Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại
Chương 72
Bởi vì có thẻ vàng, dù là hướng dẫn viên Trương Phương cũng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu mua đồ của 2 vị ‘khách hàng chó mèo’ này. Suy cho cùng, phương châm mà tất cả cửa hàng theo đuổi vẫn là ‘khách hàng là thượng đế’.
Dùng tiếng phổ thông nói cho dễ hiểu chính là: Chỉ cần bạn có tiền, dù bạn là người cũng được, là động vật cũng tốt, thậm chí yêu quái cũng được luôn, chúng tôi sẽ mở rộng cửa chào đón bạn! Đây chính là nhà kinh doanh thông minh.
Vừa vặn chủ nhân của siêu thị này cũng là một nhà kinh doanh thông minh, vì thế Trương Phương sau một lúc suy tính thiệt hơn vẫn dẫn động vật đi mua đồ, quyết đoán lộ ra một nụ cười ngọt ngào, cúi người lộ ra rãnh ngực mê hồn:
“Hai vị khách đáng kính, hướng dẫn viên Trương Phương tôi toàn tâm toàn ý phục vụ các vị ~ các sản phẩm của cửa hiệu chúng tôi quý vị cứ tùy ý chọn mua đi ~ Ừm, đương nhiên, nếu như các vị không ngại, có thể cho tôi xem số tiền trong thẻ trước được hay không?”
Lâm U nhìn cái người hướng dẫn viên sau khi nhìn thấy thẻ vàng, ánh mắt xem bọn họ giống như thượng đế mà coi trọng, khinh thường bĩu môi, muốn xem số tiền sao, đoán chừng là sợ thẻ vàng này bọn họ nhặt được trên đường đây mà. Cũng không thèm nghĩ xem, chó mèo bình thường sẽ thông minh đến nỗi đi nhặt thẻ vàng hay sao? Một cái bánh bao còn có sức hấp dẫn hơn thẻ vàng đó!
Vì thế Lâm U tiểu gia giơ vuốt vỗ vỗ Gia Phỉ, nhẹ nhàng ô ô hai tiếng.
【Cô gái này cho mày bấm mật mã đó, mày không phải muốn thử xem cảm giác sử dụng thẻ vàng thế nào từ lâu rồi sao? Đi bấm mật mã cho mù mắt bọn họ hết đi! Chủ nhân của mày nhất định sẽ vì thế mà vô cùng tự hào đó, với IQ của mày phần lớn con người không ai bằng đâu! 】
Mấy lời cất nhắc này có đôi khi ngay cả con người còn không thể cự tuyệt, càng đừng nói tới cái con Gia Phỉ cuộc sống từ nhỏ đến giờ luôn là một con thú cưng được chủ mình cất nhắc.
Vừa nghe Lâm U nói thế, Gia Phỉ vênh váo tự đắc ngẩng đầu, chân mèo bước đi ưu nhã, tiếp đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhấn xuống sáu phím mật mã thẻ vàng.
Lâm U bên cạnh cũng vươn đầu chó của mình, như tên trộm nhìn lén mật mã người ta. Nhìn thẻ vàng của người khác dù cho có nhớ mật mã cũng không cách nào sử dụng được, không chừng còn bị KFC lão gia gia điên cuồng trả thù nữa, nhưng đối với Lâm U • bạn tốt của mèo mập mà nói, chỉ cần nó nhớ mật mã, chẳng khác nào có quyền tùy ý tiêu xài cái thẻ vàng này.
Cái gì? Cậu nói tiểu gia tôi cũng có thẻ vàng chủ nhân cho sao? Cậu tưởng tiểu gia tôi ngu sao? Thời điểm muốn coi tiền như rác nhanh chóng trả tiền, cậu còn phải ‘chia đều’, đây chính là IQ của cậu làm người ta bực mình đó biết không!
Số tiền trong thẻ đương nhiên chỉ có nhân viên bán hàng và hướng dẫn viên Trương Phương thấy thôi, một hàng số 0 lấp lánh làm mù mắt họ.
Trương Phương thấy mấy số đằng sau cũng hít một ngụm khí lạnh, sau đó cười đến nỗi miệng nở hoa luôn. Hai vị trước mắt thật sự là siêu cấp đại gia cộng thêm coi tiền như rác đó! Dù sao đi chăng nữa cô cũng không thể bỏ qua được!
Xác nhận số tiền trong thẻ xong, không chờ Trương Phương nói thêm gì nữa, Lâm U cùng Gia Phỉ lập tức quay qua mua đồ trong siêu thị.
Trương Phương nhìn bóng lưng một mèo một chó mà sững sờ, sau mấp máy miệng bước theo. Mới có mấy người hướng dẫn viên nhìn về phía này, cô tuyệt đối không thể để người khác giật mất khách hàng lớn, mấy bước đã đuổi theo sau Lâm U và Gia Phỉ, Trương Phương lại bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu các loại vật phẩm, không thèm quan tâm xem hai con chó mèo này rốt cuộc có nghe hiểu hay không.
Nhìn bộ dạng ân cần của Trương Phương, có không ít người bĩu môi khinh thường, đối xử với một mèo một chó như đối với con người, không biết mất mặt hay sao! Nhưng rất nhanh mấy người bĩu môi cũng nếm phải cảm giác sai lầm, vì họ thấy Trương Phương đã liên tục đẩy ba xe đồ về quầy thu ngân rồi, mỗi xe đều chất hàng đến sắp tràn ra ngoài, mặc dù thế nhưng bước chân Trương Phương vẫn không dừng lại.
“...Chậc, súc sinh bây giờ vậy mà còn được hầu hạ như thế. Thật là thói đời ngày sau!!!” Có người đàn ông mặt dài nhìn không vừa mắt nói.
Chỉ là hắn vừa mới dứt lời đã bị cô gái ngồi xe lăn bên cạnh bác bỏ. “Mình bệnh đau mắt thì đừng gặp người khác, trị đi. Cho con người quyền đốt tiền sưởi ấm, vì ăn một bữa óc khỉ mà đập nát đầu khỉ, sao lại không cho chó mèo tới mua đồ chứ?! Bọn chúng cũng đâu có đạp đồ, còn trả tiền nữa kìa, so với mấy người vì chút tiền mà giết chóc, bọn chúng quả thật tốt hơn nhiều nữa là.”
“Hừ! Ông không chấp nhặt với con gái! Dù sao thì súc sinh vẫn là súc sinh!” Người đàn ông mặt dài đỏ mặt, sau khó chịu quay đầu đi.
“Mình không có bản lĩnh không có tiền còn oán súc sinh. Anh quả thực ngay cả bọn chúng cũng không bằng.” Cô gái nói xong đẩy xe rời đi, dù sao hình thú cưng cũng đã chụp rồi, cô ở đây cùng cái người hận đời, tự cho mình siêu phàm làm gì, tránh bị người đàn ông này giận cá chém thớt.
Kết quả, cô gái này đã coi thường sự nhẫn nhục của người đàn ông mặt dài kia rồi. Bởi vì cô vừa đi, người vây xem xung quanh đối với một người đàn ông ngay cả thú cưng mua đồ cũng có thể nhìn không vừa mắt, còn cùng một cô gái gây lộn như hắn thì khá xem thường.
Nhìn thứ một mèo một chó mua phần lớn đều là thức ăn, hai vật nhỏ vào siêu thị rồi cũng không vứt loạn, xáo trộn đồ đạc, ngoan ngoãn vô cùng, mua đồ xong còn ra quầy thu ngân trả tiền đàng hoàng, trả xong còn ngồi chờ trên hai cái đệm nhỏ, nhìn sao cũng thấy là dạng điển hình được cưng chìu ở nhà rồi.
Người đàn ông nọ cứ khăng khăng cảm thấy mình bị vũ nhục, nhìn cái điệu bộ đó, như hận không thể đi đến giật đồ người ta vậy, vẻ mặt không dễ nhìn tí nào. Bị người xung quanh như có như không khinh bỉ, nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ, nam nhân nhìn Lâm U và Gia Phỉ vốn rất thuận mắt cũng không nhịn được nữa, đầu óc nóng lên, bước mấy bước vọt tới trước mặt Lâm U cùng Gia Phỉ, lúc một mèo một chó ngẩng đầu, dùng đôi mắt to long lanh ngập nước nhìn hắn, hung hăng đá bay đống đồ như ngọn núi nhỏ trước mặt bọn chúng, không chút thương tiếc.
Động tác như vậy, tự nhiên sẽ kinh động đến Gia Phỉ chỉ là một con thú.
“Meo meo ngao!!!” Một tiếng kèo kêu đầy tức giận vang lên trong siêu thị, Gia Phỉ nhảy lên ghế, gào với người đàn ông mặt dài, lông trên người dựng đứng cả lên, giống như là tiếp đó nó sẽ nhào tới trên mặt người kia hung hăng cào hắn một trận. Cho dù nó là một con mèo thông minh đi nữa, nhưng mà! Động tác như vậy đối với nó là một loại khiêu khích trắng trợn đó!!!
So với Gia Phỉ tức giận ra mặt, Lâm U Husky tiểu gia là một con chó con, phản ứng bây giờ thật chẳng giống như loài Husky vừa điên vừa ngốc, vẫn vững vững vàng vàng ngồi trên đệm, dùng ánh mắt như nhìn cỏ rác mà nhìn người đàn ông mặt dài. Bộ dạng bất động như núi kia, thật sự đã làm cho mấy người vụng trộm vây xem cật lực thần tượng đôi chó mèo này.
Người đàn ông mặt dài sau khi đá bay một đống thức ăn xong cuối cùng cảm thấy khá hài lòng, mà hắn thấy Gia Phỉ tức giận xong còn vui vẻ hơn nữa. Đây mới là bộ dạng mà súc sinh nên có, súc sinh thì vẫn cứ là súc sinh, vĩnh viễn không thể so với con người!
Chỉ là, mắt hắn vừa chuyển, liền thấy được ánh mắt thương hại của con Husky nhỏ, tâm trạng mới vừa dịu xuống trong nháy mắt lại bị thổi bùng lên. Con chó này có ý gì hả?! Nó vậy mà lại khinh bỉ mình?! Chuyện này quá buồn cười rồi!!!
“Mày nhìn cái gì?! Mày là một con chó! Là chó mà thôi! Là chó thì nên ăn cứt! Nên sủa!!! Nào có chuyện im lặng không sủa như thế?! Mày nhanh sủa cái coi!!! Mau sủa ông cái nào!!!” Đến câu cuối, người đàn ông mặt dài gần như đã gào lên luôn, chẳng qua Lâm U tiểu gia ngồi trên đệm vẫn không chịu động, thậm chí một chút cảm xúc khẩn trương cũng không hiện ra trên mặt. Hình ảnh này kích thích người đàn ông mặt dài nổi điên, ngay lập tức đi lên phía trước, vươn chân định đạp con chó Husky nhỏ xù núc ních.
“Mau dừng tay! Anh điên rồi sao?! Con chó kia có chủ mà!!!”
“Cái anh này sao vậy! Con chó chọc anh hay mắng anh hả! Thật quá đáng mà?!”
“Anh có phải mỗi ngày đều bị vợ mắng không dám cãi lại nên chuyển sang khi dễ động vật không hả?! Sao lại có người như vậy được chứ? Còn đi so đo với một con chó con mấy tháng tuổi!!!”
Chỉ là mọi người la hét cũng không thể khiến người đàn ông dừng lại động tác của mình, ngược lại còn khiến hắn tức giận thêm! Hắn không thể chấp nhận chuyện một con thú thế mà so ra còn hoàn hảo hơn con người, tại sao lại thế?!
Mắt thấy người này sẽ đá trúng con Husky nhỏ, có vài cô gái không chịu được nhắm mắt lại, một đạp này nhìn độ mạnh của nó, đến lúc trúng con chó kia không chừng cũng bị bể đầu chảy máu cho xem. Trong lúc chỉ mành treo chuông, bên cạnh bỗng xuất hiện thêm một cái chân, không sai một ly đá vào đùi chân trụ của hắn, sau đó người đàn ông mặt dài bị đá úp mặt xuống đất, mà cái chân hắn đá Lâm U, cũng bị trật hướng, nặng nề đập xuống đất.
“A ———!!! Chân của tôi! Chân của tôi!!!” Người đàn ông ôm chân tru lên thảm thiết, hắn tức giận quay đầu nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy một nam giới tướng mạo thoạt nhìn chính trực nhưng lại vô cùng máu lạnh âm trầm nhìn lại hắn, ánh mắt kia rất đáng sợ, khiến câu mắng chửi hắn muốn bật ra phải nghẹn lại cổ họng. “Anh, anh làm gì?! Anh đá gãy chân tôi! Anh phải bồi thường! Đúng! Anh phải bồi thường cho tôi! Mười vạn, không, không, ít nhất phải năm mươi vạn mới được! Nếu không tôi đi kiện cho anh ăn cơm tù!!!”
Mục Nhất nhìn người đàn ông mặt dài ngồi dưới đất làm trò hề, chân mày cũng không thèm động, quay đầu nhìn thoáng qua Husky nhỏ vẫn ngồi trên đệm, bình tĩnh giống như bị cố định một chỗ, Mục Nhất giật giật khóe miệng. Vật nhỏ này chắc chắn đã ngửi thấy mùi của hắn mới không thèm sợ hãi. Nhưng mà, đúng thật là vậy, chỉ cần hắn ở đây, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương thú cưng thần kỳ này.
“Làm một con người, bản thân so với động vật thì có thêm điều kiện ưu việt và trí khôn, nếu như anh còn không hài lòng, thì không phải do mấy động vật này quá kiêu ngạo, mà do anh quá ngu xuẩn, quá lười, quá không biết đủ là gì.” Mục Nhất không chút lưu tình mở miệng: “Anh là cái loại đáng thương nhất... Mặc dù có mấy người cũng nghèo khó, nhưng người ta ít ra cũng biết cố gắng thay đổi. Mà anh, chỉ biết oán trách và ghen tỵ với người khác, vĩnh viễn sẽ không được tôn trọng.”
“Mặt khác, đánh chó cũng phải nể mặt chủ, là anh khiêu khích trước, tôi giúp chó tự vệ sau, chúng tôi sẽ không đưa anh tiền chữa trị. Có bản lãnh anh cứ đi kiện đi.”
Nói xong với người đàn ông mặt dài, Mục Nhất quay đầu nhìn Husky Lâm U. Mãi cho đến lúc này Lâm U tiểu gia mới chịu nhấc mông đứng dậy, nhẹ hừ một tiếng, nhón chân đi thẳng ra ngoài. Dĩ nhiên, bạn Gia Phỉ liều chết trung thành cũng đi sát phía sau cậu.
Mục Nhất nhìn hai tiểu tổ tông rời đi, mới xoay người nói với nhân viên thu ngân và Trương Phương đang vây xem: “Đóng gói mấy thứ này lại, đưa đến phòng bệnh ở tầng thượng bệnh viện. Đưa thẻ vàng cho tôi, tiền trong đó quá nhiều, nếu các người nổi lòng tham thì... siêu thị này cũng không cần mở cửa nữa.”
Nhân viên thu ngân run rẩy, sau cung kính dâng thẻ vàng bằng hai tay. Mục Nhất gật đầu thu lại thẻ vàng, lúc này mới nhấc chân đi về phía bệnh viện.
Nói thật, tâm tình của hắn không tốt lắm. Lần này hắn đi Tần Lĩnh điều tra ba ngày, trong ba ngày này hắn cơ hồ ngay cả thợ săn trên núi cũng lật tung lên rồi, nhưng không nghe được tin tức gì hữu dụng hết. Hắn thậm chí còn hỏi thăm Tần Lĩnh có đạo gia nào không, nhưng kết quả là hỏi gì cũng không biết.
Vốn hắn cũng định không công mà lui, chỉ là lúc hắn sắp rời đi, tại một cửa hàng bán áo liệm, nghe được một câu trả lời. Câu trả lời này khiến Mục Nhất cảm thấy, có lẽ có thể có cách khác để điều tra ‘thú cưng thần kỳ’ kia.
Bạn không thể trong ổ mèo tìm một con Husky, không phải sao? Muốn tìm Husky, chung quy phải hỏi chó kéo xe, chăn cừu, ít nhất cũng hỏi Poodle một chút không phải sao?
——————————————
Lúc Mục Nhất bước vào phòng bệnh ông chủ của hắn, đập vào mắt là một người tai to mặt lớn dậm chân một phát là có thể chấn động một vùng, đang ôm thú cưng, dùng các loại giọng điệu nhỏ nhẹ để an ủi nó.
Mục Nhất: thật ra thì không phải là con Husky kia thần kỳ, ông chủ nhà hắn biến thành như vậy mới là chuyện thần kỳ đó!
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
11 chương
15 chương
15 chương
1602 chương
102 chương
70 chương
3 chương