Tiểu gia là siêu cấp thiên tài
Chương 60 : hết hạn sử dụng?
“Tiếp theo đi”. Sau khi tên nam tử kia kiếm tra xong, Thiên Tâm lão giả lên tiếng.
“Vô Lương sư phụ, để tiểu nữ lên trước”. Mộng Linh Nhi quay qua nói. Rồi dần dần bước về phía trước.
Cơ thể mĩ miều xinh đẹp của nàng với những bước đi thướt tha nhanh chóng tiến lại gần, cánh tay thon gọn trắng sáng với những đốt ngón tay thon gọn như được tạc lên. Nàng tự tin, không nhanh không chậm đặt tay lên phía bên trên bề mặt của ngọc thạch kia.
Ban đầu, ngọc thạch cảm nhận một chút rồi run lên, so sánh với nam tử kia thì nó có vẻ hơi yếu hơn một chút nhưng thiên phú của nàng cũng vì thế mà được chấp nhận.
Từ trên thân thể Mộng Linh Nhi, một tầng mỏng thiên địa chi khí dần dần bốc lên khiến cơ thể nàng càng ngày càng mờ ảo, vạt áo cũng vì thế mà bị rung động mạnh.
Toàn bộ linh khí ở trong căn phòng này đều vì thế mà trở nên cuồng loạn, và đang không ngừng cộng hưởng cùng với thiên địa chi khí kia.
Dần dần, Mộng Linh Nhi thôi thúc Hóa Cảnh linh hải lên cao đến cực điểm. Thình lình, phía bên trên bề mặt ngọc thạch phát sáng lên từng cái màu sắc khác biệt, rồi từ từ đạt đến bảy loại màu sắc hiện lên kết thành dạng vòng giống như nam tử kia.
Mặc dù không được nồng đậm nhưng chân chính nàng vẫn là một người thuộc tầng lớp nhất đẳng trong đám thiên kiêu kia rồi.
“Không ngờ Mộng gia lại có thêm một người có thiên phú tốt như vậy?”. Lão giả đôi mắt hơi chút sáng lên, gương mặt gật gù một cái rồi nói. “Hai mươi hai tuổi mà đã có thực lực Hóa Cảnh ngũ trùng rồi, tương lai quả thật là rộng mở”.
“Đa tạ Thiên Tâm tôn giả đã khen ngợi”. Mộng Linh Nhi gương mặt vẫn không có nhiều biểu hiện, thân trên hơi khom xuống một chút đáp lại.
“Người tiếp theo đi”. Thiên Tâm lão giả gật đầu rồi tiếp tục gọi.
Tiếp sau đó, hàng loạt đệ tử của Mộng gia thay nhau lên kiểm tra thiên phú của mình.
Ngoại trừ tỷ đệ Mộng Linh Nhi ra thì không còn ai có thiên phú mạnh mẻ như hai người. Hầu như toàn bộ những tên đệ tử kia cũng chỉ có thiên phú là tam, tứ phẩm mà thôi. Mặc dù không quá cao nhưng ở trong cùng độ tuổi cũng được xem là khá xuất chúng.
Đến cuối cùng, Đế Nguyên Quân đợi đám người kia kiểm tra xong mới bắt đầu có dị động. Ánh mắt đảo qua nhìn phía bên trên tấm ngọc thạch kia một cái rồi tiến lại gần.
Đứng ở phía sau, Mộng Linh Nhi ánh mắt hơi có chút kỳ vọng nhìn theo bóng lưng hắn. Gương mặt phía bên dưới tấm lụa mỏng hửng sáng lên và không quên nở ra một nụ cười nhẹ.
“Này lão già, ta hỏi ngươi chuyện này?”. Cách tấm ngọc thạch còn lại mấy bước chân, cước bộ Đế Nguyên Quân bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt liếc về phía Thiên Tâm lão giả hỏi.
“Vô lễ, Thiên Tâm tôn giả cao quý bậc nào sao ngươi dám gọi như vậy”. Đứng ở phía sau, nam tử kia chỉ tay về phía trước quát.
“Cứ hỏi?”. Gương mặt Thiên Tâm lão giả cũng dần hơi co lại, mặc dù không thể hiện sự tức giận ra bên ngoài nhưng ánh mắt nhìn hắn lại hiện lên khá rõ ràng.
“Cái tấm được gọi là ngọc thạch này lỡ như bị vỡ thì làm sao?”. Đế Nguyên Quân chỉ tay về tấm ngọc thạch rồi nở một nụ cười nhẹ nói.
“Cái gì? Hahahaha. Ta không nghe nhầm chứ?”. Phía sau, tên nam tử kia cùng đám đệ tử kia đột nhiên phá lên cười lớn châm chọc.
“Nếu như ngươi làm nó vỡ được thì cũng chẳng sao cả?”. Thiên Tâm lão giả suy tính một hồi rồi nói.
Lão chắc chắn Đế Nguyên Quân chỉ nói thế giống như đang ra vẻ mà thôi, đường đường một kiện Thiên Kiếp kiểm trác bia sao có thể dễ dàng bị vỡ như thế được. Từ khi được luyện chế, nó đã trải qua không biết bao nhiêu lần lôi tẩy nên có thể chắc chắn được một điều là nó cực kỳ bền chắc.
Ngay cả bản thân lão cũng không chắc có thể đánh vở nó nếu như không thể tung ra một phần sức lực của mình. Nhưng việc mà chỉ cần dùng thiên phú làm vỡ tấm ngọc thạch này là điều không thể nào?
Chuyện này ở trong mắt lão được xem là chuyện hoang đường nhất, từ trước đên nay, tấm ngọc thạch này được luyện chế từ những loại vật liệu và cách chế tác đã được định ra sẵn từ trước, và đã trải qua không biết thời gian bao lâu. Nhưng mà tứ trước giờ chưa có lần nào ghi nhận người có thể dùng thiên phú để phá vỡ nó được.
“…”. Mộng Linh Nhi ở phía sau cũng vì thế mà suy nghĩ, ánh mắt nàng có chút phức tạp nhìn về phía Đế Nguyên Quân. Mặc dù không được xem là quá mức quen biết nhưng nàng không ngờ được hắn lại nói ra cao ngạo như vậy.
“Như vậy thì tốt”. Đế Nguyên Quân thu hồi ánh mắt, hắn gật đầu nhẹ một cái rồi tiếp tục tiến lại gần.
Ngay trong phạm vi hai mét, bỗng nhiên. Tấm ngọc thạch kia đột nhiên run lên, mỗi một bước chân tiến lại gần thì nó lại run lên ngày một kịch liệt, giống như ở phía sau đang có người điều khiển nó.
Xung quanh, đám người đang thì thầm cười nhạo ngay khi nhìn thấy cảnh tượng này liền im bặt, gương mặt hiện lên vẻ khó nói. Cùng với đó, Thiên Tâm lão giả đột nhiên nhăn lại, cặp mắt trông có vẻ giả nua của lão đột nhiên sáng lên rồi ánh lên tinh quang quét qua cơ thể Đế Nguyên Quân.
Thình lình, thân thể lão như bị thứ gì đó ngăn chặn lại ở bên ngoài, cơ thể lão đột nhiên run nhẹ lên một cái, ánh mắt dần dần hiện lên vẻ khó có thể tin được.
Còn Mộng Linh Nhi đang lúc ngờ vực thì trông thấy cảnh tượng này, ban đầu nàng xem hắn như đang nói cho vui nhưng không ngờ được. Bản thân mình phai đụng vào nó mới có thể khiến nó rung động. Nhưng Đế Nguyên Quân lại chẳng cần chạm vào, thậm chí hắn còn cách tấm ngọc thạch một quảng mà đã có thể làm nó cảm ứng được.
“Rốt cuộc Vô Lương sư phụ có thiên phú mạnh mẽ như thế nào?”. Mộng Linh Nhi không kìm hãm được mà đột nhiên thốt lên thành tiếng.
Trước những biểu hiện của đám người kia, Đế Nguyê Quân không hề để ý tới. Hắn vẫn cứ một mực bước lên từng bước chân nhỏ.
Cho tới khi đứng trước mặt tấm ngọc thạch kia không tới hai cái gang tay. Lúc này, tấm ngọc thạch kia đã rung lắc cực kỳ mãnh liệt, giống như nó bị một thứ gì đó từ nhiều hướng thay nhau kéo ra. Cho đến khi lòng bàn tay Đế Nguyên Quân chạm nhẹ lên một cái, thình lình. Toàn bộ rung động của nó đã biến mất.
Tấm ngọc thạch đã trở lại lúc ban đầu, nó hoàn toàn không có một chút rung động nào, gương mặt hắn vẫn như trước, hoàn toàn không có một chút biểu cảm nào, cùng với đó là hai mắt thít chặt lại.
Một hơi, hai hơi,… mười hơi. Chạm vào một lúc, Đế Nguyên Quân vẫn không có vận dụng một chút nào thực lực của mình.
Ở phía sau, đám người nhìn nhau với vẻ hết sức là khó hiểu. Vừa rồi tấm ngọc thạch kia cảm ứng được thiên phú của hắn mà rung mạnh, nhưng hiện tại còn đâu. Nó hoàn toàn tĩnh lặng, không hề có phản ứng nào cả.
“Hahaha. Thế nào?”. Nam tử thấy vậy đột nhiên phá lên cười, điều này càng khiến đám người kia trở nên rục rịch.
Ở bên cạnh, Mộng Linh Nhi cũng vì thế mà chùng xuống, ánh mắt có chút thất vọng nhìn Đế Nguyên Quân.
“Yên lặng mà quan sát”. Đám người đang cười đùa châm chọc kia thì bỗng nhiên Thiên Tâm lão giả lớn tiếng quát. Điều này khiến cho đám người kia trở nên im ắng, không một ai dám hó hé một chút nào.
“Hừm, được rồi”. Đế Nguyên Quân hai mắt dần dần hé mở.
Phừng phừng!
Thình lình, Đế Nguyên Quân thôi động hỗn độn linh hải ở bên trong cơ thể, trong đan điền hắn dần dần trở nên rung lắc mạnh, từng đợt sóng lớn dần dần hiện lên quét hết toàn bộ bề mặt. Ở phía trên, tôn Côn Bằng kia bắt đầu tung cánh bay lượn xung quanh.
Khí tức trên người một lần nữa tăng lên, từ một người không có một chút chân nguyên nào bây giờ lại bùng nổ ra như vậy.
Bầu không khí xung quanh lúc này bị khuẩy động một cách kịch liệt, toàn bộ linh khí ở bên trong gian phòng này bị Đế Nguyên Quân cuốn vào một cách nhanh chóng. Điều này càng khiến cho Thiên Tâm lão giả đột nhiên cau mày.
Đợi đến khi thúc đầy linh hải của mình lên đến cực điểm. Đế Nguyên Quân nhếch nhẹ môi lên một cái rồi nói. “Vỡ a”.
Răng rắc!
Theo sau tiếng nói đó, liên tiếp là từng thanh âm vết nứt vang lên rất rõ ràng. Dần dần, trên bề mặt tấm ngọc thạch là từng đường nứt nhỏ không ngừng thay nhau chạy đi và lan tỏa gần như hết toàn bộ.
Rầm!
Một lúc sau, toàn bộ tấm ngọc thạch bị từng vết nứt bao trùm hết toàn bộ rồi phát ra tiếng nổ lớn rời vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
“Cẩn thận”. Thấy vậy, Mộng Linh Nhi lên tiếng quát lớn.
Nhanh chóng phản ứng, Thiên Tâm lão giả thúc đầy Nguyên Tôn cảnh thực lực tung ra tạo thành từng màn chắn bao bọc hết toàn bộ đám người Mộng gia ở bên trong.
Còn Đế Nguyên Quân đứng ngay cạnh vụ nổ đó nên lão không thể phản ứng kịp.
Bao phủ trong căn phòng là từng cột khói bụi bốc lên một cách nghi ngút, toàn bộ tầm nhìn cũng vì thế mà bị ngăn chặn hết toàn bộ.
Ngay lúc này. Ở phía bên ngoài!
“Phía bên trong kia có chuyện gì? Nhanh chóng đi điều tra?”. Một thanh âm lão giả âm trầm vang lên.
Nơi này mặc dù cách gian phòng của Mộng gia kia có chút xa, nhưng tiếng nổ này cũng thật là quá lớn. Lão giả khí khí tức toàn bộ thu liểm này đang trong lúc tỉnh dưỡng thì bị kích động làm cho thức tỉnh.
Tiếp đến, khắp nơi trong khu vực báo danh cũng vì thế mà trở nên bạo động. Toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía căn phòng của Mộng gia kia.
Ở bên trong căn phòng!
“Vô Lương sư phụ?”. Không đợi khói bụi tản xuống, Mộng Linh Nhi đột nhiên hét lớn kêu gọi.
“Khụ khụ”. Từ phía xa, truyền đến thanh âm một tràng ho vang lên.
“Con mẹ nó, cái gì là Thiên Kiếp chi binh, chỉ được cái sản sinh khói bụi là mạnh nhất”. Ngay sau một tràng ho dài, một thanh âm trong trẻo từ bên trong đám bụi đất vang lên.
“Phi phi, cái miệng tiểu gia ta cả một đám bụi đất rồi”.
Đợi đám khói bụi kia lắng xuống, thân thể Đế Nguyên Quân một lần nữa hiện lên, bộ kim sa mặc trên người bị vụ nổ kia làm cho hư hỏng, bên trên xuất hiện từng cái lỗ lớn cũng như bị xé rách gần như hết toàn bộ. Cơ thể nhỏ tuổi nhưng cực kỳ săn chắc dần dần hiển lộ phía bên dưới.
“Vô Lương sư phụ, ngươi không sao chứ?”. Mộng Linh Nhi cấp tốc chạy lại gần thăm hỏi.
“Ngươi không nhìn thấy trên người ta bụi bụi đất làm cho bẩn hết hay sao, bộ kim sa của ta cũng bị rách nát hết cả rồi”. Đế Nguyên Quân hơi chút bực mình quát.
“Người đâu, lấy cho Vô Lương sư phụ một bộ trang phục tốt, thoải mái nhất”. Phản ứng nhanh, Mộng Linh Nhi hướng đám đệ tử ra lệnh.
“Không thể nào?”. Lúc này, Thiên Tâm lão giả gương mặt trở nên phức tạp, cặp mắt rung động kịch liệt nhìn về phía tấm ngọc thạch hết. Cái kết quả này khiến lão không thể tin tưởng được vào chính mắt mình, lão nuốt xuống một ngụm khí lạnh rồi thốt lên.
Trước mặt lão, tấm ngọc thạch cao gần hai mét, giày hơn một cái gang tay kia ngay lúc này chỉ còn lại cái bệ giữ phía bên dưới mà thôi. Còn toàn bộ phía trên đã đổ vỡ hết toàn bộ.
“Là ngươi bảo không sao đó, tấm ngọc thạch này bị vỡ không liên quan gì đến ta”. Không để ý, Đế Nguyên Quân cười nói. “Chắc nó đã hết hạn sử dụng mất rồi”.
Thiên Kiếp chi binh hết hạn sử dụng???.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
41 chương
96 chương
7 chương
340 chương
22 chương
32 chương
124 chương