Tiểu gia là siêu cấp thiên tài
Chương 63 : lý văn viển cái chết
Rất nhanh thôi, các ngươi củng sẽ như vậy!
Ngay sau khi loại bỏ một người, Đế Nguyên Quân quay qua nhìn về phía những người còn lại với ánh mắt xem thường. Hắn cũng không nhanh không chậm xử lý hết đám người kia mà dần dần bước lại gần.
Khoảng cách gần mười trượng bị từng bước chân thu hẹp lại, chẳng mấy chốc mà có thể tới. Còn những người kia trông thấy Đế Nguyên Quân đang ngày một tiến lại gần nên rất là lo lắng, mỗi bước hắn tiến lên là đồng nghĩ với bọn họ sẽ lùi về một bước.
Mỗi một bước chân tiến lên, đám người kia cảm nhận được phía trước như đang có thứ gì cực kỳ kinh khủng đang tiến lại gần, cảm giác giống như một tôn thái cổ hung thú đang nhắm đến họ vậy.
Cực kỳ đáng sợ!
Ban đầu, họ hùng hổ lao đến mà không để ý đến người mà đang nhắm tới là ai, đối phương là người như thế nào. Và đó là hậu quả của việc trêu chọc vào phải người không nên động tới.
Mặc dù không có mối thù gì sâu đậm nhưng chỉ riêng việc chọn lựa đối đầu với hắn đều là kẻ thù. Và những người này chắc chắn sẽ không thể lành lặn mà đi ra ngoài được.
Người bình thường có thể vì chuyện này mà bỏ qua, nhưng thân là Nhất Đế, ngạo khí cao vút sao có thể để người khác tùy tiện xem thường. Chuyện này không bị hắn một chưởng đánh chết đã là quá may mắn đối với họ rồi.
“Các ngươi tại sao phải lùi lại?”. Vừa đi tới, Đế Nguyên Quân vừa nở nụ cười nhẹ trên gương mặt. “Không phải ta đứng lại cho các ngươi đánh chết hay sao?”.
Thanh âm trong trẻo có phần non nớt của hắn vang lên, từng câu, từng chử hướng tới đám người kia giống như vô tận cảm giác. Trong đầu cứ bị từng tiếng nói cùng với điệu cười kỳ dị của hắn làm cho họ bị sợ hãi.
“Không được tiến lại dây?”. Một tên nam tử chịu không được nữa quát lớn, hắn quá sợ hãi mà đến mức phía bên dưới đũng quần nay đã thẩm ướt một vùng lớn rồi nhỏ giọt xuống phía bên dưới.
Nam tử này vừa lùi lại vừa run rẩy lên tiếng.
“Tại sao không được tiến lại gần, chẳng phải các ngươi kêu ta lại hay sao?”. Không dừng lại, Đế Nguyên Quân vẫn duy trì bước chân của mình mà nhẹ nhàng nói.
Những từ hết sức nhẹ nhàng này lại vô tình khiến cho đám người kia như muốn rơi xuống vực sâu ngàn dặm.
Ngay cả sắc mặt củng đã xấu đến cực điểm, làn da tái nhợt không một giọt máu cùng với toàn thân lạnh toát giống như một cái xác chết. Cơ thể họ vẫn đang không ngừng run lên.
“Đừng lại gần”.
“Xin hãy tha cho ta?”.
Bên cạnh, những người còn lại cũng bắt đầu rục rịch, liên tiếp là từng thanh âm sợ hãi vang vọng ra xung quanh.
Điều này lại khiến cho những người xung quanh để ý đến, đứng trước ánh mắt của rất nhiều người tập trung đến. Đám người cảm thấy trong người nhẹ nhỏm hơn được một chút.
Họ nghĩ rằng với sức ép này là có thể khiến bước chân Đế Nguyên Quân phải chững lại?
Dần dần, những người xung quanh để ý đến ngày một nhiều hơn, và quan trọng hơn là phía bên dưới khan đài. Rất nhiều cường giả cũng đang hướng ánh mắt nhìn đến.
“Bọn ta là người của Tiêu công tử?”. Đột nhiên, Lý Văn Viển bổng nhiên lớn tiếng quát. “Chỉ vì ngươi ghen tị với công tử nhà ta lại đưa lên đầu mà phế bỏ bọn ta hay sao?”.
Vừa nói, Lý Văn Viển trên gương mặt nở một nụ cười cực kỳ nồng đậm.
Hắn biết, tại nơi này. Mặc dù cách những vương triều tương đối xa nhưng Tiêu gia ở đây cũng có tiếng nói không hề nhỏ một chút nào, mặc dù không thể so sánh cùng với những đại gia tộc kia nhưng chí ít họ cũng có một phương thế lực tương đối lớn.
Nghe thấy vậy, đám đống phía bên dưới cũng bắt đầu bàn tán. Liên tiếp là những ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía Đế Nguyên Quân. Trong đó có không ít tên yếu kém còn dám hướng về phía hắn giấy lên sát ý.
Họ lầm tưởng rằng, có thể ngăn trở lại được người này là có thể trở nên thân cận với Tiêu công tử kia một chút, bởi vì Tiêu gia ở nơi này rất được nhiều người xem trọng.
“Thế nào hả?”. Nhận thấy cục diện đang dần bị thay đổi, Lý Văn Viển vui vẻ thốt lên. Ánh mắt dần hiện lên vẻ thương hại nhìn hắn.
Một tên tán tu như hắn thì làm sao có tiếng nói, thực lực nhỏ yếu đâu có thể khiến những người kia xem trọng đâu. Và trên người hắn cũng chỉ có duy nhất huyết khí đang xoay chuyển mà thôi, hoàn toàn không hề toát ra một chút nào chân khí cả.
Điều này càng khiến nhiều người nhưng đang muốn ra mặt giúp đỡ!
Nhưng Đế Nguyên Quân nào có để ý đến, những lời nói mà Lý Văn Viển nói ra chẳng hề đột tới được hắn chứ đừng nói là dọa dẫm. Nghe xong, Đế Nguyên Quân cũng không có trả lời, hắn vẫn duy trì từng bước chân của mình bước lại gần.
Điều này khiến Lý Văn Viển cảm nhận được có chuyện không tốt!
Dù là thế, nhưng xung quanh hắn có rất nhiều người để ý đến, dường như tất cả những người kia đều tin tưởng vào hững gì Lý Văn Viển nói.
Và quan trọng hơn là ở phía bên dưới lôi đài, những người thân cận của hắn cũng đang một mực theo dỏi nên chắc chắn Đế Nguyên Quân không dám.
“Hahaha. Ngươi tuy rất nhanh trí. Nhưng…”. Bỗng nhiên, Đế Nguyên Quân cước bộ dừng lại rồi phá lên cười lớn. Ánh mắt dần dẩn nổi lên một vòng sát ý mờ nhạt dang dần dần tản mát ra ngoài.
Lời nói chưa kịp dứt, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên lóe lên một cái rồi biến mất trước mặt rất nhiều người. Điều này khiến cho họ phải giật mình. Nhất là những người đứng ở phía bên dưới, tốc độ của hắn được xem là rất nhanh trong dồng cảnh giới nhưng trong mắt cường giả thì làm sao có thể qua mắt được. Ánh mắt họ nhìn đến phương hướng mà Đế Nguyên Quân hiện lên với vẻ hết sức kinh ngạc.
Đế Nguyên Quân đột nhiên thuấn di rồi xuất hiện ngay trước mặt của Lý Văn Viển. Điều này khiến Lý Văn Viển giật mình, không kiểm soát được thân thể, hắn theo phản xạ mà lùi lại mấy bước nhưng đang định bước ra cái thứ hai thì thân thể đột nhiên vô lực rồi dần dần cứng đờ lại.
“Không được tiến…”. Đột nhiên, cơ thể Lý Văn Viển đột nhiên cảm giác được một đợt sóng lạnh rợn người chảy dọc lấy toàn thân, từng sợi lông tóc cũng vì thế mà dựng đứng cả lên. Một cái cảm giác tử vong dần dần dân lên đến cực điểm.
Lý Văn Viển lời nói lắp bắp cùng với gương mặt lo sợ đến tột cùng, nhưng chưa kịp nói dứt lời. Thân thể Lý Văn Viển đột nhiên rung nhẹ một cái khiến đám đông phải giật mình.
Lý Văn Viển cảm nhận được phía trược ngực mình có một cảm giác đau nhói cực kỳ cùng với cảm giát nóng ran tanh nồng xốc lên. Cơ thể dần dần trở nên vô lực mà chuẩn bị gục xuống.
Cặp mắt Lý Văn Viển trừng lớn với hai con ngươi co rút đến cực điểm, ánh mắt sợ hãi, căm giận, không cam lòng,… nhìn về phía Đế Nguyên Quân nhưng đã muộn.
Đế Nguyên Quân tung ra một quyền đánh trực diện lên ngay điểm trung tâm nhất lồng ngực. Quyền kình này được tung ra với một cái tốc độ cực kỳ nhanh nhạy, nó nhanh tới mức mà tiếng xương sườn bị đánh gảy lỏm sâu vào bên trong mà không hề phát ra một tiếng đuộng nào cả.
Lý Văn Viển thân thể tiếp tục rung mạnh thêm một cái rồi khụy gối xuống quỳ trên nền đất, khóe miệng mở rộng thở thở không ra hơi và đang không ngừng hộc ra máu, gương mặt tái nhợt gục xuống, ánh mắt hững hờ vô sắc nhìn chằm chằm xuống đất.
Lúc này, trước ngực hắn, một cái lỗ máu lớn hiện ra, phía bên trên đó là từng dòng máu tươi chảy ra như thác. Trông cực kỳ đáng sợ.
“Ngươi rất nhanh trí. Nhưng chết cũng sẽ rất nhanh!”. Thu lại nắm quyền của mình, Đế Nguyên Quân liếc nhìn qua Lý Văn Viển một cái rồi nhẹ nhàng nói. Gương mặt hời hợt không có một chút gợn sóng nào, cảm giác dùng tay để giết người lại không hề khiến hắn phải rung động một chút nào cả.
Yên tỉnh!
Bầu không khí xung quanh thi thể của Lý Văn Viển yên ắng đến lạ thường, những tên lúc trước từng có ý định nhắm tới hắn nay đã hoàn toàn thu lại hết toàn bộ. Trên gương mặt họ cũng hiện lên vẻ lo sợ. Chứng kiến một người bị oanh chết ngay trước mặt mình làm sao mà không sợ hãi cho được.
“Viển nhi…”. Bầu không khí yên ắng kia bổng nhiên bị một thanh âm ai oán từ phía bên dưới vang lên.
Lúc này, Đế Nguyên Quân có liếc mắt nhìn xuống phía bên dưới khan đài. Một vị trung niên nhân gương mặt nhăn nhó dữ tợn nhìn chằm chằm hắn như muốn ăn tươi nuốt sống. “Ta giết chết ngươi???”.
Vị trung niên nhân kia thình lình bộc phát ra chân chính thực lực của mình. Kết Đan cảnh tầng thứ năm uy áp tản ra ngoài và hướng lên phía bên trên lôi đài trùng kích Đế Nguyên Quân.
Đối với loại uy áp này, Đế Nguyên Quân hoàn toàn không để ý đến, ánh mắt Đế Nguyên Quân thương hại nhìn qua vị trung niên nhân kia một cái rồi nhếch một nhẹ lên một cái.
“Hồ nháo. Nơi này là nơi nào mà một tên Kết Đan cảnh lại dám phá đám?”. Từ phía trên cao, một thanh âm lão giả lớn tiếng quát.
Cùng với đó, một cái uy áp mạnh mẽ khác toát ra trùng kích về phía trung niên nhân kia. Thình lình, thân thể trung niên nhân kia đột nhiên rung mạnh một cái rồi bị đánh văng ra ngoài gần trăm trượng rồi va đập mạnh xuống nền đất thì mới chịu dừng lại.
Gồng mình đứng dậy, trung niên nhân mái tóc rối xù, gương mặt tấy đỏ cùng với khóe miệng chảy máu trông còn đáng sợ hơn trước. Cơ thể mặc dù đau đớn là vậy nhưng ánh mắt hắn vãn nhìn chằm chằm về phía Đế Nguyên Quân không rời.
“Ta Lý Thiết Huỳnh thề, kiếp này cho dù ngươi đi đến chân trời góc bể ta cũng phải tìn và giết ngươi cho bằng được. Dùng đầu của ngươi để tế vong linh của Viển nhi”. Nam tử trung niên nhân dữ tợn kêu gào lên một tiếng.
Tiếng rống cực lớn khiến cho rất nhiều người lại càng thêm để ý đến, và phía bên kia hai lôi đài cũng vì thế mà nhìn lại. Toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía bên này, nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân với vẻ tò mò.
“Tốt. Ta chờ”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân quay lưng, gương mặt bình thản nay nở ra một nụ cười cực kỳ lớn rồi nói với giọng điệu mỉa mai.
Thanh âm trong trẻo không hề có một chút sợ hãi vang lên, càng khiến cho những người xung quanh cũng không khỏi kinh ngạc!
Một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi lại thách thức một vị Kết Đan cảnh!
Thật hay sao?!
- --
Ps: Nay 2c nha các đh!
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
41 chương
96 chương
7 chương
340 chương
22 chương
32 chương
124 chương