Tiểu gia là siêu cấp thiên tài
Chương 66 : hữu hình vô nhận
Thiên đạo thật sự cấm pháp thể song tu?!
Đế Nguyên Quân đã từng nghe đến chuyện này và dường như chẳng quan tâm bởi vì con đường tu luyện cùng nhận thức lại là của riêng hắn mà không phải là của ai khác, thậm chí là cả thiên đạo ở trên cao kia.
Mặc dù bản thân không đủ sức để đạt đến trình độ tránh thoát được sự kiểm soát của thiên đạo nhưng Đế Nguyên Quân từ trước đến giờ chưa bao giờ tin và cũng chẳng bao giờ nghe theo sự sắp đặt đó. Và mục đích tránh thoát khỏi những xiềng xích mà hắn nhắm đến đó chính là một ngưởng cửa đột phá sau này.
Bản thân hắn đâu phải là pháp thể song tu thôi đâu. Đế Nguyên Quân là một tên tham lam trong việc tu luyện nên đâu chỉ dừng lại ở điểm này. Chỉ với việc tu luyện loại song tu này thì đâu thể khiến thực lực hiện tại có thể so sánh được. Khoảng cách của hai lần tu luyện đã là một quãng xa gần như không thể chạm lại với nhau.
Bởi vậy mà việc để cân bằng thực lực của cả hai lần tu luyện này là cực kỳ khó khăn, thậm chí pháp thể song tu cũng chẳng thể khiến hắn có thể đạt được.
Nhưng hắn cũng đồng ý với bọn họ một điều đó là việc tu luyện theo kiểu song tu này lại tiêu tốn tài nguyên vô cùng, từ việc hắn hấp thu huyết dịch được nấu lên từ thi thể mười đầu ngũ cấp hung thú mà chỉ có thể đẩy nhục thân lên một tầng nhỏ.
Và từ lúc bước vào con đường tu luyện này, Đế Nguyên Quân dường như cảm nhận được một phần ràng buộc nào đó từ trên cao khiến việc tu luyện cũng gặp khó khăn không hề nhỏ. Nhưng với chừng đó làm sao có thể ngăn cản được bước đi của hắn.
Đứng đối diện, Nam Thiên Vấn trên gương mặt trông có vẻ rất kinh ngạc nhưng rất nhanh lại nở ra một nụ cười.
“Hahaha. Ngươi là kẻ ngu hay sao?”. Đột nhiên, Nam Thiên Vấn trào phúng mà nói.
“Thật sự ngu ngốc hay sao?”. Đáp lại, Đế Nguyên quân nói. “Để ta xem cái ngươi bảo là ngu ngốc này xem nó như thế nào?”.
“Hahaha, được thôi”.
Gạt bỏ nắm tay Nam Thiên Vấn qua một bên, Đế Nguyên Quân đột nhiên run nhẹ lên một cái, khí tức trên người hắn thình lình bùng nổ ra ngoài. Một đợt sóng linh hải đổ ào ra ngoài như muốn cuốn trôi hết những thứ ở xung quanh đi vậy.
Khu vực xung quanh giống như bị một thứ vô hình đè nén lại khiến bầu không khí dần trở nên nặng nề hơn và đặc biệt hơn là toàn bộ linh khí ở khu vực xung quanh cũng vì thế mà bạo động rồi dần dần bị cuốn phăng đi.
Dần dần, cảnh giới Nhưng Hải cảnh tầng hai trải ra ngoài.
Nam Thiên Vẫn đứng đối diện cảm nhận được khí tức trên người Đế Nguyên Quân rồi đột nhiên có một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng. Từng lỗ chân lông trên người dần dần mở lớn, sắc mặt cũng vì thế mà có chút khó coi.
“Hừ, chỉ được như vậy thôi sao?”. Nam Thiên Vấn nuốt xuống một ngụm khí lạnh rồi nói.
Không chịu thua, hắn cũng bắt đầu thôi thúc linh hải ở trong cơ thể, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng bảy đỉnh phong cũng dần dần được đẩy mạnh ra ngoài. Một loại khí tức mạnh bạo giống như một tôn hung thú đang điên cuồng vậy.
Trái lại, khí tức Đế Nguyên Quân lại nồng đậm và có phần nhu hòa hơn thế nhiều nhưng ẩn chứa ở trong đó là một loại sức mạnh cực kỳ bá đạo.
“Quả nhiên là thiên tài hiếm gặp”. Ở phía bên ngoài lôi đài, một vị lão giả tại vị ở trên cao lên tiếng, gương mặt già nua trông có vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt của lão lại sáng lên trông thấy.
“Tên Nam Thiên Vấn kia quả thật là có chút thực lực, cùng với huyết mạch Tước Long thì có thể xem là thiên tài cũng có thể”. Đáp lại, thanh âm một vị lão giả khác lên tiếng.
“Không, ta không phải nói tên Nam Thiên Vấn kia. Mà là đứa trẻ kia”. Lão giả hướng ánh mắt về phía Đế Nguyên Quân nói.
“Ta không hề cảm nhận được thiên phú của tên tiểu tử kia, hắn chỉ là một người tu luyện bình thường mà thôi”. Lão giả liếc mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân quan sát rồi nói với giọng điệu chắc chắn.
“…”. Lão giả ngồi ở trên cao kia âm thầm lắc đầu mà không đáp lại.
Lão giả kia nói mặc dù chính xác, lão cũng không hề cảm nhận được thiên phú của hắn, trông không khác gì một con người bình thường tu luyện nhưng lão tin tưởng vào cảm nhận và ánh mắt của mình.
Đặc biệt hơn là khí tức trên người Đế Nguyên Quân phát ra khiến lão càng chắc chắc với nhận định của mình hơn.
‘Hỗn Độn linh hải. Thật lâu rồi chưa được nhìn thấy’. Lão giả chợt nhớ tới lúc trước mà lẩm nhẩm.
Ở phía bên trên lôi đài!
Đế Nguyên Quân cùng Nam Thiên Vấn đứng nhìn nhau một lúc rồi bắt đầu có dị động.
Nam Thiên Vấn toàn thân ngưng tụ linh hải về phía cánh tay phải rồi lao lên tung một đấm mạnh về phía trước.
Nắm đấm dần dần tiến lại gần, Đế Nguyên Quân vẫn không hề có một chút phản ứng nào cả. Điều này khiến Nam Thiên Vấn càng thêm vui mừng, nhưng…
Nhanh chóng, gương mặt hắn đột nhiên nhăn lại!
Trước mắt hắn, Đế Nguyên Quân một lần nữa đưa tay lên rồi dễ dàng hóa giải được một quyền này của hắn. Nam Thiên Vấn cảm nhận được một quyền mạnh mẽ này của mình đang đánh vào một quả bóng nước mềm mịn. Hoàn toàn không gây ra được một chút sát thương nào.
Phốc!
Chưa dừng lại ở đó. Nam Thiên Vấn đột nhiên ho khan lên một tiếng rồi thình lình bị đánh bay ra sau gần năm trượng. Một tay đưa lên đỡ lấy phần chính giữa bụng của mình, một cái cảm giác đau đớn khó tả từ đó truyền lên khiến toàn thân như muốn gục xuống.
Nam Thiên Vấn hoàn toàn không thể tin được vào mắt mình, nắm đấm của mình bị chặn lại một cách dễ dàng rồi còn trong chớp mắt lại tung ra một quyền cực mạnh đánh trúng, gần như hai cái hành động này lại đồng thởi diển ra.
“Sao vậy? Đừng bảo là không chịu nổi một quyền của ta chứ?”.
Gồng mình đứng dậy, Nam Thiên Vẫn cảm nhận được phía bên dưới bụng truyền đến một cảm giác đau nhói như bị một thanh kiếm sắc bén cắm sâu vào da thịt. Đáng sợ hơn là, hắn không thể truyền linh hải của mình đến vị trí bị thương đó để làm dịu đi cảm giác.
“Ngươi đã làm gì ta?”. Vẻ mặt Nam Thiên Vấn cũng vì thế mà khó coi đến cực điểm, dần dần ổn định lại tâm tính, hắn lớn tiếng hỏi.
“Ta chỉ đánh ngươi một quyền mà thôi”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân thành thật.
“…”.
Không nhận được câu trả lời đúng ý, Nam Thiên Vấn bắt đầu thôi thúc linh hải xoay chuyển ngày một mạnh bạo hơn, khí tức trên người hắn cũng vì thế mà một lần nữa bạo tăng.
Lao lên!
Nam Thiên Vấn hai tay nắm chặt, cùng với một tầng mở ảo lân phiến ở bên ngoài mà đánh mạnh về phía ngực Đế Nguyên Quân. Mỗi một quyền tung ra, Đế Nguyên Quân có thể cảm nhận được linh khí xung quanh đang ngày một bạo động.
Trong nháy mắt, Nam Thiên Vấn đánh ra hơn mười quyền, mỗi một quyền như vậy đều là toàn lực thi triển. Nhưng ngay lúc chuẩn bị đánh trúng thì mới cảm nhận được có thứ gì đó không đúng.
Cơ thể Đế Nguyên Quân lúc này đột nhiên hóa thành một tàng hư ảo như một cái hình chiếu, mỗi một quyền đánh vào lại bị cái hư ảnh đó hút vào rồi đẩy bắn ra mà không hề có một chút thương tổn nào.
“Ta không tin”. Ngay khi đánh hết, Nam Thiên Vấn lúc này cảm nhận được một thứ sức ép vô hình nào đó đang đè nén xuống làm cho hô hấp cũng có phần khó khăn. Cắn răng chịu đựng, Nam Thiên Vấn quát lớn.
Điên cuồng đánh tới, tốc độ ngày một nhanh hơn, mỗi một quyền đánh ra giống như đang mượn lực từ quyền phía trước mà gia tốc uy lực của nó lên cao. Tốc độ, sát thương cũng vì thế mà ngày một lớn hơn. Nhưng vẩn như cũ, không hề đánh trúng được lấy một quyền.
Ngay từ ban đầu, Đế Nguyên Quân không hề có ý định đánh trả hay thậm chí là ngăn chặn. Qua hơn một trăm quyền, lúc này Đế Nguyên Quân khóe miệng hơi nhếch lên một chút rồi thở dài ra một hơi. “Giới hạn chỉ được năm hơi thôi sao?”.
“Cái gì mà năm hơi? Rốt cuộc ngươi đang muốn làm gì?”. Nghe thấy, Nam Thiên Vấn lúc này đã hoàn toàn sợ hãi rồi quát lớn.
“Ta chỉ đang kiểm tra một chút mà thôi”.
“Kiểm tra?”.
Nhớ đến lúc trước, Đế Nguyên Quân từng sử dụng loại thân pháp này trong rất nhiều trận chiến, và mỗi một lần như vậy hắn có thể duy trì gần như có thể xuyên suốt được hết toàn bộ thời gian. Hiện tại, thực lực của hắn quá yếu nên chỉ có thể duy trì được cũng có thể xem là một thành công tương đối lớn rồi.
Nhưng với chừng đó thôi cũng chưa đủ để Đế Nguyên Quân cảm thấy vui mừng. Ban đầu, hắn tưởng chừng chỉ có thể giữ được khoảng hai ba hơi thôi nhưng kết quả thật khiến hắn ngoài ý muốn.
‘Hỗn độn linh hải quả thật khiến người ta bất ngờ’. Đế Nguyên Quân thầm nghĩ.
Bộ công pháp này được hắn trong lúc rảnh rổi liền sáng tạo ra, mặc dù chỉ là Địa cấp cực phẩm thôi nhưng khả năng của nó mang lại lại có thể sánh ngang được với Thiên cấp công pháp.
Mặc dù phẩm cấp là thế nhưng để có thể thi triển được nó lại có yêu cầu cực kỳ cao mà không ai cùng cấp độ có thể thi triển được. Bởi vì ở trong đó ẩn chứa được một loại chi lực mà những người có cảnh giới Thần Phủ cảnh trở lên mới có thể cảm nhận được.
Có được chi lực chúc phúc nhưng rất khó để người ngoài có thể nhận biết. Người thi triển bộ công pháp này có cảnh giới càng cao thì mức độ thuần thục, khả năng của nó cũng cực kỳ to lớn.
Thân là người tạo ra nó, Đế Nguyên Quân hiện tại không thể vận dụng chi lực vào bên trong nhưng lại có thể câu dẩn được một phần cực nhỏ thiên địa chi lực mà sử dụng. Chỉ cần chừng đó là quá đủ để hắn thi triển bộ công pháp này. Thậm chí sau này còn có thể cải tiến nó mạnh mẽ hơn.
Mặc dù chưa đạt tới Thiên Địa cảnh nhưng có thể chắc chắn được là khả năng vận dụng thiên địa lực lượng lại vượt xa những người kia. Bởi vì thân thể hắn liên quan đến đạo tắc nên việc này hoàn toàn khó mà có thể làm khó được.
Ta có một bộ công pháp có thể vô hiệu hóa thế gian vạn pháp!
Thân như thiên địa, dĩ hóa càn không!
Hữu Hình Vô Nhận!
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
41 chương
96 chương
7 chương
340 chương
22 chương
32 chương
124 chương