Tiểu gia là siêu cấp thiên tài
Chương 69 : miễu sát
Rống!
Bạch Giác Long Thú ngẩng đầu rồi rống lớn một tiếng, thanh âm mạnh mẽ tràn đầy uy lực đổ dồn ra xung quanh như muốn chèn ép tất cả mọi thứ. Mặc dù chưa đột phá để trở thành tam cấp hung thú nhưng thực lực hiện tại của nó củng đã đạt đến ngưỡng cửa cuối cùng của cảnh giới này rồi.
Ngay sau tiếng rống, nó tức tốc lao về phía trước, khóe miệng mở lớn hướng cái đầu mà cắn.
Rầm!
Nhận thấy nguy hiểm đang tiến lại gần, Đế Nguyên Quân hai tay chỉ kiếm đưa ra chống đỡ. Một tiếng va chạm lớn nổ ra, phía bên dưới mặt đất thình lình lõm xuống một hố lớn.
Cơ thể Đế Nguyên Quân cứng chắc đứng vững không có dấu hiệu chùng xuống. Đầu kiếm khí ngưng kết ngăn chặn phía trước trực tiếp đối đầu với hai hàng răng sắc bén mà không hề bị tổn hại.
Mặc dù chỉ là kiếm khí hóa hình nhưng được ngưng kết từ hỗn độn chân nguyên nên nó mạnh mẽ hơn kiếm khí bình thường nhiều lần.
Công kích đầu tiên qua đi, Bạch Giác Lang Thú không chùn bước mà tức tốc hướng hai chân trước đánh mạnh về phía trước, từng cái móng vuốt sắc nhọn hiển lộ ra ngoài nhắm trực tiếp đến hai bên lồng ngực chèn ép.
Người bình thường nếu như không phản ứng kịp mà bị đánh trúng thì chắc chắn đó là một đòn chí mạng, xương ngực sẽ bị chấn nát thành bụi phấn cùng với bị móng vuốt sắc như dao cạo xé đứt một phần cơ thể.
Nhưng Đế Nguyên Quân lại không hề xem quá khó khăn, một tay chặn những cái răng nanh đang gồng nghiến xuống, nay lại bị thêm hai cái chân trước ép lại.
Ánh mắt chợt lóe lên một cái, một hàng tinh quang ánh lên. Đáp lại, Đế Nguyên Quân trực tiếp đưa cánh tay còn lại cùng một bên chân cong lên rồi chặn lại. Cảm nhận được sự mạnh mẽ từ đầu hung thú này truyền đến, chân nguyên lại một lần nữa được đẩy lên cao rồi điên cuồng xoay chuyển.
Phừng!
Thình lình, một đợt sóng chân nguyên từ trên cơ thể bắn ra đối nghịch lại với Bạch Giác Lang Thú. Bất chợt trong một chút lơ là, nó bị hỗn độn chân nguyên làm cho giật mình, một cảm giác xung khắc đang dần ăn mòn lấy chân nguyên trong cơ thể nó.
Cùng với nơi tiếp xúc, cảm giác ở hai chân trước cùng hai hàm răng truyền đến cảm giác tê buốt như vừa đánh vào mốt thứ gì đó cứng và lạnh vô cùng.
Bành!
Rồi thình lình, Đế Nguyên Quân vận lực đẩy mạnh thân thể to lớn của nó văng ra xa. Tức tốc, ngay vừa lúc mới chạm đất, Bạch Giác Lang Thú liền bị một quyền cực mạnh đánh trung ngay một bên đầu. Thân thể nó một lần nữa bị đánh văng ra xa.
Rống!
Nó vang lên một tiếng rống đau đớn.
Gồng mình ngồi dậy, cái đầu lúc này giống như bị một màng đen che phủ đi một phần tầm nhìn, cảm giác choáng váng vẫn còn rất mạnh, mặc dù là nhị cấp đỉnh phong hung thú nhưng nhận một quyền trực diện như thế khiến nó khó lòng mà kiểm soát được.
Tiếp tục gồng mình đứng dậy, lúc này nó không còn nhe nanh múa vuốt nữa mà cảm nhận thấy được sự áp chế nên cảm giác nó thu liểm đi rất nhiều, không còn hùng hổ dọa người như trước nữa.
Đệ Nguyên Quân đạp không tiến lại gần, theo sau đó. Bạch Giác Lang Thú cũng tiếp nối duy trì khoảng cách. Dường như nó nhận biết được sự cách biệt của cả hai nên không chủ động tấn công trước nữa mà chờ đợi tìm cơ hội.
Nhưng trước mắt Đế Nguyên Quân thì làm gì có sơ hở nào để cho nó nắm bắt.
Thình lình, thân ảnh đột nhiên sáng lên rồi lao nhanh về phía trước.
Nhận thấy được nguy hiểm đang đến gần, Bạch Giác Lang Thú muốn nhảy qua một bên nhưng tốc độ lại không theo kịp. Mặc dù tránh được phần trọng yếu nhưng một bên hông lại bị đá trúng.
Rầm!
Một cước mạnh mẽ giống như một tảng đá lớn rơi xuống đánh bay ra gần năm mươi mét.
Không tiếp tục công kích, Đế Nguyên Quân vẫn từ từ tiến lại gần.
Nằm ở trên nền đất, gương mặt nó nhăn lại đau đớn một cách dữ tợn. Mặc dù chỉ bị ngoại thương thôi nhưng lại khiến phần bị thương mất đi cảm giác.
Một lần nữa đứng dậy, phần thân sau nó đang không ngừng run lên, ánh mắt sợ hãi nhìn về bóng dáng người phía trước. Nó không chần chừ thêm nữa mà nhảy lùi ra sau rồi tiến vào thủ thế, thân trước hạ thấp xuống rồi đẩy người ra sau. Ánh mắt sắc bén một lần nữa ánh lên nhìn chằm chằm về phía trước. Chỉ trong chốc lát, nó cảm nhận được ở phía trước quá đáng sợ nên nhanh chóng lùi lại. Nhưng…
Đế Nguyên Quân đâu có để cho nó thời gian mà suy nghĩ sâu xa như vậy.
Chỉ trong nháy mắt, Bạch Giác Lang Thú nhảy lùi ra sau thủ thế thì Đế Nguyên Quân củng đã hành động. Thân thể đột nhiên trở nên mờ ảo rồi biến mất ngay trước mắt.
Bạch Giác Lang Thú vào thế thủ thì đột nhiên không nhìn thấy Đế Nguyên Quân ở đâu nữa. Bất chợt, phía sau lưng nó truyền đến một cảm giác sống lưng lạnh buốt như đang chuẩn bị bước vào cữa “Tử”.
Thân là nhị cấp đỉnh phong hung thú, nó cũng có một chút bản lỉnh. Nhất là trong lớp Lang thú, chúng có một khả năng cảm nhận rất mạnh, trong một thời gian ngắn là có thể cảm nhận được nguy hiểm ở đâu và đang tới gần nên sự phản xạ của chúng phải thuộc hạng rất mạnh.
Xiu xiu!
Cơ thể nó chạy nhay về phía trước, cùng lúc này. Đế Nguyên Quân tay chỉ kiếm chém nhanh một cái. Thanh âm kiếm khí xé gió vang lên. Một cảm giác sắc bén, tê buốt dần dần hiện rất rõ ràng.
Mặc dù phản ứng nhanh, Bạch Giác Lang Thú may mắn tránh thoát được một kích chí mạng. Nhưng tốc độ nó có thể xem là rất nhanh nhưng trong mắt Đế Nguyên Quân lại không giống như nó nghĩ. Cánh tay linh hoạt nhanh chóng hướng theo phương hướng tránh né của nó.
Đầu lưỡi kiếm xoạt qua một cái liền chém trúng vào một bên hông. Vết thương tuy không sâu tới mức khiến nó gục ngả nhưng lại bị hỗn độn chân nguyên dung nhập vào bên trong đang không ngừng ngăn cản chân nguyên của nó đến để trợ giúp hồi phục.
Rống!
Bạch Giác Lang Thú tiếp tục kêu lên một tiếng đau đớn.
Ngay khi tung ra một kiếm, Đế Nguyên Quân không trực tiếp đánh giết mà chờ đợi phản ứng của nó.
Hai chân đạp không đứng lơ lửng đối mắt trực diện. Bạch Giác Lang Thú lần đầu tiên cảm nhận được sự chết choc từ Đế Nguyên Quân truyền đến. Nó bị một đứa trẻ mười ba tuổi làm cho sợ hãi, ẩn ẩn dưới ánh mắt hung dử đó là vô tận rung động. Mặc dù không thể hiện ra ngoài nhưng chiến ý đã giảm đi một lược rất lớn.
Ánh mắt nó nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân rồi bất chợt nhảy cao lên một cái rồi quay người bỏ chạy.
“Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”.
“Đâu có dễ như vậy”.
Nhận thấy Bạch Giác Lang Thú bỏ chạy, Đế Nguyên Quân thản nhiên nói rồi thân hình một lần nữa lóe lên.
Chỉ trong nháy mắt, Bạch Giác Lang Thú đã chạy đi hơn hai dặm xa và nó cảm nhận ở phía sau không có khí tức truy đuổi nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Mặc dù miệng vết thương đang dần lan rộng ra do chuyển động mạnh và huyết dịch vẫn cứ chảy ra không ngừng nhưng nó đâu dám để ý đến, tử thần đang ở phía sau lưng đuổi giết thì cho dù chỉ còn nữa cái mạng nó cũng phải liều mà chạy trốn.
Đột nhiên, cơ thể nó đột ngột dừng lại rồi để lại trên nền đất bốn rảnh lỏm sâu xuống đất. Thân thể nó đột nhiên run nhẹ lên một cái. Trước mắt nó, một bóng dáng người đứng lơ lửng đang quay lưng lại.
Rống!
Đối mặt, nó rống nhẹ một tiếng như muốn được nhận sự tha thứ. Thấy vậy, Đế Nguyên Quân quay người lại, ánh mắt hở hửng nhìn xuống.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân cánh tay đột nhiên vung mạnh về phía trước.
Địa cấp đỉnh phong kiếm pháp, Huyễn Kiếm Bí Tịch, Nhất Kiếm Chỉ Thiên!
Một vệt kiếm khí ngưng tụ rồi chém nhanh về phía trước, nó bay đi với tốc độ cực kỳ nhanh. Chỉ trong nháy mắt, mũi kiếm lướt đi hơn một trăm mét chưa đầy một cái nháy mắt.
Phụp!
Ở phía xa truyền đến, một thanh âm bị đâm xuyên vang lên.
Thân thể Bạch Giác Lang Thú đột nhiên run nhẹ một cái, ánh mắt vô lực nhìn Đế Nguyên Quân với vẻ hối hận rồi thình lình ngả xuống nằm trên đống máu mất đi sinh cơ. Một kiếm vừa rồi đã đâm xuyên chính giữa đầu, một vết thương trí mạng không thể phục hồi.
Dần dần hạ xuống, Đế Nguyên Quân bước lại gần thi thể Bạch Giác Lang Thú rồi ngồi xuống. Một tay đặt lên cơ thể nó rồi lẩm nhẩm trong miệng.
Thôn Phệ!
Đó là công năng mà bức công đồ đầu tiên mạng lại. Toàn thân bị một màn hắc khí bao trọn lại cùng với thi thể Bạch Giác Long Thú.
Ở bên trong, từ phía trong lòng bàn tay xuất hiện một điểm đen nhỏ đang không ngừng thu hút tinh huyết, tinh nguyên. Mặc dù là một thi thể nhưng cũng mang lại một lợi ích tu luyện tương đối lớn. Mặc dù có một chút tà công nhưng đối với hiện tại, việc tu luyện kiểu này lại tương đối phù hợp.
Thời gian dần qua đi, Đế Nguyên Quân thôn phệ hoàn thành, thi thể Bạch Giác Lang Thụ bị hấp thụ nay không còn gì mà chỉ còn có một viên tinh hạch màu hồng nhạt lớn gần bằng một nắm tay nằm lăn lóc trên nền đất.
Nhặt viên tinh hạch lên rồi bỏ vào bên trong nhẫn trử vật, Đế Nguyên Quân tiếp tục hướng vào sâu hơn.
Xuyên suốt dọc được tiến vào sâu, ở trong này. Lượng hung thú xuất hiện cũng ngày một ít đi, khu vực mà đại trận vây lại rất lớn không khác gì một quả núi và với số lượng hung thú không đến một trăm con nên muốn tìm được cũng không dễ dàng.
Mặc dù chưa giải khai linh trí như khi bị vây khốn ở trong này, đám hung thú cũng nhận thức được một phần mục đích ở phía sau, nên đại đa số tam cấp, tứ cấp sẽ một mạch ẩn nấp ở trong tối và chờ đợi thời cơ.
Và đám hung thú bị những người kia bắt vào đây đều không phải thuộc dạng tầm thường, sức mạnh của chúng ở trong cùng cảnh giới đều thuộc hàng cao nên rất khó để săn giết thành công.
Mục đích của Thiên Kiêu Tuyển này một phần cũng vì để đánh giá thực lực của những thiên kiêu này cho một trận chiến mà chỉ có thiên kiêu đứng đầu có thể đặt chân tới. Đó là một nơi mà những thiên kiêu trẻ tuổi thể hiện hết sức của mình, và cũng trong thời điểm đó. Những người có thể hiện và thực lực mạnh mẽ nhất sẽ có khả năng được các đại tông môn cao cấp nhất tuyển chọn,…
Vì thế, ba vòng Thiên Kiêu Tuyển này là những bài chuẩn bị đầu tiên cho hai năm sắp tới nên mỗi một vòng sẽ có thử thách rất lớn, và bên cạnh đó cũng có cơ duyên để những người thực sự có thực mới xứng đáng nhận thưởng.
- --
Ps: Lâu lắm rồi mới đụng lại lap nên giờ mới ra chương được, mong các đh thông cảm cho ta
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
41 chương
96 chương
7 chương
340 chương
22 chương
32 chương
124 chương