Lâm U tiểu gia bị vàng bạc và kim cương trên đất chiếu đau đến độ thiếu chút mù mắt mèo rồi. Mới vừa chớp mắt lúc trước thôi, đi cùng với chủ nhân mắt mù nhà cậu mà không ngừng xoắn xuýt, trong đầu tràn ngập ý nghĩ ‘tôi nói dù trời có sập cũng có người muốn hãm hại chúng tôi sao’? Mà giờ vừa xuống đã thấy châu báu, dưới bóng cây bên cạnh là mười con chuột đang dàn hàng, trong chút chốc liền hiểu rõ mọi chuyện. “A ha ha ha! Ha ha ha ha!” Linh miêu cười lớn trực tiếp chạy đến trước mặt tiểu đội chuột nhỏ số một: “Mấy thứ đồ này là tụi bây vận chuyển từ nhà dì Trịnh tới đây sao?” Dẫn đầu tiểu đội một là chuột lão đại, nó có chút không hiểu vị vua mèo đang đứng trước mắt nó đang quá vui hay là bị kích thích nữa, nhưng nghĩ lại trong cái hiểm có cái ăn! Vì thế liền gật đầu, chi chi chi chi vài tiếng. 【Chúng tôi đem mấy thứ lớn nhất, sáng nhất, không đựng trong lồng thủy tinh mang hết về đây rồi, ngài cảm thấy thế sao? Những thứ này có thể xem là thành quả của chúng tôi không? Có thể thêm mấy cái đùi gà được không? 】 Trong lòng chuột lão đại lo lắng không yên, nhưng nó vẫn quyết định rồi, nếu như vua mèo không chịu, nó nhất định phải vì đàn em của mình mà tiếp tục cố gắng! Cũng bởi vì, nó nghe nói con người rất xem trọng mấy thứ đồ tỏa sáng lấp lánh này mà! Vua mèo Lâm U cũng không làm chuột lão đại phải thất vọng nhiều. Lập tức nhe nguyên bộ răng nanh của mình, đi đến tặng cho chuột lão đại một cú đập khen ngợi mạnh như hổ Orz. “Yên tâm đi! Đảm bảo cho các người ăn uống no say!!!” Mười con chuột bự đặc biệt hưng phấn. Chi chi chi chi kêu loạn hết lên. Nhưng sau khi để bọn chúng cao hứng xong. Vua mèo Lâm Lâm rất trịnh trọng nói cho chúng nó biết ngày mai phải thật cẩn thận. “Ngày mai tụi bây đừng đi vào trong nhà nữa, chuyện hôm nay phát sinh đột ngột, bọn họ không có chuẩn bị nên các người mới không có bao nhiêu tổn thất, nhưng đến ngày mai, khắp ngôi nhà kia chắc chắn sẽ tràn ngập bẫy rập nhằm vào tụi bây. Vì thế tụi bây chỉ cần trốn trong hang chuột dưới đất, nghe ngóng hành động và mấy cuộc trò chuyện của dì Trịnh là được, có chuyện lớn gì liên quan đến ‘giấy tờ’ ‘di vật’, nhất định phải nói cho tao biết.” Đối với lời cảnh báo này của vua mèo Lâm U mười con chuột chi chi tỏ vẻ đã hiểu rồi. Nhưng Lâm U vẫn hơi lo lắng, dù sao chuột cũng không phải người, so với sự xảo quyệt của con người, dù là một con chuột thông minh cũng rất dễ bị con người giết chết. Sau đó vua mèo Lâm Lâm vẫy vẫy móng vuốt ra hiệu cho mấy con chuột rời đi. Tiếp đó, kêu meo meo ngao mấy tiếng rồi nhào lên đống vàng bạc kim cương. Mục Viêm Khiếu lúc này cũng đã nghe Mục Tam thuật lại chuyện châu báu trong vườn, sau khi nghe xong có chút tức cười. Hắn và Trịnh Du Hổ đấu nhau lâu như vậy, đối chọi gay gắt cùng hai dì ngoài sáng trong tối cũng qua mấy năm rồi, trước là bỏi vì Trịnh Du Hổ là người giảo hoạt âm hiểm nên vẫn không thể hoàn toàn đánh gục được hắn, hai người tuy là anh em họ nhưng lại giống như kẻ thù của nhau, chưa từng nói tới chuyện tình thân bao giờ. Nhưng sau là vì, bất kể dì Trịnh hay dì Trần tại sao cứ lao đầu tìm chỗ chết, hắn trước sau vẫn không nhớ được, mẹ từng cười kể với hắn, bà có hai chị em, một người thì có chủ kiến, người còn lại thì hoạt bát đáng yêu. Khi các bà còn nhỏ, tình cảm rất gắn bó. Vì thế Mục Viêm Khiếu đối với hai người dì này, luôn không thể nào tàn nhẫn mà xuống tay được. Mặc dù hắn đang ở trong thời điểm tranh giành thế lực và quyền thừa kế với Trịnh Du Hổ, Trần Du Hạc, đã mấy lần dồn đối phương vào chỗ chết. Nhưng hai bên đều tương đối ăn ý không hề xuống tay với những người khác. Đối với điểm này, Mục Viêm Khiếu cùng Trịnh Du Hổ coi đây như là ranh giới cuối cùng. Nhưng mà, lúc phải đối mặt với nhau, hai bên lại hận không thể khiến cho đối phương lập tức chết đi. Không hề thấy chút khoan dung nào. Chính bởi vì Mục Viêm Khiếu vẫn phản đối chuyện mạnh tay với dì Trịnh và dì Trần, nên hai người dì này thỉnh thoảng vẫn lượn lờ trước mặt hắn chứng tỏ sự tồn tại của mình. Có đôi khi Mục Viêm Khiếu thấy phiền mời hai bà ra ngoài, còn hay bị dì Trần khóc lóc om sòm kể lể ngoài cửa mấy tiếng. Dần dà, lời đồn Mục đại thiếu lòng dạ độc ác lan ra bên ngoài. Nhưng trên thực tế, Mục Viêm Khiếu đối với hai người dì của mình chưa từng làm gì quá đáng. Hôm nay nghe được chuyện đống châu báu này Mục đại thiếu cảm thấy vui vẻ tự đáy lòng, thậm chí còn vui đến nỗi cười ra tiếng. Hắn có thể ước tính gần đúng dì cả nhà họ Trịnh của hắn có tổng cộng bao nhiêu châu báu, mỗi một lần nghe Mục Tam báo tên món đồ, Mục đại thiếu có thể khẳng định, tất cả mấy thứ này cũng chiếm hơn phân nửa gia sản của dì Trịnh rồi ha? Chậc chậc, hơi động não một tí là có thể biết dì Trịnh của hắn tức giận đến cỡ nào. “Nè ~ Chủ nhân mắt mù anh đang rất vui sao?” Lâm U ngước cái đầu lông lá bù xù của mình lên thắc mắc, “Vui vì bánh từ trên trời rớt xuống sao?” Mục Viêm Khiếu nghe vậy lắc đầu, khóe miệng vẫn còn nhếch lên: “Mấy thứ đồ này trên thị trường rất đáng giá, nhưng mà dì Trịnh chắc chắn đã báo cảnh sát rồi, vì thế không thể đem chúng ra bên ngoài, giá trị sẽ giảm rất nhiều.” Vua mèo Lâm Lâm cào cào chân mình trên nền đất, cái đuôi ngạo kiều cong lên: “Vậy thì sao, cùng lắm thì nung thành vàng thỏi hoặc là dứt khoát đúc thành tượng của mèo gia gia tôi đi! Phần đá quý vào dây chuyền kim cương thì gỡ ra làm dây chuyên hay đồ trang trí! Không thì chia lẻ ra bán, dù sao cũng đáng giá mười mấy hai mươi vạn.” Mục Viêm Khiếu cười ra tiếng, tán thành: “Ừ, bán lẻ là một ý hay, ít nhất cũng có mấy trăm vạn. Còn vàng, cho người đúc thành tượng của mày, làm thành linh vật giữ nhà!” Vua mèo Lâm U vẫy vẫy cái đuôi, hừ, coi như anh biết điều, phải biết rằng linh miêu cũng có thể trấn trạch. Huống hồ chi là tư thế oai hùng như cậu đây. “Không đúng, hồi nãy anh cười cái gì?” Mục Viêm Khiếu khụ một tiếng, “Tao chỉ vừa nghĩ tới vẻ mặt dì cả lúc này tâm tình đã vui vẻ lắm rồi.” Lâm U tiểu gia gật gật cái cằm nhỏ của mình, híp mắt tặng thêm một câu: “Còn sắc mặt của dì nhỏ nhà mẹ anh, sắc mặt em họ anh nữa, cũng làm cho người ta vui sướng lắm.” Lần này là Mục Viêm Khiếu thật sự cười phá lên, lắc đầu nắm lấy móng vuốt mập của Lâm U ngạo kiều vào tay, ôm cổ mèo, đi về phía nhà mình. Vuốt ve bộ lông của vật nhỏ trong tay, ánh mắt Mục Viêm Khiếu sáng lên, hắn càng ngày càng thích Lâm Lâm nhà mình rồi. Hôm thứ hai, cũng chính là ngày theo dõi kế tiếp, hai mươi con chuột bự đi theo dõi quả nhiên gặp phải sự phản công mạnh mẽ, buổi tối lúc trở về tiểu đội một hy sinh hai con chuột bự, mà tiểu đội hai dù có tiểu đội mèo bảo hộ cũng có một con ra đi. Hơn nữa tin tức bọn chúng mang về không hề có cái mà Lâm U muốn nghe, chỉ là vài chủ đề của mấy người làm ăn với nhau. Vua mèo Lâm U có chút thất vọng, bất quá hắn vẫn cho tiểu đội giám sát thật nhiều đồ ăn an ủi chúng, dù sao vẫn còn ngày cuối cùng, nói không chừng sẽ có thu hoạch gì đó. Chuyện xảy ra quả đúng như vậy. Trưa ngày thứ ba lúc Lâm U đang nằm dài trên nệm êm ra dáng nữ vương chờ chủ nhân mắt mù đút tôm nướng bóc vỏ cho mình, bỗng nhiên ngay cửa sổ liên tiếp vang lên mấy tiếng mèo kêu. Nếu như là Mục gia ngày thường khẳng định sẽ cho rằng đây là mèo đang kêu la om sòm và vân vân, nhưng vua mèo Lâm U nghe mấy tiếng mèo kêu như thế, trong nháy mắt đứng thẳng người, hai ba bước liền nhảy ra khỏi cửa sổ, đến dưới một gốc cây bên ngoài. “Meo meo ngao meo meo ô!!!” “Meo meo?” “Meo meo meo meo!” “Meo meo ngao!” Phiên dịch như sau: 【Báo cáo đại vương, chúng tôi đã nghe cái bà già nóng nảy điên khùng kia nói đến ‘di vật’ rồi! 】 【Thật sao? Di vật ở đâu? 】 【Bà ta nói ở tận cùng bên trong tủ áo khoác của bả, như thế thì sẽ không ai nghĩ được đồ quý giá như thế lại không để trong két sắt! A ha ha ha! 】 Lâm U tiểu gia giật giật khóe miệng, mẹ nó vị dì nhỏ này tư tưởng thật đơn giản... Ừm, dẫu sao cũng là cấp bậc phu nhân có giá trị hơn trăm triệu mà, còn cái thói quen đem đồ quý giá giấu trong tủ áo khoác thật là, mới nghĩ thôi cũng thấy không ổn rồi. Nói đi cũng phải nói lại, chuyện tìm kiếm này cũng thật khó khăn —— Ước tính sơ bộ thì vị này cũng có chuẩn bị sơ sơ năm sáu tủ áo khoác rồi chăng, muốn tìm đồ thì thật sự có hơi khó khăn. “Meo meo ô ~” Công việc thật cực khổ, chúng tôi đang ăn cơm đó, muốn ăn chung không? “Meo meo!” Tốt quá rồi! Có thể bỏ bao không meo meo? Còn năm anh em chưa ăn cơm nữa nè. “Meo meo.” Yên tâm! Thức ăn còn nhiều lắm!!! Vì thế Mục đại thiếu co rút khóe miệng nghe mèo kêu một tiếng rồi lại một tiếng, không còn biết mùi vị gì nữa. Cái loại cảm giác thế giới hai người bị phá hư một chút cũng không tốt đẹp gì hết! Ngay cả mèo dễ thương cũng theo con đường không dễ thương luôn rồi! Cho đến cuối cùng, Mục đại thiếu vẫn không thể không kêu một đàn em vệ sĩ tới, cho anh ta ôm con mèo màu vàng da hổ, mang theo một túi tôm nướng và hai con cá kho chở đến trước bệnh viện quý tộc. Cuộc đời thật là đáng sợ, làm cho đứa đàn em N sùng bái hắn không có năng lực tiếp nhận chuyện này! Từ khi nào mà ông chủ oai phong khí phách nhà hắn lại cúi mình trước loài mèo như vậy?! Nghe nói đoạn thời gian trước còn điên cuồng say đắm vẹt Tinh Cương và chuột Hà Lan!!! Tốc độ có mới nới cũ của ông chủ nhà hắn không phải hơi nhanh rồi sao?! Đây là muốn nuôi đủ mười hai con giáp sao? Nhưng mà, những con khác thì không nói, rồng phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ dùng cá ngựa hay rắn biển thay vào?... Thật là đáng sợ mau ngừng tưởng tượng thôi! Vì lẽ đó mà vị tiểu đệ N cứ xoắn xuýt như vậy mà ôm mèo tiểu đệ truyền tin ra đi. Để lại trong biệt thự là Lâm U • tiểu linh miêu • khuôn mẫu của cuồng phách duệ tiểu gia và chủ nhân mắt mù nhà cậu đang thì thầm qua tai. “Chậc, chủ nhân mắt mù, nếu biết đồ ở đâu rồi, vậy thì nhanh nhanh phái người đi trộm a! Ngày mai là gặp mặt rồi, ha, bọn họ muốn ép chúng ta đi vào khuôn khổ! Không quản bọn họ dẫn theo bao nhiêu người ra vẻ! Một vuốt của tiểu gia ta xoẹt qua đảm bảo hủy dung tất cả bọn chúng! Meo meo! Đến lúc đó không có gì dựa vào, còn diễn thế nào được nữa, đùa chết bọn họ!” Mục Viêm Khiếu hơi nhức đầu day day huyệt thái dương, hôm nay hắn đã nhiều lần nhường nhịn Lâm Lâm nhà mình chuyện đổi giọng, nhưng cái giọng điệu này thật sự là, mới nghe thôi cũng làm hắn ngứa tay mà. Đặc biệt thiếu đánh mà. “Được rồi, xế chiều tao sẽ kêu Mục Tứ dẫn người đi xem thử, nhưng độ phòng vệ nghiêm ngặt của Trần gia mặc dù không bằng Trịnh gia, nhưng cũng không kém nhiều đâu, bảo an đầy đủ, đoán chừng không dễ trộm đâu.” Mục Viêm Khiếu nói tới đây dừng một chút, sau đó hai mắt của vua mèo Lâm U sáng ngời, bật cười hắc hắc hắc hắc, mống vuốt vung lên đặc biệt có phong phạm mà nói: “Lo lắng cái rắm! Có vua muôn loài tiểu gia hiệu lệnh trăm họ ở đây! Còn sợ mở không được tủ áo của Trần gia sao! Há há há!!!” Mục đại thiếu co rút khóe miệng, có chút câm nín mà nói: “Theo tao được biết, Trần lão tam đặc biệt thích nuôi chó. Chó càng dữ ông ấy càng thích. Vì thế...” Vua mèo • Lâm Lâm nghiêm túc ngồi thẳng người. Mẹ nó, chẳng lẽ xế chiều này cậu sẽ gặp gỡ thiên địch rồi diễn ra đại chiến chó mèo thực thụ meo meo? Làm một con vua mèo, cậu tuyệt đối không thể lại vết nhơ thua một con chó khi còn sống được! Ồ, cậu cần đàn em và chiến hữu!