả người run lên, đã thấy Thành Vương thân thể cũng run lên, tiếp theo sắc mặt đại biến.
Hoàng Thượng vội hỏi: “Như thế nào?”
Thành Vương trên trán toát ra mồ hôi lạnh, cắn răng không nói, sau một lúc lâu, đột nhiên rút kiếm đâm vào cẳng chân bên trái của mình, hắn bên này chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, Thái Tử bên kia lại kêu thảm một tiếng, té ngã trên đất, cả người run rẩy. Hoàng Thượng hoảng sợ, vội sai người nâng dậy, nhất thanh hỏi: “Sao lại thế này? Sao lại thế này?”
Thái Tử trên trán đều là mồ hôi lạnh, thống khổ nói: “Không biết, đau quá! Giống như ai ở chân trái ta đâm một kiếm”
Thành Vương bên này chúng cung nhân luống cuống tay chân, giúp hắn băng bó miệng vết thương. Thành Vương sắc mặt xanh mét, đẩy mọi người ra đi tới trước mặt Thái Tử, vạch tà áo hắn lên, xăn lên ống quần, quả nhiên thấy một vết thương vị trí trên chân trái cùng vị trí trên chân hắn giống nhau, dù chưa rách da, nhưng cực rõ ràng, hắn thân thủ chạm vào, Thái Tử liên thanh kêu đau, rưng rưng nói: “A Hành, ngươi như thế nào nhẫn tâm đâm chính mình một kiếm? Ngươi không biết ca ca lãnh hội đau sao?”
A Hành là nhủ danh của Thành Vương, hắn đã nhiều năm chưa từng nghe lại, chợt nghe huynh trưởng kêu lên, trong lòng nhất thời nóng lên, mà Thái Tử nhìn Thành Vương chân trước quỳ gối, cũng nhớ đến hắn khi bọn họ còn nhỏ bộ dáng khả ái, không muốn xa rời lôi kéo tà áo mình kêu: “Ca ca, ca ca” Trong lòng đau xót, lệ trong mắt hắn rơi xuống, rơi trên mu tay Thành Vương, lại phỏng tới trong tâm hắn, Thành Vương ôm lấy chân Thái Tử, lên tiếng khóc lớn. Lớp băng không hiểu nhau giữa hai huynh đệ nhiều năm qua được nung lên mà tan rã, từ nay về sau, bọn họ đã là người cùng mệnh, tái không cần phải nói lời dư thừa, bọn họ cũng đều biết nên làm như thế nào.
Hoàng Thượng cũng gạt lệ, chúng cung nhân cũng đều rơi lệ, thật lâu sau, Hoàng Thượng nâng hai nhi tử dậy, vui mừng nói: “Sau này các ngươi phải đều tự bảo trọng, không thể thương tổn tới mình, cũng không được thương tổn đối phương, nhớ lấy nhớ lấy”
Thái Tử cùng Thành Vương gật đầu hứa hẹn, Huyền Cơ Tử nói: “Nơi đây sự tình đã xong, ta phải đi”
Hoàng Thượng không dám giữ lại, lại bái tạ. Huyền Cơ Tử thản nhiên mà không chút nào kể công, sau quay lại bạch lăng, kết dấu tay, niệm động chú ngữ, chỉ thấy bạch lăng quang hoa đại thịnh, trong không khí dường như có hàng vạn hàng nghìn mùi hoa, khó có thể danh trạng (nêu tên), bạch quang mạnh đến chói mắt, không thể nhìn thẳng. Tất cả mọi người cúi đầu nhắm mắt, trong lòng sợ hãi, sau một lát, bạch quang biến mất, bạch lăng trống rỗng không còn nhân ảnh, trên trời dưới đất, không một dấu vết.
Hoàng Thượng thở dài: “Quả nhiên thần tiên trong đám người”
Chúng cung nhân cũng xôn xao phụ họa, nhất thời thanh danh Huyền Cơ Tử truyền rộng, ít ngày kiền truyền đi khắp kinh thành, truyền khắp đại giang nam bắc, Hoàng Thượng hạ chỉ phong hắn là Vi hộ Quốc Tiên sư, còn đặc biệt xây đạo quán thờ cúng, từ nay về sau tiên danh viễn cữu, hương khói cường thịnh, việc này về sau hãy nói.
Một năm sau Hoàng Thượng thoái vị trở thành Thái Thượng Hoàng, ly kinh du ngoạn, an hưởng tuổi già. Thái Tử kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, Thành Vương tấn phong Cánh Vương, huynh đệ hai người cùng nhau thống trị thiên hạ, đồng tâm cùng đức, tường an vô sự.
Bình Hầu phủ bên này, Địch Tiểu Hầu thỉnh cầu thúc phụ đem Tập Lương làm con thừa tự của hắn, kế thừa tước vị Bình Hầu, mà hắn thì nhàn nhã, ly kinh du ngoạn. Lão Hầu gia đuổi theo đứa con ly kinh, hai phụ tử một đường cãi nhau, lưu lại không ít tiếng tăm thú vị, cuối cùng không biết tung tích, trong kinh cố nhân mỗi khi nhắc tới đều hoài niệm, lại cảm thấy bọn họ có thể đang ở chỗ phong cảnh danh thắng nào đó lưu luyến mà quên đường về, cũng không khỏi hâm mộ.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
13 chương
154 chương
81 chương
44 chương