Tiểu Hà Sơn

Chương 3

Nhị Nha họ Đỗ, tên chỉ một chữ Oản. Không phải Uyển trong ngọc, cũng không phải Uyển trong uyển chuyển, là Oản, đậu Hòa Lan. Năm đó khi mang thai cô, mẹ cô nhìn thấy vườn đậu Hòa Lan lá xanh mướt như nhung, cho nên là Oản. Còn tại sao kêu cô là Nhị Nha? Là vì trên cô còn một anh trai ruột. Nhà họ Đỗ trai thừa gái thiếu, cô là nhân vật quý hiếm, nên người lớn ai gặp đều kêu “Nha Nha” “Nha Nha”. Lâu ngày mọi người quên không gọi tên thật của cô. Ở đây luôn có phòng dành cho cô, là do Đỗ Kê Sơn yêu cầu giữ lại, từ khi Nhị Nha học tiểu học vẫn giữ đến bây giờ, thỉnh thoảng bác cả bác hai dẫn con đến, nếu không có chỗ ở thì cũng ở trong phòng của cô. “Phùuuu” vừa vào phòng mình, Nhị Nha thở phào nhẹ nhõm, vội cởi nút áo sơ mi. Sáng nay đi phiên dịch ở khách sạn Hòa Bình phải mặc âu phục, chân bị lạnh muốn đông cứng lại không nói, còn đè nén tới mức người hết cả sức lực. Vớ, áo sơ mi, áo khoác, váy bó, từng món đồ một bị Nhị Nha vung tay ném lên sofa, rồi lại thả mái tóc được bới gọn trên đầu ra. Cô đi chân trần lục tủ lấy ra hai món đồ. Một cái là bộ đồ lót bằng sa tanh, màu trắng có lưng thun, mặc trên người trơn trượt lại thoải mái. Một cái là chiếc áo màu xanh, theo kiểu sườn xám, tay áo khoảng bảy phân, từ cổ xuống nách áo chạy dọc xuống chân áo được thêu một dãy hoa văn cát tường, bên trong lót bông, lót trong áo màu tím. Giữa trưa mặt trời rực rỡ, ánh nắng xuyên qua kính cưa sổ chiếu lên phòng cô gái trẻ, ánh lên drap giường hình hoa mẫu đơn, cô gái trẻ thân trên để trần, do ngồi trên mép giường nên thắt lưng quay ra ngoài, khung xương cân đối, làn da mượt mà. Nếu thời gian dừng lại, màn ảnh chuyển động chậm lại như có thể thấy được hình ảnh của Thượng Hải cũ, một cô nương kiều diễm đang hát một khúc ca, cảnh xuân tươi đẹp, cực kỳ động lòng. Nhưng — Bàn tay cầm áo xanh kia nhanh chóng mặc áo vào, đem thân thể tươi trẻ kia che kín lại, phá vỡ phong cảnh. Không thể khiến người ta phải kêu thầm, đúng là giết chết phong cảnh! Giết chết phong cảnh mà! Nhị Nha chỉ cảm thấy thay xong đồ thì thả lỏng người, nhe răng nhếch miệng xoa chân “Mệt chết mình… mệt chết mình rồi” Nhìn xem, cô chính là một người không có chút phong cách nào. Trước kia Diêu Huy với cô tắm cùng nhau, bình thường thấy hai người như nhau, cởi quần áo ra mới phát hiện, phần đỉnh nhọn kia mười phần khác nhau. Lúc đó Nhị Nha đứng ở vòi sen hứng nước ấm, nghe vậy mới cúi đầu nhìn mình, suy nghĩ một chút, lại nhìn nhìn ngó ngó, cuối cùng sốt ruột vung tay lên, tiếp tục xoa bọt xà phòng trên đầu “Cũng chỉ có một kiểu như nhau vậy, có cái gì khác đâu” Diêu Huy phải tựa lưng mới đứng vững nổi, cắn răng mắng cô “Gỗ mục không thể đẽo!” Lúc này, khối gỗ mục đang chộp lấy quyển “Binh pháp Tôn Tử” trên đầu giường mình, muốn tránh ở chỗ yên tĩnh. Không biết ai ném quyển sách này ở đầu giường cô, tuy là tác phẩm văn cổ nhưng cô lại xem rất chăm chú, xem đến chương phóng hỏa cô còn nghĩ Tôn võ đúng là không phải người bình thường, chỉ đốt lửa thôi mà còn chú ý thiên thời địa lợi nhân hòa. Nếu đổi lại là cô, cần gì chú ý nhiều vậy, chỉ chống nạnh đứng trên đỉnh núi hướng về phía địch mà giận dữ gầm lên “Cho ta lên!” Đợi vạn kiếm tiến lên, cần gì biết nó là gió đông hay gió tây. Dĩ nhiên tốt nhất là gió đông, nếu là gió tây, chết cũng lừng lẫy. Cô hơi nhíu mày, ánh mặt trời buổi chiều lười biếng làm bạn khiến cô cũng có vẻ vài phần thần thái như “Lâm muội muội”. Cơ thể mảnh mai như gió thổi liễu bay, gương mặt trứng ngỗng, hàng mi cong cong tinh tế, xuống chút nữa, mũi cao thẳng, theo hô hấp của cô mà hai cánh mũi phập phồng, miệng khẽ nhếch, còn lại là Nhị Nha linh hoạt. Đọc một trang, lại lật một tờ, thỉnh thoảng động đậy, lấy ngón chân phải cọ lưng bàn chân trái, đắm chìm vào trang sách. Không biết qua bao lâu, cho tới khi đọc mệt rã rời, dưới lầu có người gọi to “Ăn cơm!” Ý thức mới bừng tỉnh, Nhị Nha khép sách, nhớ tới bữa cơm tất niên. Lúc ăn cơm, Đỗ Vĩ con bác cả, Đỗ Dược con bác hai, đã từ ngoài quay về. Đỗ Kê Sơn đi tới cạnh bàn, cười hề hề ngồi xuống “Theo quy tắc cũ, con với 2 em con ngồi đối diện, mấy đứa nhỏ ngồi bên cạnh ông” Người già đều thích người một nhà quây quần vui vẻ, thích không khí có người vây xung quanh mình. Ngay cả chỗ ngồi cũng có thể nhìn ra ông rất có lòng. Ba đứa con ngồi đối diện, cách ông xa chút, thuận tiện chạm ly uống rượu; mấy con dâu ngồi kề ông bên tay trái, tỏ ý ông rất trân trọng họ; còn mấy đứa cháu trai cháu gái thì ngồi bên phải, theo thứ tự là Hồ Duy, Nhị Nha, Đỗ Vĩ, Đỗ Dược. Từ khi mẹ Hồ Duy qua đời, Đỗ Kê Sơn đã từng nói: đưa Hồ Duy theo Đỗ Hi qua nhà, mặc kệ anh mang họ gì thì đều là con cháu nhà mình. Đã là con cháu nhà mình, vậy thì cách đối đãi như nhau, thậm chí còn tốt hơn. Không biết do Đỗ Kê Sơn ngại người ngoài đàm tiếu hay là thật sự thích Hồ Duy. Tóm lại là đối với anh, cùng với hai cháu trai khác có khác biệt. Mỗi khi rót một chung rượu đầy, ông đều tủm tỉm cười bưng lên bàn bạc với Hồ Duy “Ông nội với con hai người một chén?” Hồ Duy nghe xong thì mỉm cười “Sao có thể nhường ông uống theo con, con kính ông” Đỗ Hi lo lắng thân thể cha mình, cũng lo lắng cho Hồ Duy, nói “Được rồi, như nhau là được, buổi tối còn lái xe nữa” “Hây dà, con không uống còn không cho con trai con uống, buổi tối con lái về là được, không thấy hôm nay ba đang rất vui sao” Bác hai Đỗ Cam nhìn chằm chằm Hồ Duy, nói nhỏ bên tai em trai “Chú ba, con trai nuôi của chú, nuôi cũng thật có giá trị nha…” Đỗ Cam và Đỗ Hi là hai anh em từ nhỏ đã không hòa thuận, Đỗ Cam kinh doanh buôn bán nên hạng người nào cũng giao thiệp, không quan tâm học hành, xem thường Đỗ Hi không quyết đoán, ông cũng không hề có cảm tình với Hồ Duy, mắng lén là tên nhóc đó nhiều mưu mô, nhìn không thuận mắt, vì vậy trong lời nói lúc nào cũng không quên chê cười em trai hôn nhân thất bại. Đỗ Hi không chấp nhất với ông, mỉm cười, chỉ coi như là không nghe thấy. Một bữa cơm tất biên, vô cùng ồn ào vui vẻ ăn đến tám giờ tối, xong rồi cùng đứng dậy dọn bàn. Nhóm cháu trai thì giúp thu dọn bàn, xếp ghế, những việc cần thể lực. Trong phòng bếp thì hai cô con dâu và người chăm sóc sinh hoạt Đỗ Kê Sơn, dì Triệu cùng rửa chén, chỉ còn mình Nhị Nha rảnh rỗi. Cô cũng ngại phải đứng không, muốn đi giúp rửa chén thì bị bác dâu cả cười đẩy cô ra “Ở đây cần gì có con, nhanh ra bên ngoài chơi đi”. Được lời như cởi tấm lòng, Nhị Nha nói vài câu dí dỏm chọc hai bác dâu vui vẻ ra mặt rồi ra phòng khách xem tivi. Nhị Nha thích xem Xuân vãn, khác với đa số mọi người xem chương trình này như làm nền, cô thích xem là rất nghiêm túc xem, như nhất định phải hoàn thành nghi thức của năm mới, nghe tiểu phẩm hài nói luyên thuyên, miệng ăn dâu tây, còn cười ngây ngô. Cô ăn dâu tây với cách khác biệt, chỉ ăn phần đầu nhọn, phần đỏ au nhòn nhọn, chứa phần ngọt nhất của trái dâu. Đây không phải là tật xấu do được nuông chiều từ bé, chỉ là vì khi còn nhỏ cô bị đưa đến nhà bà ngoại sống một thời gian. Nhà bà ngoại ở một thị trấn phương bắc, mùa đông trời lạnh, đồ để sưởi ấm ít, rất nhiều thức ăn không để lâu được. Người già lại tiết kiệm, đồ ăn này nọ không được bỏ, chỉ có thể cắt bỏ bớt đi mà ăn. Ví dụ như chuối biến thành màu đen cũng coi như bình thường, lột vỏ đi thì bên trong vẫn trắng, vẫn ngọt như thường. Ví dụ như quả táo bị sâu đục lỗ, thường là từ bên trong ra ngoài, rửa sạch, khoét bỏ phần sâu đi thì vẫn xem như bình thường. Mấy năm sau đã hình thành nên tính xấu của Nhị Nha ăn cái gì cũng chừa lại 1 phần, lớn lên sửa hoài vẫn không bỏ được. “Đỗ Oản, anh có hai bộ phim điện ảnh mới, đi xem cùng nhau đi!” Phía sau có người thô lỗ đẩy vai Nhị Nha. “Đi qua một bên, xem tivi được rồi” Nhị Nha mất kiên nhẫn tránh bàn tay anh ấy, thò tay bốc một nắm kẹo đậu phộng, xé mở, ánh mắt vẫn không rời khỏi tivi. Anh họ Đỗ Dược thấy không được chú ý, túm tóc cô nghịch “Có cái gì để xem, ngày mai ngày mốt không phải cũng phát lại sao, đi một chút đi” “Ai da” Nhị Nha nóng nảy “Anh đừng lấy điều khiển tivi” Đỗ Dược chỉ lớn hơn Nhị Nha mấy tháng, tuy là anh họ, hai người cũng quan trọng ai lớn ai nhỏ. Mặt nóng dán mông lạnh, anh cảm thấy mất mặt. Thấy Hồ Duy đang đi qua bên này, Đỗ Dược nghiêng người ngồi trên lưng ghế sofa đề nghị “Tiểu Hồ, một lát chúng ta đánh bài đi, Đỗ Oản không chịu theo tôi, không vui gì hết” Hồ Duy hai tay đút túi quần, nghe vậy đưa mắt nhìn Nhị Nha, thấy cô thờ ơ thì sảng khoái đồng ý “Được thôi” “Nhìn Tiểu Hồ người ta đi, nhìn nhìn nhìn lại em đi—” Đỗ Dược cong ngón tay búng vào ót Nhị Nha. Nhị Nha quay lại định mắng Đỗ Dược, vừa quay lại phát hiện trong tay Đỗ Dược là điện thoại di động mới, bị hấp dẫn “Ôi? Cục cưng của anh là cái gì vậy?” Đỗ Dược là con một của Đỗ Cam, được nuông chiều từ bé, lớn lên trong đống tiền, tốt nghiệp đại học xong cũng không thèm đi làm, lấy tiền của ba cùng người ta mở một trung tâm. Cái gọi là trung tâm, theo lời Nhị Nha chính là một “tiệm nét” cao cấp. Là nơi để đám “phú nhị đại” rảnh rỗi không việc gì làm có nơi giải trí. Nhập một số trang thiết bị máy tính, cài đặt những trò chơi online thịnh hành, để vài ba chỗ trưng bày thiết bị, để một bàn bi da, vài quầy rượu. Nhị Nha tuy coi thường cách kiếm tiền như vậy, nhưng cũng chiếm không ít lợi của Đỗ Dược, theo anh ta có đồ vật này nọ. Đỗ Dược không cho cô xem, cố ý giơ cao “Em xin anh thì anh cho em xem” “Láo lếu, còn bắt em xin anh?” Nhị Nha gầm lên một tiếng, như con khỉ trèo lên sofa phóng qua, định cướp lấy. Bác hai Đỗ Cam sợ hai người ầm ĩ, bực mình nói “Đỗ Dược con cho em xem đi, nó thích” “Nó kêu con anh trai con sẽ đưa” “Mơ đi, không kêu!” “Không kêu thì không cho em coi!” Nhị Nha ôm cứng cổ Đỗ Dược, nhảy lên lưng anh ta “Anh cho em coi, chỉ liếc mắt một cái” Đỗ Dược nhân tiện cô đang ở trên lưng mình xoay quanh phòng, quay Nhị Nha mấy chục vòng, cho tới khi Nhị Nha kêu ầm ĩ lên. Ăn cơm chiều uống không ít rượu đế, trong bụng như lửa thiêu, Hồ Duy muốn tìm cái gì đè xuống. Trên bàn trà có đồ chất như hai ngọn núi nhỏ. Nào là gói đồ ăn vặt, khăn giấy lau mặt, màu sắc rực rỡ của tiền, linh tinh lộn xộn. Đem giấy rác bỏ vô thùng rác, chồng xấp tiền qua một bên, lộ ra một chén trái cây. Ai ngờ cầm lên mới thấy. Trời đất! Cái gì ăn như thế này? Một chén dâu tây ngon đều bị “chém eo”, phần đỉnh nhòn nhọn ngon ngọt đều bị cắn mất, còn lại chỉ có một nửa quả hồng hồng, không cách nào ăn được nữa, mà bỏ thì lại tiếc. Mà đáng nói nhất là mỗi miếng cắn đều rất đúng chuẩn, còn dấu răng, như mèo gặm. Mà Nhị Nha còn đang vui vẻ vì giật được di động của Đỗ Dược, hồn nhiên không hề hay biết hành động lãnh phí của mình đã bị bắt gặp. Điện thoại mở camera, cô còn đang tường thuật khung cảnh xung quanh “Đây là anh họ lớn của tôi, đây là chị dâu, còn đây là cháu trai Lúa Lúa, lại đây, chào cô một cái” Em bé một tuổi mẹ nắm tay nhỏ ngây thơ huơ huơ tay với ống kính. Nhìn cô, cục cưng cười lộ ra cái lợi nhỏ nhắn “Heo heo…” Ống kính đong đưa, Nhị Nha nghiêm trang sửa lại “Là cô cô” Em bé cười càng hớn hở “Heo!” Một bàn tay thò ra trước ống kính nhéo mặt cậu nhóc, đổi đối tượng quay. “Đây là bác cả của tôi, còn đây là bác hai, bác ba” Đỗ Kê Sơn mặc áo ngắn tay cười ha ha nhìn ống kính, do mới uống rượu nên mặt mũi hồng hào. Màn ảnh lại chuyển qua cửa “Đây là bác dâu cả với bác dâu hai, hai người có gì muốn nói không ạ?” Bác dâu cả dịu dàng cười phất phất đuổi Nhị Nha tránh ra, cô cười hì hì né qua. Cuối cùng, màn ảnh dừng ở hình ảnh tivi trước sofa. Đầu tiên là ống quần màu xanh như cây tùng, hai đùi dài, dáng ngồi tùy ý. Màn ảnh hướng dần lên trước. Tay áo xanh xắn lên 2 lớp, là tay anh, móng tay cắt rất ngắn, xương bàn tay rõ ràng, mu bàn tay có thể nhìn thấy gân xanh nổi rõ lên. Tay trái anh kẹp nửa điếu thuốc, tay phải nhẹ nhàng cầm một cái đuôi quả dâu tây, không thèm quan tâm. Tay Nhị Nha run run. Hình ảnh trên màn hình từ từ di chuyển. Cổ áo sơmi sạch sẽ, cổ áo hơi mở. Phía trên cổ áo theo thứ tự là trái khế, hàm dưới, môi. Sau đó ___ Hồ Duy đứng đắn hoàn toàn xuất hiện trên màn ảnh. Tóc anh rất ngắn, đen nhánh, lông mày, mắt, hệt như nhau. Mày kiếm mắt sáng, mười phần kiên cường chính trực. Anh mỉm cười với màn ảnh, khí thế oai hùng trên người nhạt bớt, lại có thêm chút trẻ con hư hỏng. Tay Nhị Nha lúc này hơi run, không biết do cầm di động lâu hay do trong phòng quá nóng, cô nuốt nước miếng, ở phía sau màn ảnh nói “Đây là Hồ Duy”