Tiểu hạ

Chương 19 : Tiểu hạ

Chương 19   Tiểu Hạ đối tốt với một người, là từng chút từng chút một, đơn giản thẳng thắn.    Sắp tới thời điểm Tết nguyên đán, Tiểu Hạ muốn đi xa, cô muốn đi cùng Cố Hành Chấp tới Nhật Bản công tác. Vốn không định mang theo cô, nhưng trong lúc vô tình cô nghe được Cố Hành Chấp cùng Hà An nói chuyện phải đi Nhật Bản, nhớ tới lúc trước mỗi khi anh đi công tác đều đi rất lâu, Tiểu Hạ hoảng hốt không kiềm được hỏi anh: “Anh trai, khi nào anh trở lại?”   Anh nói một tuần sẽ trở về.    Nhớ lại lần trước “đi công tác”, Tiểu Hạ không chút tin tưởng lời anh nói, đến cơm cũng chưa ăn xong, chạy vào phòng trốn.    Hà An muốn lên tiếng, Cố Hành Chấp dặn dò anh ta lên xe trước, anh sẽ lập tức xuống ngay. Hà An đã xác định một nửa lộ trình, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra, anh ta nhìn lên trên lầu một cái, cất máy tính bảng vào rồi rời khỏi Cố gia.    Cố Hành Chấp tìm thấy Tiểu Hạ ở trong tủ quần áo, cô đang khó chịu, không muốn nói chuyện. Anh cố gắng nói nhẹ nhàng một chút, nhưng giọng vẫn lạnh như băng.    Anh nói: “Tôi không lừa em.”   Tiểu Hạ mắt đỏ ửng không nhìn anh, nghẹn ngào nói: ”Em không biết có phải anh đang lừa em hay không.”   Lúc người khác nói dối, cô đều có thể bắt được trong ánh mắt bọn họ, nhưng cô không nhìn ra được anh có nói dối cô hay không.    Tiểu Hạ cảm thấy khả năng anh lừa gạt cô là chắc chắn, nói: “Anh lại ghét em rồi có phải không?”   Tiểu Hạ luôn luôn nghe lời, lúc ở trong viện mồ côi không hề dính người như vậy, viện trưởng Hạ mỗi lần cần ra ngoài chỉ cần giải thích cho cô biết, cô sẽ ngoan ngoãn chờ. Cô cũng không biết tại sao mình lại trở nên như vậy, biết anh sắp đi lại nhớ tới khoảng thời gian trước không nhìn thấy anh thật khó chịu.    Khi đó còn có Tiểu Lan bên cạnh cô, lần này thì không.    Chính Tiểu Hạ cũng không nhận ra được, lòng tham của cô từ lúc nào lại trở nên lớn như vậy, đây không phải là chuyện tốt.    Nếu có ai đó nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ rất khâm phục Tiểu Hạ dũng cảm.    Tiểu Hạ chậm nhiệt, không hề nhận ra không khí xung quanh dường như trở nên lạnh lẽo, cuộn tròn mình đưa lưng về phía anh. Cố Hành Chấp nhìn bóng lưng gầy yếu của Tiểu Hạ, khí lạnh xung quanh dần dần vơi đi.    “Tôi đưa em đi cùng.” Một lúc sau, anh nhàn nhạt nói.    So đo với cô làm cái gì, cô cái gì cũng không biết.    Mềm lòng hay không đành lòng, đối với anh đều lạ lẫm, anh nghĩ rằng anh làm vậy cũng là vì Mạnh Thanh Như mà thôi.    Tiểu Hạ nghe lời anh nói, một lúc lâu sau mới phản ứng, xoay người ngước nhìn anh, trong ánh mắt khôi phục chút thần thái, “Có thật không? Em có thể đi cùng sao?”   Anh ừ một tiếng, Tiểu Hạ vui vẻ muốn điên, vịn vào anh đứng lên, nhón chân hôn lên trên mặt anh một cái.    Hôn xong, Tiểu Hạ sững sờ. Mấy giây sau, cô buông tay ra, đỏ mặt chạy trốn.    Đây là lần đầu tiên Tiểu Hạ đi xa, Phương quản gia giúp cô sắp xếp hành lý, dõi nhìn theo cô lên xe. Sau khi Tiểu Hạ đi, ngôi nhà rộng lớn bỗng nhiên thật im ắng, khiến cho người ta cảm thấy thiếu vắng một chút.    Phương quản gia cũng không phải một người dễ chung sống.    Vì vậy, Tiểu Hạ quả thật là từng chút từng chút khiến mọi người cảm thấy, lúc cô ở đây mọi thứ không khác biệt lắm, đến khi cô đi, mọi thứ đều trở nên lạ lẫm.    Trước khi lên máy bay, Tiểu Hạ vẫn luôn cảm thấy xấu hổ, lúc đó cô vô tình hôn Cố Hành Chấp, liên tục mấy ngày thấy anh nhưng không dám lại gần, cho tới khi máy bay cất cánh, cô mới tạm quên đi nụ hôn kia, nhắm mắt lại đi cùng mọi người.    Có rất nhiều người đi cùng cô, Tiểu Hạ ở trước mặt người khác luôn thận trọng, cô không dám nói ra, dùng ánh mắt nhìn anh nói rằng cô sợ. Anh dùng tay che mắt cô, Tiểu Hạ nhắm mắt, cảm giác được có một bàn tay lạnh như băng cầm lấy tay cô, nỗi sợ dần dần biến mất.    Ngọc Dao không nhìn thấy bọn họ cầm tay nhau lúc ngồi chung, chỉ cần sự xuất hiện của Tiểu Hạ đã đủ khiến cho người khác tưởng tượng mông lung.   Mọi người âm thầm bàn tán, chỉ có Ngọc Dao biết, Tiểu Hạ nhất định ẩn giấu một thứ gì đó không ai biết.   Máy bay tới Nhật Bản, Tiểu Hạ biết rằng cô không thể quấy rầy công việc của bọn họ, không dám chạy lung tung một chút nào, ban ngày anh làm việc cô đều đợi ở khách sạn, xem phim rồi lại ngâm suối nước nóng giết thời gian, tới giờ cơm sẽ có người mang thức ăn lên phòng cho cô, thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho viện trưởng Hạ và Bạch Tịch, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.    Tiểu Hạ lấy phòng, mấy ngày liên tiếp đều ở chung phòng với Cố Hành Chấp.    Chỉ cần được ở chung phòng với Cố Hành Chấp, cô sẽ không thấy sợ nữa, trong vô thức cô đã có thói quen buổi tối ngủ bên cạnh anh.    Mấy ngày sau, bọn họ lại từ Tokyo tới Kyoto, Cố Hành Chấp dặn dò Ngọc Dao đưa Tiểu Hạ ra ngoài chơi, các cô đi theo xe hướng dẫn du lịch, mặc dù Tiểu Hạ nghe không hiểu tiếng Nhật, nhưng cô chơi rất vui vẻ.    Ngọc Dao đã cố gắng kiềm chế.    Kiềm chế chính mình không nên hỏi, không được quá giới hạn.    Tiểu Hạ bước chầm chậm trên đường, đứng trước mặt cô ấy cười: “Chị Ngọc Dao, chị có thấy đói bụng không? Em cảm thấy hơi đói rồi.” Nói xong, cô ngượng ngùng gãi đầu một cái, bộ dạng đơn thuần đáng yêu.    Ngọc Dao dẫn cô tới nhà hàng dùng cơm, ẩm thực Nhật Bản thanh đạm, Tiểu Hạ ăn không quen lắm, vừa no thì dừng lại. Ngọc Dao kêu rượu sake, nói rằng rượu này không dễ say, nên để cho Tiểu Hạ uống một chút. Tiểu Hạ đã từng nếm qua mùi rượu, không thích nó vừa cay vừa đắng, nhưng do Ngọc Dao mời, cô không tiện từ chối, nói rằng vậy em chỉ uống một chút thôi nha, rồi cau mặt thật chặt cạn một ly.    Ngọc Dao dường như đã phá bỏ khoảng cách, không gọi Tiểu Hạ là phu nhân nữa, mà kêu tên cô, hỏi: “Tiểu Hạ, em với Cố tổng quen biết nhau như thế nào?”   Tiểu Hạ đặt ly rượu xuống, rượu ở đây không khó uống như rượu Trung Quốc, dư vị ngòn ngọt pha lẫn với mùi trái cây, cô suy nghĩ một chút nói: “Biết nhau từ lúc nhỏ, khi đó anh trai cao chừng này, còn em cao chừng này.”   Cô mô phỏng khoảng cách một cao một thấp, không mang theo chút phòng bị nào.    Sau đó Ngọc Dao hỏi rất nhiều chuyện, Tiểu Hạ đều trả lời từng cái một, Ngọc Dao thản nhiên rót rượu vào ly của cô, Tiểu Hạ vô tình uống thêm mấy ly.    Tửu lượng của cô tưởng tượng cũng biết là rất kém, uống không bao nhiêu, liền nói: “Chị Ngọc Dao, em không thể uống nữa, hình như em say rồi.”   Cô vừa nói vừa cười, ánh mắt mờ mịt.    Ngọc Dao không biết tại sao mình lại chuốc Tiểu Hạ uống say, có lẽ là để tra hỏi.    Thấy Tiểu Hạ nằm xoài trên bàn, Ngọc Dao cả gan hỏi: “Tiểu Hạ, Cố tổng tại sao lại kết hôn với em, em có biết không?”   Hôm ấy, ở đó có rất nhiều người, tại sao anh ấy lại chọn người nhìn vừa không bắt mắt vừa chật vật như Tiểu Hạ? Vấn đề này trở thành khúc mắc trong lòng Ngọc Dao.    Nếu như chỉ là tìm đại một người để kết hôn, tại sao lại không thể là cô ấy?   Tiểu Hạ nửa mê nửa tỉnh, nghe không rõ lời Ngọc Dao cho lắm, Ngọc Dao kiên nhẫn không từ bỏ hỏi nhiều lần, Tiểu Hạ đứt quãng nói: “Bởi vì… Em xinh đẹp…”   Nghe được lời cô, Ngọc Dao chua chát cười một tiếng, không ép hỏi nữa.   Cô ấy nghĩ rằng có lẽ mình điên rồi.    Ngọc Dao lặng lẽ bi thương, không nghe được âm thanh Tiểu Hạ lẩm bẩm lời say xỉn.   Chạng vạng tối, Ngọc Dao đưa Tiểu Hạ uống say về khách sạn. Tiểu Hạ nằm trên vai Ngọc Dao, như muốn đem toàn bộ sức nặng của thân thể đè trên người cô ấy.    Trong căn phòng tối tăm, Ngọc Dao đỡ Tiểu Hạ bật đèn.    Ánh mắt lướt qua phòng khách, bỗng nhiên phát hiện bóng người ngồi trên ghế salon, cô ấy kinh sợ lạnh cả gáy, tim bất chợt dừng đập.    Ý thức Tiểu Hạ không rõ, lầm bầm nói: “Chị … Chị Ngọc Dao, em muốn tìm anh… Anh trai…”   Người ngồi trên ghế salon ngước nhìn, ánh mắt sắc bén.   “Cô ấy uống rượu.” Anh nói một câu khẳng định.    Ngọc Dao đi theo anh nhiều năm, tuy không trầm tĩnh bằng Hà An, nhưng cũng sẽ không tùy tiện luống cuống mà bộc lộ tâm tư. Dù cho tim có đập tới mức không kiềm chế được, vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện: “Thật xin lỗi, Cố tổng, là tôi sai.”   Trọng tâm lời nói của cô ấy mơ hồ, chỉ nói là mình sai, chứ không hề nói là cô ấy cho Tiểu Hạ uống rượu.    Cố Hành Chấp lạnh lùng nhìn cô ấy một cái, có lúc cô ấy cảm thấy anh đã nhìn thấu mình rồi, anh nhàn nhạt mở miệng: “Đỡ cô ấy lên giường đi.”   Người ngoài đều nói anh lạnh lùng, nhưng mà Ngọc Dao biết, là anh không muốn quan tâm. Là khinh thường hay là yêu mến, Ngọc Dao vẫn sẵn lòng tin tưởng vế sau.    Cô ấy đỡ Tiểu Hạ vào phòng ngủ, thay đồ cho cô, lau qua thân thể. Tiểu Hạ lúc này vẫn còn phối hợp, ngoan ngoãn đưa tay nhấc chân, Ngọc Dao nhìn vào áo quần treo chung trong tủ quần áo, ánh mắt u ám.    Trong phòng còn có một căn phòng khách, cô ấy không nghĩ tới việc sẽ thấy áo quần của anh trong tủ của Tiểu Hạ.    Tiểu Hạ xõa mái tóc dài, mặc đồ ngủ rồi ngủ. Ngọc Dao đóng cửa lại đi ra ngoài, nói với người đàn ông trên ghế salon: “Cố tổng, phu nhân uống say, có cần tôi ở lại trông chừng không.”   Anh cũng không thèm nhướng mắt, nói: “Không cần, cô đi đi.”   Ngọc Dao không nói gì thêm, đứng dậy chuẩn bị rời đi, lúc bước tới cửa, nghe được anh thấp giọng nói: “Ngày mai cô về nước trước, công việc ở đây có Hà An là được rồi.”   “Vâng.” Hai chân Ngọc Dao nặng nề, không biết rời khỏi phòng như thế nào.    Ánh đèn sáng chói khiến cho mắt của Cố Hành Chấp thật khó chịu, anh đứng dậy tắt đèn, quay về phòng ngủ. Tiểu Hạ đang say ngủ, gò má ửng hồng, không biết nằm mơ thấy gì mà còn thở dài một tiếng.    Trong phòng ngủ ngập tràn mùi rượt nhàn nhạt, không biết là anh, hay là cô.    Anh cầm quần áo để thay vào phòng tắm, lúc đi ra Tiểu Hạ đã đem chăn trên giường đá đi. Cô ôm gối, nghiêng người, vạt váy không an phận kéo lên đùi.    Con ngươi anh tối sầm lại, cầm lấy chăn mỏng đắp lên hông của cô.    Tiểu Hạ mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Cố Hành Chấp ánh mắt liền nheo lại, cô giang hai tay đưa tới muốn ôm, âm thanh mềm nhũn thở ra mùi rượu nhàn nhạt: “Anh trai, em rất nhớ anh.”   Hai tay cô quấn quanh hông anh, thân thể mềm mại dựa vào.    “Anh trai…” Giọng nói của cô ngọt hơn bình thường, chứa nồng đậm quyến luyến. “Em rất thích anh, rất thích rất thích.”   Cô dùng từ láy để biểu đạt tình yêu của mình, giản đơn mà nồng cháy. Cánh tay mềm mại của cô dần dần leo lên cổ anh, muốn tới gần anh hơn một chút, cuối cùng là tựa đầu lên vai anh, ôm anh thật chặt.    Hơi thở ấm áp phả vào cổ anh, Cố Hành Chấp để mặc cô ôm mình, màu sắc con ngươi càng lúc càng thẫm.    Cố Hành Chấp thỉnh thoảng cần xã giao, trong lúc ăn uống anh có uống một chút rượu, anh không bao giờ để cho mình uống say, lúc nào cũng giữ mình tỉnh táo.    Trai gái trên đời này, bất kể có thông minh hay không, chung quy cũng đều không thoát khỏi khát vọng trong nội tâm, đây là bản năng.    Tiểu Hạ uống say, cô không biết mình đang làm gì, chỉ là nương theo thân thể kêu gào, tiếp tục đến gần, gần hơn nữa. Sau đó đầu óc mơ hồ, nói: “Anh trai, anh có thể hôn em không?”