Tuy rằng Mục Viêm Minh không muốn trực tiếp uống ly rượu đỏ bỏ thêm vật liệu kia, cũng không muốn chọn ra một trong số mấy người đó làm chuyện nọ, nhưng mà, vẻ mặt Tôn Đạt cầm đầu mấy người con cháu thế gia khác cũng không có vẻ gấp gáp gì. Tựa hồ từ góc độ của bọn hắn mà nhìn, Mục Viêm Minh giống như con vịt đã nấu chín trên tay bọn họ, dù có cho cánh cũng không bay ra ngoài được. Cho nên đối với yêu cầu của Mục Viêm Minh, Tôn Đạt vẫn cho Từ Bác Văn đi khỏi tiểu viện tìm một người sạch sẽ tới. Mà sau khi Từ Bác Văn đi mất, mấy vị nhị thế tổ kia lại hoàn toàn mặc kệ Mục Viêm Minh, thoải mái vẫy tay cho bọn hắn mấy người tới phục vụ bên cạnh. Nhưng mặc dù là thế, Mục Viêm Minh cũng không có cách nào đi khỏi. Dù sao mười mấy tên vệ sĩ kia chẳng có ai hiền lành, mà vệ sĩ của hắn tuy rằng không bị quần đấu nữa, nhưng lại bị bảy người gắt gao theo dõi ở góc sân. Lúc này, tựa hồ tất cả mọi người tất cả mọi người đều quên mất, lúc mới tiến vào chỗ này, Mục Viêm Minh ôm trong lòng con mèo bự da báo, trên tai còn có hai dúm lông ngốc. “Ha ha người đẹp, mau tới hầu hạ bản thiếu gia cho tốt, hầu hạ bản thiếu gia thoải mái, bản thiếu gia sẽ đầu tư cho cưng quay một bộ phim truyền hình, trở thành minh tinh nổi tiếng!” “Ai nha, Tôn thiếu! Anh nói phải giữ lời đó nha! Vì mấy lời này của anh, Phi Phi sẽ cho anh thấy bản lĩnh xuất chúng cả mình nè ~” Mục Viêm Minh nghe đoạn đối thoại này thiếu chút nữa ói đầy sân, sau lại đặc biệt nhức trứng nghĩ rằng, dường như từ rất lâu rồi, hắn cũng đã nói những lời vô nghĩa như vậy. Mà mèo đại tiên trên tàng cây nghe nói như thế cũng thiếu chút nữa run tay ném mấy viên thuốc trong tay đi. Chậc, nhị thế tổ thật là một đám chỉ biết dùng tiền để thể hiện sự tồn tại của bọn họ. Những người này nếu nói là trên danh nghĩa con ông cháu cha lại càng hỏng bét, ít nhất trong đám con ông cháu cha còn có khoảng phân nửa người kế tục có thể làm cho gia tộc phát triển hoặc ít ra cũng giữ gìn được cái đã có! Lắc đầu, Lâm đại tiên nhanh chóng dùng móng vuốt của mình đem các loại thuốc bột khác nhau trộn lẫn, so với mấy viên thuốc thì loại này ít nhất phải qua nửa tiếng mới thấy công hiệu, hiện tại thứ bột cậu đang điều chế chính là thứ sau khi rải lên mười mấy giây là có thể thấy được công hiệu. Sau một phút đồng hồ, mèo đại tiên Lâm U nhìn đống bột màu đỏ tía trước mặt đã điều chế xong, vẻ mặt có chút xoắn xuýt. Cậu có chút phân vân không biết có nên dùng loại thuốc này để đối phó đám con nhà giàu trong viện này không. Dù sao, thứ này trong tiệm của cậu có công dụng tương đối mạnh, coi như đối phó mấy tiểu yêu bình thường hay ma tộc cấp thấp cũng đủ để bọn chúng dây dưa một hồi, nếu dùng để đối phó người bình thường thì..., chỉ sợ hậu quả khá nghiêm trọng. Căn cứ vào nguyên tắc người đạo gia không thể tùy tiện ra tay với người bình thường, Lâm U tiểu gia nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ mất một phút đồng hồ, cuối cùng vẫn ra quyết định, cậu đây không phải tùy tiện ra tay, mà là cố ý ra tay. Cho nên, nguyên tắc là thứ gì vậy? Có thể ăn không. — Thật ra thì, nguyên nhân để Lâm U tiểu gia quyết định dùng thứ thuốc bột màu tím để đối phó mấy tên nhà giàu trong chỗ này, chủ yếu nhất vẫn vì cái người gọi là Tôn Đạt kia, đối với một loại thanh niên trong viện thoạt nhìn vẻ mặt không tình nguyện cho lắm, phun ra một câu nói. “Bản thiếu gia kêu tới hầu hạ là phúc khí của các người, bao nhiêu người nịnh bợ bản thiếu gia cũng không được đây đó! Đừng có phụ lòng tốt của tao, nể mặt lại không biết xấu hổ! Phải biết rằng,tao nếu có thể đem tụi bây tới đây, có nghĩa là tao đã nắm chắc tụi bây rồi bất kể bây có đi tìm công an hay mấy người thích làm việc nghĩa kia cũng được thôi, bọn họ không ai có thể động đến bản thiếu gia! Mau biết điều một chút mà qua đây hầu hạ, nếu không tao trực tiếp giết bọn bây rồi quăng xuống biển cũng không ai tới quản được!!!” Lâm U tiểu gia cảm thấy, mặc dù cậu trời sinh tương đối lãnh đạm, không có lòng dạ đồng tình với người khác, cũng từng nghe Mục Nhất cùng Mục Nhị thảo luận làm sao đem người đã giết thân thể con vẹt của hắn quăng xuống biển. Nhưng so với sự cảm động và nguôi giận trong lòng khi đó, bây giờ nghe thấy câu nói không khác mấy của tên nhà giàu Tôn Đạt này, cậu chỉ cảm thấy trong đầu đầy cảm giác buồn nôn và nguyện vọng mãnh liệt hận không thể trực tiếp thiến cái tên tai họa kia. “Meo meo ô ~” Nhỏ giọng kêu một tiếng, mèo đại tiên Lâm U cảm thán dùng móng vuốt đem thuốc bột màu tía kia bôi lên lá bùa vàng vàng, từng cái từng cái thả xuống. Vô cùng kỳ diệu, mấy lá bùa màu vàng này giống như có mắt, từ trên cây rơi xuống lại không trực tiếp đáp xuống đất, ngược lại còn chao đảo, tựa như lá cây, bám vào mấy tên nhà giàu đang hành sự và mười mấy hộ vệ. Khụ khụ,các người đã thích làm loại chuyện này như vậy, thế thì lần này cho các người thoải mái tới bến luôn! Đây cũng là thuốc trợ hứng cao cấp ngay cả người trong giới ma tộc cũng vô cùng tôn sùng đó nha, dĩ nhiên tác dụng phụ là sau đó toàn thân sẽ vô lực một tháng, nhưng không ai có thể phủ định, đây quả thật là một thứ tốt có thể giải quyết tranh chấp một cách hòa bình không phải sao? Ân, hơn nữa bùa chú cũng phân ra hai loại chính phụ, vì thế sẽ không ngộ thương đâu! Giá tiền cũng quá rẻ, chỉ cần 998! 998 đồng linh thạch cấp thấp là có thể mang về nhà!!! Đây tuyệt đối không phải đang quảng cáo, dù sao thứ đồ chơi này trong tiệm của cậu dễ cháy hàng nhất, chẳng qua chủ tiệm Lâm U có chút không thể hiểu được tại sao tới mua bột phấn và bùa, phần lớn đều là phái nam. Mắt thấy lá bùa kia sắp bay tới trên người mục tiêu trong viện, trong chiếc hộp vảy lân của Lâm đại tiên bỗng nhiên kêu lên vang dội, là tiếng chuông điện thoại Bạch nương tử truyền kỳ, đủ để kinh động đến tất cả vệ sĩ và đám nhị thế tổ trong viện... Vua mèo Lâm Lâm lúc nghe thấy tiếng chuông này chân trượt một cái, thiếu chút nữa té từ trên cây cao xuống, sau đôi mắt mèo hổ phách lập tức nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động đặc chế cho thú cưng đang điên cuồng kêu càng ngày càng to,, trong lòng gào thét vô số lần ‘chủ nhân mắt mù lại hãm hại thú cưng nữa rồi’. “Người nào? Ai ở trên tàng cây?!” Trong chớp mắt, mười mấy vệ sĩ vốn đang giám sát ở trong sân và vây quanh ba người Mục Ngũ đồng loạt đưa mắt nhìn về gốc ngô đồng khổng lồ phía giữa. Bọn họ tuyệt đối không hề nghe lầm, âm thanh mới vừa rồi là chuông điện thoại di động, rõ ràng cái viện này đã bị bọn họ giám sát hết rồi, sao lại còn có chuông điện thoại xuất hiện được nữa?! Là cá nơi nào tới lọt lưới vậy?! Mười mấy người này trong vài giây, dùng hết tốc độ nhanh nhất của mình, chạy như điên về phía cây ngô đồng. Cũng chính vì động tác này, bốn năm người phản ứng nhanh nhất cuối cùng cũng không bị lá bùa nọ dán lên, do đó còn có cơ hội chạy trốn, đây đối với bọn họ rõ ràng là chuyện tốt, nhưng đối với Lâm mèo bự mà nói, điều này thật sự là cục diện gay go rồi đây. Từ trong tối lộ ra ngoài sáng, từ có thể đánh lén đánh bất tỉnh biến thành chỉ có thể lấy cứng đối cứng, quả thật là không chịu để cho mèo ta sống yên ổn mà! Một vuốt đem cái hộp vảy lên đóng lại rồi đeo trước ngực, đồng thời cũng đem di động giắt lên cổ mình, Lâm U tiểu gia mới bấm nút nhận cuộc gọi, không đợi Mục Viêm Khiếu biểu đạt sự quan tâm và lo lắng của mình, mèo bự Lâm U đang tức giận lại bắt đầu gào thét với chủ nhân mắt mù nhà mình: “Mẹ nó! Anh gọi điện thoại cũng không biết nhìn thời gian sao?! Sao chúng ta không có một chút ăn ý nào hết vậy?! Đã ở chung chỗ, chung giường chung gối lâu như vậy rồi! Sao anh có thể ở thời điểm mấu chốt như thế mà cản trở tôi?! Vốn tôi định đánh một trận phục kích thật đẹp, nhưng chỉ vì cú điện thoại này của anh, trong sạch của đứa em trai đáng lo của anh khó mà giữ được, mà tôi, tiếp theo cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này rồi!!!” Khi mèo bự Lâm U vừa né mấy viên đạn bọn vệ sĩ bắn ra, vừa oán tránh chủ nhân mắt mù của mình, Từ Bác Văn dẫn theo một cô gái nhỏ vào trong viện. Chẳng qua cảnh tượng trong viện lúc này, lại làm cho Từ Bác Văn trong phút chốc không thể phản ứng kịp, mà chờ đến khi hắn kịp phản ứng, hắn đã hoảng sợ run cầm cầm lên, còn thiếu cướp đường chạy như điên mà thôi. Lúc này bên kia điện thoại, Mục đại thiếu bởi vì Lâm U gào thét mà trầm mặc vài giây rốt cuộc tiếng nói trầm thấp âm u cũng ra khỏi miệng: “Mục Tam định vị thấy các người đang ở Chỉ Túy Kim Mê? Là Viêm Minh mang mọi người đến đó sao? Nếu là như vậy, dù hắn chết cũng giữ không được trong sạch của mình, mày cũng khó có thể giữ mạng.” “Lâm Lâm, cần phải chống đỡ đến mười phút, bọn tôi sẽ tới ngay.” Mặc dù thanh âm Mục Viêm Khiếu không có mang theo nhiều cảm xúc quan tâm lo lắng cho mấy, nhưng sau khi Lâm U nghe hắn nói xong, vẫn trực tiếp thở phào nhẹ nhõm, ngay cả cảm xúc gắt gỏng, xoắn xuýt vừa rồi cũng dịu đi, trong đầu toàn là ý nghĩ ‘chỉ cần tiểu gia chống đỡ được mười phút đồng hồ, chủ nhân mắt mù nhà mình sẽ đến chỉnh chết bọn bại hoại này!’, thật mới nghĩ đến thôi đã thấy cả người tràn đầy động lực, mười phút là có là gì chứ! Tiểu gia có thể chống đỡ mười giờ nữa! Dĩ nhiên là có sự giúp đỡ của thuốc bột và bùa ~ bất quá đây cũng là bản lĩnh của tiểu gia, không phải sao? Bây giờ áp lực của Lâm U so với vừa nãy đã khá lên nhiều, dù sao trừ năm vệ sĩ thoát khỏi truy kích của thuốc bột và bùa, còn dư lại đại khái mười một vệ sĩ, và sáu tên con nhà giàu, bao gồm cả Từ Bác Văn thì mọi người đều trúng đích. Lúc này bất kể là viên thuốc nhỏ màu đỏ lúc trước quăng vào bắp chân Từ Bác Văn, hay thuốc trợ hứng cao cấp của Lâm U vừa rồi, cũng đã phát huy công hiệu. Tình cảnh trong viện thoáng cái đã biến hóa tới mức nghiêng trời lệch đất — Vốn bọn vệ sĩ đang tận chức tận trách sắc mặt bỗng nhiên bắt đầu biến thành đỏ sậm, chỗ quần bó sát người che cái địa phương kia, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng phồng lên, vốn bọn họ vẫn có thể nỗ lực khắc chế bản thân, đến khi trừ Từ Bác Văn ra năm công tử nhà giàu bỗng nhiên điên cuồng vuốt ve bản thân, thậm chí còn đem mình cởi sạch trơn, bày ra ‘tư thế phong tình’ mười một vệ sĩ kia hoàn toàn không khống chế bản thân được nữa, đồng loạt gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt như sói nhào về phía chủ nhân của mình. Sau đó, Mục Viêm Minh và năm người vệ sĩ còn tỉnh táo kia, với năm sáu người phục vụ không trúng thuốc bột, trợn mắt há hốc mồm nhìn mười một vệ sĩ cùng năm người bọn Tôn Đạt điên cuồng làm chuyện trẻ nhỏ không nên làm nào đó, trình độ kịch liệt và tiếng người kêu la như sấm, âm thanh hưng phấn kia, quả thực làm cho người ta muốn cướp đường chạy thật nhanh. “Ta nói... Thật sự không muốn nghĩ, thảm trạng như vầy rất có thể là do tên yêu quái kia làm ra.” Mục Viêm Minh nhìn Tôn Đạt cường tráng bị áp ngã xuống đất lẩm bẩm tự nói: “Mình có nên cảm tạ nó hay không, ban đầu nó không có hành hạ mình tàn ác, bi thảm như vậy?” Lâm U tiểu gia lúc này vừa phóng lên cây ngô đồng với tình huống trước mắt tỏ vẻ hơi hài lòng, cái chính là hình ảnh này có chút thê thảm khiến cậu không nỡ nhìn, bất quá, điều này cũng nói lên rằng mèo gia gia đây không thể chọc. Phải biết rằng, cậu một người không có linh lực, chút xíu linh thuật còn không biết lại có thể trong giới tu tiên tự do tự tại, không bị yêu ma quỷ quái xem thường, nếu như không có vài phần bản lĩnh, không thì sớm đã bị ăn sống nuốt tươi rồi, sao có thể khoái trá đến tận bây giờ đây? Mà vào lúc này, Mục Viêm Minh nghe được tiếng kêu thảm thiết của Từ Bác Văn, hắn nhanh chóng quay đầu lại nhìn sang, chỉ thấy khuôn mặt Từ Bác Văn hoảng sợ nắm quần áo và da mình, miệng kêu ầm lên: “Đi mau!!! Cút ngay! Cách xa tao ra!!! Mấy thứ ma quỷ rắn rết tụi bây!!! Tao ghét rắn nhất!!! Mau cút ngay!!! Mày, mày, còn mày nữa!!! Tụi bây không phải tao hại chết!!! Tại tụi bây không biết nghe lời, muốn dựa vào đứa con trong bụng mà tiến vào nhà họ Từ!!! Nhưng tụi mày không thèm nghĩ xem, con cái của đám kỹ nữ không chút địa vị như tụi bây, sao có thể xứng đáng làm vợ tao chứ?! Tao còn muốn dựa vào con dâu họ Từ để làm một cái đám hỏi thật lớn đó! Vì thế bọn mày đều phải chết! Đều phải chết ——!!!” Mục Viêm Minh hung hăng giật giật kéo miệng, sau ánh mắt chợt lóe, chậm rãi móc ra điện thoại di động của mình, mở chức năng camera. Được rồi, có tiện nghi không chiếm là vương bát đản, đây là đạo lí vàng anh hai đã bảo với hắn. Hắn cảm thấy bây giờ dùng vô cùng thích hợp. Hơn nữa, dùng phương pháp của những người này bêu xấu lại chính họ, hắn là người cầm chuôi, thật sự là càng so càng làm cho người ta cảm thấy hả lòng hả dạ. Trong lúc Mục Viêm Minh đưa tay lấy điện thoại di động ra bắt đầu quay, năm vệ sĩ bên cạnh không trúng bùa rốt cuộc cũng phản ứng lại, họ đen mặt đánh về phía Mục Viêm Minh, bụng nghĩ tuyệt đối không thể để cho anh ta quay được mấy cảnh này, nếu không sau này bọn họ đừng hòng lăn lộn chi nữa. Nhưng chẳng qua, không có bọn vệ sĩ ỷ đông mà thắng, Mục Ngũ, Mục Cửu và Mục Thập ba người trong góc khởi động cổ và cổ tay, trên mặt mang thần sắc dữ tợn, tàn bạo chụp lấy năm vệ sĩ kia. Ba đánh mười sáu bọn họ đánh không lại thì không có gì hay để nói, nhưng mà ba đấu năm, còn cho rằng bọn họ đánh không lại sao? Không đánh chết tụi bây, ông đây không phải là người trải qua huấn luyện ma quỷ cực kỳ tàn ác của Mục Nhất Mục gia!!! Cũng không biết tại sao, vua mèo Lâm U ngồi chồm hổm trên tàng cây có cảm giác, thấy có chút sợ hết hồn hết vía, hình như dưới tình huống tất thắng này, cậu đã không để mắt đến một việc tương đối quan trọng, có thể mang đến cho họ mối hiểm nguy khôn cùng. ... Rốt cuộc là cái gì đây? Lâm U không tự chủ dùng vuốt cào thân cây, phiền não nghĩ, cậu nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra được.